Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 5: Chương 5: Ghét bỏ




Bạch San San vừa giơ tay lên, Bạch

Nhược Hy liên nhanh chóng phản

ứng lại, nắm lấy cổ tay ả sau đó lại

mạnh tay giáng thêm một cái tát lên mặt.

“Chát.”

“A.” Tất cả mọi người hít một hơi,

nhìn thôi cũng cảm thấy đau rát cả

mặt. Toàn bộ kinh ngạc đến đờ người.

Bạch San San căn bản đánh không

lại Bạch Nhược Hy, đau đến mức

mắt đỏ quạch. Lửa giận đốt người,

hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.

Bạch Nhược Hy nheo mắt, tức giận

mắng từng câu từng chữ: “Cô nhớ

lấy cho tôi. Thứ nhất, mẹ tôi không

phải là con giáp thứ mười ba. Sau

khi người ta li hôn nhiều năm rồi bà

mới quen cha dượng tôi. Thứ hai,

mẹ tôi không phải là hung thủ giết

người. Bà bị hãm hại. Thứ ba, Kiều

Huyền Thạc trước kia không phải

đối xử với tôi như vậy, anh ấy…”

Đang nói giữa chừng, Bạch Nhược

Hy bất giác dừng lại. Trái tim vừa

yên tĩnh đã lại bắt đầu âm ỉ đau. Cô

hà tất gì phải giải thích với người

ngoài những điều này?

Bạch San San trong lòng ý thức

được bản thân yếu đuối vô lực, căn

bản đánh không lại người khỏe

mạnh như Bạch Nhược Hy. Cô ta bỏ

tay lùi xuống, vô cùng không cam

lòng tiến lại ghế sofa ngồi xuống.

Miệng lâm bầm nguyên rủa, ánh

mắt ác độc nhìn về phía cô.

Bạch Nhược Hy đứng tại chỗ ngây

người. Sự mệt mỏi khiến lòng cô trở

nên mông lung mờ mịt.

Đã từng, anh ba của cô rất yêu thương cô.

Không biết từ lúc nào, quan hệ của

bọn họ nhanh chóng trở nên xa

cách, thậm chí lạnh tới mức đóng băng.

Để không làm phiền người khác

nghỉ ngơi, Bạch Nhược Hy không lại

đập cửa kêu gào. Một mình đứng

bên cạnh cửa sổ ngắm biển.

Đêm càng tối.

Tất cả mọi người đều ngủ rồi.

Bóng dáng lẻ loi cô quạnh của cô

đứng dưới màn đêm lờ nhờ, ngắm

nhìn bầu trời đầy sao, nhìn đại

dương tối đen như mực, lắng nghe

trong tiếng gió, tiếng sóng thanh âm

của sự tịch mịch.

Năm lên ba tuổi, mẹ dẫn theo cô

bước vào nhà họ Kiều.

Bắt đầu từ lúc cô có ý thức thì vô

cùng yêu thích người con thứ ba

của cha dượng. Người đó là anh ba

tính tình cô độc, khó gần.

Anh càng ghét cô, cô lại càng muốn đến gần.

Kiều Huyền Thạc bởi vì cha mẹ ly dị

mà trở nên cô độc, gạt bỏ mọi sự

tiếp cận của người khác. Chỉ có duy

nhất mình cô từng tiến được vào

thế giới nội tâm của anh. Cô lúc đó

giống như con gián đánh mãi không

chết, biến thành keo dán mỗi ngày

dính lấy anh.

Mỗi lần gặp mặt đều không ngại

ngùng muốn ôm anh.

Cô ăn món mà anh từng ăn, dùng

đồ anh từng dùng, mặc quần áo anh

từng mặc, làm những chuyện mà

anh từng làm. Sâu trong tâm khảm,

cô đã gửi tình nơi anh.

Mỗi tối cô đều lén vào phòng anh,

chui vào trong chăn của anh, ôm

anh ngủ. Thường bị anh ba tỉnh lại

phát hiện, nhưng cô vẫn không từ

bỏ. Phát huy trình độ mặt dày tới

mức tận cùng.

Anh không từ chối cô đến gần. Mặc

dù vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng ít

nhất cô vẫn đặc biệt hơn người khác.

