Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 260: Chương 260: Em ngủ sô pha






Kiều Huyền Thạc nghe được giọng nói nghẹn ngào của Bạch Nhược Hy, bởi vì bị anh đánh vào mông mà khóc.

Giọng nói uất ức làm tim anh đau.

Anh kiềm sự mềm lòng lại, lạnh lùng giận dữ nói: “Còn động đậy nữa không?”

Bạch Nhược Hy mím môi, hít hít mũi, cố sức lắc đầu.

“Còn có phiền hay không?”

Bạch Nhược Hy tiếp tục lắc đầu Kiều Huyền Thạc nhìn chăm chăm cái gáy của cô, sắc mặt lạnh lùng cũng biến thành hòa hoãn, hờ hững hỏi: “Có biến thái không?”

Bạch Nhược Hy lắc đầu hai cái, lại gật đầu, cổ họng phát ra một từ trầm thấp: “Ừ”

Anh cười khổ sở, khóe miệng nâng lên độ cong bất đắc dĩ.

Bàn tay thon dài với lên trên bàn trà, cầm thuốc làm tan máu động lên, xoa lên trên eo của cô, bàn tay bao trùm trên eo thon của cô, cố sức xoa xoa da thịt mượt mà trắng nõn của cô.

Lực đạo của anh mềm dẻo có lực, muốn cho máu bầm tan ra, để thuốc thẩm thấu lên da của cô, nhưng làn da quá mượt má, khiến anh yêu thích không tiếc tay sờ xoa.

“A… Ưm…”

“Đau, nhẹ một chút, nhẹ một chút, ưm…”

“Ưm… Anh ba… Đau quá, đừng dùng lực lớn như ưm..”

Kiều Huyền Thạc chậm rãi nhăm mắt lại, hơi mở rộng môi mỏng hít một hơi thật sâu, trái tim đập điên cuồng, bên tai truyền đến tiếng rên rỉ êm tai của cô.

Chết tiệt, muốn điên rồi. Chỉ là thoa thuốc mà thôi, vậy mà có thể khiến anh dục hỏa đốt người, bụng dưới khó chịu như bị lửa đốt, sôi trào thất thường.

Hô hấp của người đàn ông trở nên nặng nề, giọng nói khàn khàn mỗi chữ mỗi câu rất là trầm thấp: “Câm miệng, chịu đựng”

Bạch Nhược Hy lập tức cần môi dưới, hai †ay nắm chặt cần răng cố nén, thế nhưng đau đớn để cho cô không có cách nào yên lặng, không tự chủ cổ họng rên rỉ những tiếng yêu kiều trầm thấp: “Ưm… Ưm..”

Rất có tiết tấu, anh xoa một chút, cô không nhịn được ưm ưm ưm.

Anh cũng không chịu được nữa, tay dừng lại.

Bạch Nhược Hy cũng giống như được giải thoát, cả người vô lực ghé vào trên đùi anh, lưng nóng hừng hực, đau nhức nhất thời biến mất.

Nhưng mà, cô tới gần thân thể anh thì một bên thắt lưng cảm giác được động tĩnh khác lạ.



Sau khi cô ngồi xuống lập tức ngồi sang bên cạnh.

Rũ đôi mắt không dám nhìn loạn Bạch Nhược Hy cảm thấy không khí trong phòng đều trở nên áp bách, không khí loãng, hô hấp đều rối loạn.

Quanh thân người đàn ông tán phát hơi thở của giống đực, nam tính mà nóng bỏng, chăm chú bao quanh cô, tràn ngập trong cả căn phòng Kiều Huyền Thạc lập tức đứng lên, hai tay túi vào túi quần, ngước mắt nhìn đồng hồ báo thức ở vách tường, đã hai giờ sáng, anh ho.

nhẹ một tiếng, hờ hững mở miệng nói: “Đêm nay em ngủ ở đây đi”

Bạch Nhược Hy căng thẳng đến mềm cả người, đầu cúi càng thấp, giọng nói cũng biến thành ngượng ngùng: “Em ngủ sô pha”

“Tùy em” Kiều Huyền Thạc lạnh lùng bỏ lại một câu, lập tức xoay người đi vào phòng.

Bạch Nhược Hy thở phào, vội vàng quay đầu nhìn về phía Kiều Huyền Thạc: “Anh ba, cho em cái gối đầu với chăn”

Lời của cô không được đối phương đáp lại Kiều Huyền Thạc như không có nghe thấy, bước nhanh vào phòng.

Bạch Nhược Hy thở dài, trong lòng loạn cào cào.

Bị thái độ lúc lạnh lúc nóng của Kiều Huyền Thạc chọc cho tâm tình buồn bực, trầm mặc trong chốc lát, cô đứng lên, đi theo vào phòng.

