Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 189: Chương 189: Không còn lương thiện




Cảnh sát xem xong tài liệu và trao lại cho Bạch Nhược Hy.

Bạch Nhược Hy lấy lại tư liệu, đưa cho Lam Tuyết, nói: "Anh Cảnh sát, kế tiếp tôi muốn giải quyết chút việc nhà. Nếu nhìn thấy tôi dạy dỗ em gái mình, mong các anh cũng đừng xen vào. Dù sao đây là việc nhà của tôi. Các anh sẽ không quản lý cả việc gia đình, đúng không? ”

Hai cảnh sát không biết Bạch Nhược Hy đang ám chỉ điều gì, nhưng nói đến chuyện gia đình, đương nhiên họ sẽ không quan tâm đến.

“Không, chỉ cần là không phạm luật, chúng tôi đều sẽ không quan tâm.” Bạch Nhược Hy cười: “Có câu này, tôi có thể yên tâm.” Dứt lời, cô đi vượt qua bên người cảnh sát, bước đi hướng lên sân khấu.

Tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc trước pha bẻ lái này, Bạch Nhược Hy không bị bắt, mọi chuyện được xoay chuyển khiến mọi người đều thắc mắc không biết cô sẽ làm gì trên sân khấu?

Bạch San San đứng bên cạnh người chủ trì cũng có chút sững sờ, nhìn thấy Bạch Nhược Hy đến gần mình với khí thế bức người, cô ta yếu ớt lùi lại một bước.

Bạch Nhược Hy đi đến trước mặt Bạch San San. Đột nhiên, cô đưa tay túm lấy mái tóc xinh đẹp của cô ta, kéo mạnh xuống.

"A..."

Một tiếng hét lên, Bạch San San đau đớn cúi người, hai tay ôm tóc, cúi đầu, khiếp sợ hét lên..

Động thái này khiến mọi người choáng váng.

Cảnh sát hiển nhiên không kịp phản ứng, cũng không biết có nên quản hay không quản, Lan Tuyết sợ hãi đứng lên, giây sau liền nở nụ cười, hưng phấn đến mức muốn vỗ tay cổ vũ.

Cả Lưu Nguyệt và Doãn Nhụy đều dọa tới choáng váng, đứng dậy giống như hầu hết mọi người, khuôn mặt cô ta ảm đạm và lạnh lùng, và đôi mắt như thiêu đốt bởi lửa giận.

Những người tới xen đấu giá đều yên lặng mà xem diễn biến, ngồi xem trò hay

"Buông ra, cứu tôi..." Bạch San San đau đớn giãy dụa.

Bạch Nhược Hy tốt xấu gì cũng đã từng huấn luyện trong học viện quân sự một thời gian, tuy không có thể lực thực sự tốt nhưng đủ đối phó Bạch San San.

Cô chẳng những không có buông ra, còn kéo tóc Bạch San San đè đầu xuống, hận không thể đem đầu cô ta ấn trên mặt đất, tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng không có làm như vậy, cô kéo tóc của Bạch San San hướng về phía Doãn Nhụy.

"A, đau quá đau...... buông ra, cứu mạng ah, cứu......"

Bạch San San đau đớn, cúi người xuống, hai tay ôm tóc, bị kéo ra khỏi sân khấu, lảo đảo nện bước, giật giật mà bị lôi kéo đi đến trước mặt Doãn Nhụy.

Bạch Nhược Hy tát Bạch San San một cái rất nặng. "A..." Bạch San San ngã xuống dưới chân Doãn Nhụy, đầu tóc rối bù, chật vật xấu hổ.

Doãn Nhụy sắc mặt càng ngày càng khó coi, giống như rơi vào ao phân, bốc mùi.

Bạch Nhược Hy bình tĩnh mở lời: "Doãn tiểu thư, đem con chó của cô xích cho chặt vào, đừng để nó đi khắp nơi cắn người, đừng tưởng nó cắn người khác rồi thì cô có thể thoát được trách nhiệm, đúng chứ"

Những lời này, suýt chút nữa làm cho Lam Tuyết phì cười, cô không khỏi che miệng cười. Quả nhiên là sâu sắc, cô không tự chủ được mà che miệng cười trộm.

Không cần nói nhiều, không cần giải thiechs, những người có mặt ở đây đều là những người thông minh, nghe xong liền hiểu ra mọi chuyện, ném ánh mắt chế nhạo về phía Doãn Nhụy.

Doãn Nhụy bị bức đến không nói nên lời, và thậm chí không biết làm thế nào để phản kích.

Lưu Nguyệt lo lắng tiến lên đỡ Bạch San San, một lòng đều quan tâm chăm sóc cho hình tượng của con gái, nhanh chóng sửa sang lại mái tóc, đau khổ lẩm bẩm nói: “Người phụ nữ này cũng dám ra tay với San San chúng ta thật tàn nhẫn.”

“Mẹ… … ”Bạch San San bởi vì quá xấu hổ, tóc bị giật đến mức đau quá, cảm thấy bị oan ức, như muốn bật khóc.

Lưu Nguyệt chỉ quan tâm đến việc an ủi con gái mà không có thời gian quan tâm đến Doãn Nhụy.

Doãn Nhụy không biết nói gì, hạ giọng một cái: “Bạch Nhược Hy, cô đừng quá kiêu ngạo.”

Bạch Nhược Hy hừ một tiếng lạnh lùng, liếc nhìn mẹ con Lưu Nguyệt, đối lại với Doãn Nhụy bằng một giọng điệu ôn hòa mà lại mang theo lạnh lùng mạnh mẽ cảnh cáo: "Doãn Nhụy, hiện tại tôi là người mà cô không nên trêu vào. Tôi cũng không còn là người lương thiện, cô đừng có mà tới tìm chết."

