Sấm sét giữa trời quang, Bạch
Nhược Hy giống như sét đánh
ngang tai, cả người đều sôi trào.
Cô nhanh chóng biến sắc. Hít thở
đột nhiên trở nên khó khăn. Hai
chân nhũn ra loạng choạng lùi vê
phía sau hai bước.
Làm thế nào có thể?
Chuyện hoang đường đến cực
điểm.
Bạch Nhược Hy lắc đầu không tin.
Cô không dám tin, nhất định là hiểu
lầm.
Doãn Nhụy cắn răng, hít sâu một
hơi lạnh lùng nói: “Bạch Nhược Hy,
Doãn Nhụy tôi đối với cậu không
thẹn với lòng, nhưng không ngờ cậu
lại là loại người như vậy. Tình bạn
của chúng ta kết thúc ở đây đi.
Chúc cậu hạnh phúc…
Nói xong, Doãn Nhụy quay người rời
khỏi.
Bạch Nhược Hy phản ứng chậm
nửa nhịp, vội vàng đuổi theo kéo lấy
cánh tay của Doãn Nhụy cầu xin tha
thứ: “Xin lỗi Doãn Nhụy. Mình không
có giành chồng của cậu. Mình
không có kết hôn với anh ba. Mình
thật sự không biết. Mình không biết
tại sao lại như vậy. Mình…”
Doãn Nhụy vung tay ra, phẫn nộ
mắng: “Đừng có đạo đức giả với tôi.
Lẽ nào là Huyên Thạc dùng súng
chĩa vào đầu ép cậu ký tên sao? Đã
ký tên lên giấy chứng nhận kết hôn
rồi mà giờ còn nói với tôi là không
biết?”
Bạch Nhược Hy cả kinh, nhớ tới hai
trang hợp đồng trắng tinh mà Kiều
Huyền Thạc để cô ký. Lúc này, cô
cuối cùng cũng hiểu được lời nói
của anh trước khi rời khỏi ngày hôm
đó là có ý gì.
Đáng thương chính là tại sao lại đẩy
cô vào trong loại địa ngục mất hết
đạo đức này. Thật là tuyệt tình.
Mọi người nhìn cô như thế nào? Bạn
bè người thân lại nhìn cô ra sao?
Kiều Huyên Thạc chán ghét cô như
vậy, tại sao còn muốn cưới cô? Là
muốn hoàn toàn hủy hoại cuộc
sống của cô sao?
Bạch Nhược Hy hoang mang rối
loạn lấy điện thoại từ trong túi ra.
Ngón tay run rẩy, tâm loạn như ma
mà gõ số điện thoại của Kiêu Huyền
Thạc.
Doãn Nhụy từ từ đến gần, cúi đầu
thăm dò: “Cậu gọi điện cho Huyên
Thạc sao?”
Bạch Nhược Hy vừa nghe tiếng
chuông điện thoại reo vừa xin lỗi:
“Xin lỗi, Doãn Nhụy. Mình xin lỗi
cậu. Cho mình chút thời gian, mình
sẽ xử lý tốt mọi chuyện.”
“Cậu xử lý thế nào? Sẽ ly hôn với
Huyền Thạc sao?”
Bạch Nhược Hy gật gật đầu, tim
hỗn loạn biến thành lo lắng không
yên. Mắt ngập đầy nước, đôi môi
run rẩy: “Sẽ, mình sẽ xóa bỏ bản
hợp đồng kết hôn. Anh ấy… anh ấy
vốn là người đàn ông của cậu. Đó
giờ mình chưa từng muốn giành
giật. Nhất định có hiểu lầm gì rồi.
Mình và anh ấy tuyệt đối không có
khả năng.”
Doãn Nhụy từ từ nắm lấy cánh tay
khác của Bạch Nhược Hy, thấp
giọng khóc lóc khẩn cầu: “Nhược
Hy, thật lòng cầu xin cậu. Mình và
Huyền Thạc đã ở bên nhau mười
mấy năm rồi. Chúng mình vẫn luôn
rất tốt, nhất định là anh ấy nhất thời
nóng nảy mới làm ra chuyện bừa
bãi như vậy. Mình tin cậu, Nhược
Hy.”