Lúc nhỏ cô phá tới mức đổi họ

thành Kiều. Như vậy mới càng thêm

thân mật với anh ba.

Cô còn từng nghịch ngợm nói sau

khi lớn lên muốn làm vợ anh. Bị mẹ

đánh cho một trận te tua, sau đó cô

cũng không dám nhắc lại nữa.

Đó là một khoảng hồi ức thời thơ ấu

vô cùng đẹp đẽ, cô cứ tưởng anh ba

thích cô, cho dù không phải là yêu

cũng không vấn đề gì.

Thế nhưng cô không biết bản thân

đã làm sai chuyện gì mà lại khiến

người đàn ông đó ghét cô như vậy.

Anh sinh hoạt trong quân đội mười

năm, cô cũng quay về nhà họ Bạch

sống cùng cha. Số lần hai người có

thể gặp mặt hầu như đếm được trên

đầu ngón tay.

Anh không còn là anh ba của năm

đó, cô cũng không còn là Bạch

Nhược Hy mặt dày không gì không

Sợ năm nào.

Sau khi trời sáng, tàu cũng cập bến.

Cảnh sát sớm đã nhận được thông

báo. Xe của họ đang chờ ở cảng.

Nam nữ tổng cộng mười mấy

người. Xuống tàu liền bị còng tay lại,

dẫn vào trong xe.

Riêng Bạch Nhược Hy bị giải đi một mình.

Đi qua bệnh viện một chuyến, bị bắt

buộc kiểm tra toàn thân. Sau đó đi

lấy lời khai ở cục cảnh sát. Khác với

trong tưởng tượng của cô là cô

không hề bị bắt lại. Cảnh sát lấy lời

khai xong liên thả cô về nhà.

Nhà họ Bạch.

Một căn nhà tọa lạc ở khu chung cư

cao cấp.

Nhà của Bạch Nhược Hy đang sống

hiện tại thuộc về gia đình trung lưu.

Cha và mẹ kế mở xưởng thực

phẩm. Cuộc sống coi như là khá tốt.

Bạch Nhược Hy vừa mở cửa nhà,

còn chưa kịp mở miệng chào hỏi

liền bị một cái tát đau đớn vào mặt.

“Chát.” Một tiếng rất kêu.

Âm thanh trong trẻo vang lên phá

tan bầu không khí an tĩnh của buổi sớm.

Hai má bị đánh đến phát đau. Bạch

Nhược Hy sững sờ, ôm lấy bên má đau rát.

Người đàn bà tát cô một cái chính

là mẹ của Bạch San San – Lưu

Nguyệt, cũng chính là mẹ kế của cô.

Lưu Nguyệt một tay chống một,

thân hình sồ sề phối với đồ trang

sức thô tục, khí thế bức người, tức

giận hỏi: “Mày mang con tao đi

đâu? Tại sao cảnh sát thông báo

cho tao nói con bé bị bắt rôi?”

Bạch Nhược Hy thật sự mệt mỏi,

cắn cắn môi dưới.

Cả đời này của cô chuyện làm nhiều

nhất là nhẫn nhịn, nhưng mà cái tát

này cô không muốn nhịn nữa, lạnh

lùng nói: “Vậy mẹ đi hỏi cảnh sát đi.

“Mày dẫn San San đi, hại nó bị cảnh

sát bắt. Mày còn không biết xấu hổ

mà bình an vô sự trở vê? Cũng thật

có mặt mũi. Rốt cuộc mày đã làm gì

với San San?”

Bạch Nhược Hy cay đắng cười nhạt,

hỏi lại: “Tại sao không dám đi hỏi

cảnh sát? Hay là mẹ đã sớm biết

được nó phạm tội gì rồi?”

Lưu Nguyệt không trả lời, nghiến

răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Bạch

Nhược Hy. Ánh mắt đầy hung ác.

Người đàn ông trung niên ngồi

trong phòng khách không nói một

lời. Ông ta chính là người cha yếu

đuối vô dụng của cô.