Nói xong, Bạch Nhược Hy quay người bước đến bên cạnh Lam Tuyết, Lam Tuyết đưa túi cho cô, hai người sóng vai rời khỏi đấu giá hội.

Cuộc đấu giá kết thúc, mọi người rời đi, Lưu Nguyệt tức giận tiến đến chất vấn cảnh sát: "Tại sao Bạch Nhược Hy không bị bắt? Cô ta là ăn trộm".

Cảnh sát ngây người nói, "Cô ấy có giấy chứng nhận phân chia tài sản ly hôn do Kiều Huyền Thạc ký. Sợi dây chuyền là tài sản sau ly hôn mà Kiều Huyền Thạc đưa cho cô ấy, sao có thể là đồ trộm được?”

Lưu Nguyệt sửng sốt, nhanh chóng nhìn lại Doãn Nhụy, trước đây cô ta không nói với họ rằng có tình huống như vậy.

Doãn Nhụy nheo lại đôi mắt lạnh lùng, dùng hai tay nắm chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, hung hăng cắn chặt môi dưới, hơi thở nặng nề, hít một hơi thật sâu để xoa dịu tâm trạng. Cô tức giận đến mức tim muốn nổ tung, nhưng biết làm sao bây giờ?

Chẳng những không thể lấy lại vĩnh hằng mà còn mất mặt trước bao nhiêu doanh nhân giàu có, trong lòng không cách nào buông bỏ được.

Doãn Nhụy hạ quyết tâm: Cho dù Bạch Nhược Hy cô có thay đổi thành như thế nào, tôi chắc chắn sẽ hủy hoại cô, khiến cô thân bại danh liệt, không được chết già.

-

Bên ngoài đấu giá hội, Bạch Nhược Hy ngồi trên ghế lái, khởi động xe, hai tay nắm chặt vô lăng, chuẩn bị xuất phát.

Cô đạp ga và nhìn ra xung quanh ngoài cửa sổ.

Lam Tuyết biết cô đang đợi ai, vì vậy cô yên lặng ngồi ở ghế phụ không nói một lời.

Một lát, một người đàn ông mặc vest và đi giày da được nhân viên bảo vệ áp giải ra ngoài, anh ta chính là người đàn ông vừa bán đấu giá sợi dây chuyền vĩnh hằng.

Bạch Nhược Hy rất kích động khi nhìn thấy anh ta, nhưng cô biết người này không phải là người phía sau đấu giá sợi dây chuyền, có vẻ như anh ta chỉ là một trợ lý.

Người đàn ông lên xe rời đi.

Bạch Nhược Hy nhanh chóng lái xe để đuổi theo.

Trong xe, Lam Tuyết không nhịn được hỏi: “Cô muốn trở về?”

Bạch Nhược Hy rất trầm mặc, nhẹ giọng nói: “Tôi muốn biết chủ nhân não tàn này là ai mà bỏ nhiều tiền như vậy để đổi lấy một sợi dây chuyền. "

" Có thể là người bí ẩn mà cô đã nói với tôi trước đây? "

"Không chắc chắn, vậy nên chúng ta theo xem," Bạch Nhược Hy cẩn thận điều khiển xe đuổi theo chiếc xe phía trước, mở miệng nói: "Bất kể thế nào, tôi phải biết tung tích của sợi dây chuyền, nghĩ cách lấy lại nó"

"Còn có thể có cách nào đây. Người ta bỏ 10 tỷ để đấu giá sợi dây chuyền, không có lý do gì lại chỉ để chơi mấy ngày, rồi đưa lại cho cô “ Khó nói lắm. ”

“ Khụ … cô đúng là thật sự có những ý nghĩ kỳ lạ. ” Bạch Nhược Hy chỉ cười và im lặng.

Chiếc xe đang đuổi sát, nhưng đến một ngã tư đèn đỏ, phương tiện phía trước dường như đã phát hiện ra sự bám đuổi của cô, đột nhiên đạp ga, phóng vụt qua ngay lúc đèn chuyển màu đỏ.

Bạch Nhược Hy và Lam Tuyết ngay lập tức thất vòng vì bị dừng lại bởi những người đang băng qua đường cho người đi bộ, và chiếc xe vượt đèn đỏ hoàn toàn biến mất trước mắt cô.

“Chết tiệt.” Bạch Nhược Hy tức giận vỗ vào tay lái, trong mắt hiện lên vẻ tức giận.

“Mất dấu rồi.” Lan Tuyết cũng bất lực.

- Chiếc xe chậm rãi tiến vào Kiều uyển. Người đàn ông xuống xe, bước ngay vào biệt thự.

Trong phòng khách lạnh lẽo, rèm cửa sổ cao từ trần đến sàn đóng kín, cản bớt ánh nắng, cả căn nhà chìm vào u ám và lạnh lẽo, một bầu không khí trầm mặc bao trùm.

Có một người đàn ông đang ngồi lặng lẽ trước sô pha, khuôn mặt tuấn tú là sự thăng trầm của cuộc đời, ánh mắt vô hồn, lặng lẽ nhìn về phía trước, giống như một cái xác không hồn, cả người toát ra khí tức u ám.

Bàn cà phê trước mặt anh sạch sẽ như mới, không có thứ gì.

Khi đến ghế sô pha, người đàn ông đứng nghiêm trang hành lễ với Kiều Huyền Thạc, người đã ngồi trên ghế sô pha từ lâu. "Kiều tướng quân, chiếc vòng cổ đã được mang về."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.