Không có người nghe điện thoại,
Bạch Nhược Hy tiếp tục gọi lại, hít
sâu nói nhỏ: “Doãn Nhụy, cảm ơn
cậu đã tin mình. Cho dù không phải
là vì cậu, nếu nhà họ Kiều biết
chuyện này cũng sẽ rất rắc rối. Cha
mẹ mình sẽ tức tới phát điên. Ông
nội cũng sẽ bị tức chết. Anh cả chị
dâu càng không tha cho mình. Họ
hàng bạn bè càng khinh thường
mình hơn. Mình không muốn trở
thành tội nhân thiên cổ, càng không
muốn gánh vác cái tội danh giật
chồng bạn thân cả đời.”
“Cảm ơn cậu, Nhược Hy.” Doãn
Nhụy ôm lấy Bạch Nhược Hy, nước
mắt đầm đìa tỉ tê: “Cảm ơn cậu. Chi
cần cậu trả lại Huyền Thạc cho
mình. Chúng ta vẫn là chị em tốt.
Mình sẽ không trách cậu. Mình…
Bạch Nhược Hy đẩy Doãn Nhụy ra,
không có tâm tình nghe cậu ấy cảm
khái, trực tiếp lướt qua bên người
Doãn Nhụy, chạy nhanh ra phía
đường lớn.
Doãn Nhụy căng thẳng hét: “Nhược
Hy, cậu muốn đi đâu?”
“Anh ấy không bắt máy. Mình muốn
đi quân khu tìm ảnh.”
Bạch Nhược Hy chặn một chiếc taxi
lại, lòng như lửa đốt trực tiếp rời đi.
Doãn Nhụy đuổi theo mấy bước, lo
lắng sợ sệt dặn đi dặn lại: “Nhược
Hy, cậu phải cẩn thận giữ gìn sức
khỏe. Đừng tức giận hại thân. Gặp
được anh ba cậu thì nói chuyện cho
rõ…
Giọng nói của Doãn Nhụy dần dân
biến mất, đứng ở bên đường lớn
nhìn chiếc xe của Bạch Nhược Hy đi
xa. Cô ta lấy ra một cái gương nhỏ
từ trong chiếc túi phiên bản giới
hạn, tao nhã mở ra, nhìn gương mặt
vì khóc mà lấm lem nước mắt, cẩn
thận dặm phấn lại.
Không bao lâu, ba ả đàn bà bước ra
từ góc đường.
Doãn Nhụy vừa dặm phấn vừa thấp
giọng tán thưởng: “Diễn kịch không
tệ. Tiền sẽ được chuyển vào trong
tài khoản của mấy người. Lần sau
có kịch thì sẽ thông báo.”
“Cảm ơn cô Doãn.” Ba người đồng
thanh cảm ơn.
“Ngày mai, tin tức mấy người đánh
con giáp thứ mười ba sẽ lên đầu
trang. Các người giúp phát tán
nhiều lên mạng. Có người hỏi thì
đừng hoang mang. Miệng mồm kín
kế một chút.”
“Dạ, cô Doãn.”
Thủ đô của thành phố Tịch.
Thành phố sầm uất nhất, là nơi
chốn lý tưởng của biết bao nhiêu
người.
Phố xá rực rỡ tấp nập, các loại đèn
bảy sắc cầu vồng lấp lánh. Đông
qua xuân đến, buổi tối vẫn mát mẻ
thanh bình.
Bạch Nhược Hy ngôi xe tám tiếng,
xuyên qua hai thành phố. Từ sáu giờ
chiều đến ba giờ sáng, cuối cùng cô
cũng tới được thủ đô.
Cái gì cũng không mang, chỉ mang
theo balo rồi đến.
Tổng bộ quân khu binh đội đặc
chủng.
Pháo đài to lớn thần thánh nhất của
thủ đô, chủ yếu có trách nhiệm bảo
vệ an nguy của thủ đô và tổng chủ
tịch của một nước.