Đẩy cửa phòng ra.

Đưa mắt qua, một lớn giường đường kính hơn hai mét, màn trắng vén lên, giường lớn màu trắng tinh khiết thoạt nhìn vô cùng lãng mạn.

Bên trong gian phòng tràn ngập hoa tươi thơm ngát, tình xảo mà trang hoàng làm người †a trợn mắt há mồm.

Căn phòng này coi như là hào hoa hạng nhất rồi.

Bạch Nhược Hy không nghĩ ra vì sao phòng của anh không giống với của mình.

Có thể do anh là cán bộ.

Cô tiếp tục đi vào bên trong, mới phát hiện Kiều Huyền Thạc không ở trong phòng, cô ôm lấy một cái gối đầu cùng chăn mỏng.

Lúc xoay người cô lập tức sửng sốt.

Đập vào mắt chính là một tấm kính mờ trong suốt lấp loáng.

Trong thủy tinh mông lung lộ ra màu da lúa mạch khỏe mạnh của người đàn ông.

Thân thể anh thon gầy cao ngất đứng ở dưới nước, thoả thích hưởng thụ tắm gội.

Cô thấy không rõ lắm chỉ tiết, nhưng sự mông lung càng lộ vẻ quyến rũ.

Hai chân Bạch Nhược Hy tựa như mọc rễ, vẫn đứng không nhúc nhích, hai tròng mắt trực nhìn chằm chằm vào cánh cửa thủy tỉnh kia.

Cô cảm thấy thân thể có chút nóng, hai chân mềm nhũn, có chút khát.

Trái tim như cất giấu một con thỏ đang chạy, nhảy nhót đến lợi hại, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Cô cũng không biết lúc nào thì mình biến thành sắc nữ, thế mà chờ mong được thấy.

Nghĩ đến những suy nghĩ bậy bạ trong đầu cô hận không thể đập vào đầu của mình.

Đừng nghĩ nữa, Bạch Nhược Hy, người đàn ông này là chồng trước của cô, không có quan hệ gì nữa.



Trong giây lát, bốn mắt nhìn nhau.

Không khí trong nháy mắt đọng lại, thời gian giống như dừng lại ở khoảnh khắc này.

Kiều Huyền Thạc thấy Bạch Nhược Hy ôm đệm chăn, khuôn mặt đỏ hồng, ánh mắt ngượng ngùng mà khẩn trương, vẫn đứng không nhúc nhích, nhìn chăm chăm vào người đối diện Ngay vào lúc đó, ngọn lửa anh mới vừa dùng nước lạnh đè xuống, lại bị đốt lên Trong lòng anh không khỏi chửi thầm một câu.

Dục vọng chết tiệt này.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Bạch Nhược Hy phản ứng lại trước, căng thẳng lẩm bẩm: “Em… Em đến cầm gối đầu với chăn”

Kiều Huyền Thạc đưa tay xoa mái tóc ướt nhẹp một chút.

Người đàn ông cuồng dã gợi cảm làm cho Bạch Nhược Hy càng căng thẳng, hai chân đều mềm đến không có sức bước nữa, cô nuốt nước miếng, dời ánh mắt, nhìn lung tung.

“Em đi ra ngoài trước” Cô cúi đầu, tránh né ánh mắt của anh.

Kiều Huyền Thạc đi đến chỗ móc treo quần áo, giọng nói khàn khàn êm tai: “Ở đây để cho em, anh ngủ bên ngoài.”

“Không cần” Nói xong, cô lập tức xông ra, bước chân cực kỳ vội vàng, rất sợ quẫn bách của mình bị anh phát hiện.

Bạch Nhược Hy như đứa nhỏ phạm sai lầm, chạy trối chết.

Lúc chạy ra bên ngoài phòng, cả người đều khẩn trương sắp điên mất, hít sâu từng ngụm từng ngụm, thân thể tê liệt ngã ở trên ghế sa lon, nửa năm giống như mềm mại không xương.

Đôi mắt to của cô chớp chớp, nhìn đèn thủy tinh tinh xảo trên trần nhà, tâm loạn như: ma, đầu trống rỗng.

Trầm mặc hồi lâu, đột nhiên cảm giác bụng lại đau đớn một trận.

Cô sờ sờ bụng dưới, nhẹ nhàng xoa xoa.

Cảm giác đau đớn chậm rãi biến mất.

Cô kéo áo lên, cúi đầu liếc cái bụng của mình.

Không có máu bầm, không có vết thương.

Có thể là thương tổn đến ruột.

Bạch Nhược Hy buông áo xuống, nằm vào trong sô pha, ôm gối đầu đặt ở phía dưới đầu, chậm rãi nhảm mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.