Mà một bà lão tóc bạc khác lại mở

miệng châm dầu vào lửa: “Mẹ thế

nào thì có con thế đấy. Đừng để San

San gặp người nào cũng xem là

người nhà. Bây giờ chó đội lốt người

nơi nào cũng có. Lòng người khó đoán.”

Chó đội lốt người?

Bạch Nhược Hy chỉ là cười khẩy

trong lòng, đắng chát vô cùng.

Người nói chuyện vừa rồi chính là

bà nội cô. Nghe mẹ nói nguyên

nhân năm đó ly hôn cũng là vì có bà

mẹ chồng cay nghiệt. Chịu không

nổi “nghiệp” đó nên mới mang theo

cô rời khỏi.

Bạch Nhược Hy lạnh lùng nói: “Vậy

mong mọi người nói lại với Bạch

San San. Sau này khỏi gọi con là

chị, càng khỏi phải làm thân với

con. Tình thân này của cô ta, Bạch

Nhược Hy con không có phúc hưởng.”

Lưu Nguyệt tức đến mức sắc mặt

trong phút chốc trâm xuống, nắm

chặt tay muốn lên cơn kích động.

Bạch Nhược Hy vừa muốn đi vào,

bà lão kia liên đập mạnh tay xuống

bàn trà. Bước chân của cô bỗng

chốc dừng lại.

Bà lão tức giận mắng: “Nhường mày

mày không muốn có phải không.

Còn ra vẻ với người lớn. Mày muốn

làm phản hả? Một đứa ngoan

ngoãn như San San làm sao có thể

có thể hút cỏ bán dâm? Nhất định là

mày đã ngấm ngầm phá rối.”

Bạch Nhược Hy mệt mỏi đến mức

sắp hít thở không thông. Cô không

muốn giải thích bởi vì không có

người nào tin cô.

Lúc này, cha cô Bạch Liễu Hoa cuối

cùng cũng mở lời, nhưng cũng chỉ ừ

ừ vâng dạ với lão bà: “Mẹ, có thể

thật sự San San đã làm sai. Suốt

ngày muốn làm ngôi sao tới phát

điên rồi…”

Lưu Nguyệt lập tức quát mắng: “Anh

điên hả, con gái tôi mà làm sai

chuyện gì?”

Bạch Liễu Hoa liền xìu xuống, lại

tiếp tục ngậm tăm.

Bà mẹ chồng nghe thấy con dâu

mắng con trai mình cũng không

thoải mái, nhưng vẫn giữ thể diện

cho Lưu Nguyệt, chỉ hắng giọng

nhắc nhở thái độ của bà ta: “Hừ hừ…

Lưu Nguyệt thu lại cơn giận dữ của

mình, trừng mắt nhìn Bạch Nhược

Hy châm chậm nói: “Con bây giờ

nhìn thấy nó liền cảm thấy phiền.

Hai mươi lăm tuổi rồi còn chưa lấy

chồng, cũng không lăn sang nhà mẹ

nó bên kia sống. Cứ làm loạn ở nhà

chúng ta. Nói thẳng ra chính là một

ngôi sao chổi. Bây giờ lại liên lụy tới

San San nhà mình.”

Nói xong, Lưu Nguyệt liền giả vờ

thương tâm mà khóc: “San San rốt

cuộc đắc tội gì với mày. Mày hại nó

ngồi tù mấy tháng. Khổ biết bao nhiêu!”

Bạch Liễu Hoa thương tiếc đi đến

bên cạnh Lưu Nguyệt, ôm lấy bà ta

an ủi: “Bà đừng khóc nữa. Tôi sẽ tìm

cách cứu San San ra.”

Bà nội cũng sốt ruột an ủi: “Con dâu

con yên tâm đi! San San sẽ không

có chuyện gì đâu. Mấy người lòng

dạ độc ác đó nhất định sẽ gặp báo ứng.”

Bạch Nhược Hy cười khẩy. Thằng

ngốc cũng hiểu ý nghĩa trong đó là dì.

Cô một lời không nói liền đi lên lầu.

Trở vê phòng lập tức thu dọn hành

lý rời khỏi nhà họ Bạch.

Không níu giữ, cũng không còn lưu

luyến. Miễn còn trong ngôi nhà đó,

cô sẽ là người bị ghét nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.