Bên ngoài cửa lớn của quân đội
đêm khuya, ánh đèn sáng rực.
Cửa sắt đóng chặt, quân đội vũ
trang canh giữ, phòng ngừa pháo
đài cơ giới. Xem ra nghiêm mật như
vậy, ngay cả một con ruồi đều khó
bay vào.
Rõ ràng là hai người đàn ông đang
sống sờ sờ, nhưng đứng ở trạm gác
lại có thể tạo thành cảm giác như
tượng điêu khắc. Ảnh mắt cũng
không chớp lấy một cái.
Bạch Nhược Hy rất hoài nghi có
phải là hai pho tượng điêu khắc hay
không.
Có điều súng trên người “bức
tượng” có chút dọa người, hại cô
không dám tới gần.
Đêm đông rất lạnh, Bạch Nhược Hy
vẫn luôn bấm số của Kiều Huyền
Thạc, nhưng cô trước giờ đều chưa
từng gọi qua được số này.
Thời gian từng giây từng phút trôi
qua, cô đã mệt tới mức muốn nằm
sấp xuống. Đường dài bôn ba, cơm
tối chưa ăn, vừa đói vừa mệt lại vừa
lạnh.
Còn có cuộc đời tồi tệ.
Bạch Nhược Hy đứng mật rồi liên
đứng kế bên bức tường quân đội,
dựa vào ngồi xổm xuống.
Còn có vài tiếng nữa là trời sáng, cô
lại đợi, lại đợi…
“Cô ơi… cô ơi…
Trong mơ Bạch Nhược Hy nghe thấy
có người gọi cô, cô mở mắt mới
phát hiện mình đang ngồi dưới đất,
dựa sát vào tường mà ngủ.
Sắc trời mông lung, sương mù lãng
đãng.
Bạch Nhược Hy nhìn rõ gương mặt
của người đàn ông này. Áo chữ T
tay ngắn, quần quân đội. Buổi sáng
rèn luyện khiến cả người anh đầy
mồ hôi. Cả mặt đầy chính khí, nụ
cười tỏa nắng ấm áp.
Bạch Nhược Hy nhận ra anh, lúc cô
đến tìm Kiều Huyền Thạc lần trước
đã gặp được vị sĩ quan phụ tá này.
“Cô còn nhận ra tôi không?” Anh nở
nụ cười.
Bạch Nhược Hy phủi phủi bụi ở
mông, đứng lên cười tươi gật đầu:
“Nhận ra chứ, anh là sĩ quan phụ tá
Liễu.”
“Tại sao cô lại ở đây?”
“Tôi đến tìm anh ba… Bạch Nhược
Hy lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ,
thấy rõ là năm giờ ba mươi phút
mới căng thẳng hỏi: “Tôi có thể vào
không?”
“Đương nhiên có thể.”
Sĩ quan phụ tá Liễu làm ra động tác
mời: “Cô là em gái của đại tướng
Kiều, cũng là khách quý của chúng
tôi. Mời đi bên này.”
Cùng sĩ quan Liễu tiến vào quân
khu.
Cảnh tượng tập dượt hoành tráng,
khắp nơi đều là đàn ông hoocmon
nam tính mạnh mẽ, khí thế hừng
hực. Trong tâm mắt chỉ toàn là cơ
bắp, mồ hôi. Hơi thở nam tính tràn
ngập khắp nơi. Sức hấp dẫn của
những người đàn ông chắc chắn
khiến không ít trái tim thiếu nữ gió
xuân phơi phới.
Phó sĩ quan Liễu mang Bạch Nhược
Hy đến một căn phòng tao nhã
khác thường, mang đến trà và điểm
tâm, cười nói: “Đại tướng Kiều ở
đây. Anh ấy đúng bảy giờ tỉnh dậy.
Nếu như cô không muốn đợi, vậy để
tôi tự đi vào phòng tìm anh ấy vậy.”
Bạch Nhược Hy căng thẳng đứng
dậy, muốn mở miệng nói: Tôi không
phải là em ruột của ảnh, không tiện
tiến vào trong phòng.
Thế nhưng sĩ quan Liễu đã rời đi rồi.