Kiều Huyên Thạc im lặng, duy trì
động tác cúi đầu không cử động.
Hơi thở càng lúc càng nặng nề,
trong lòng cũng gợn sóng, giống
như khó chịu đến mức nổ tung.
Bạch Nhược Hy tưởng anh vì lời nói
của mình mà suy nghĩ liền nhẹ
giọng tiếp tục thuyết phục: “Chúng
ta thật sự không phù hợp. Ở bên
nhau chỉ có đau khổ. Chẳng thà
nhân lúc mọi người hiện tại vẫn
chưa biết chuyện này, chúng ta ly
hôn đi.”
- Anh ba, anh nói xem có được
không?”
“Em vẫn có thể đồng ý điều kiện
khác của anh. Anh đã cứu mẹ em,
em làm trâu làm ngựa báo đáp anh.
Anh ba…”
Giọng nói tuyệt tình lạnh lùng của
Kiều Huyên Thạc đột nhiên ngắt lời:
“Thân phận của tôi là gì?”
Bạch Nhược Hy sững sờ, bị hỏi một
câu như vậy, có chút nghi ngờ.
Kiều Huyền Thạc tự hỏi tự trả lời:
“Đại tướng của một nước, chuyện
kết hôn của tôi không có lần thứ hai.”
“Tôi không muốn lấy Doãn Nhụy.
Nếu như cô thấy đau khổ thì cứ nhịn
đi.
Nói xong, Kiều Huyền Thạc buông
cánh tay cô ra, xoay người quay
lưng lại với cô.
Anh hơi ngẩng đầu, nhìn trần nhà hít
một hơi sâu. Đôi mắt thâm thúy đen
như mực ẩm ướt, mang theo chút tơ
máu đỏ hồng. Giọng nói anh khàn
khàn mà trầm thấp: “Khỏi cần nhắc
đến chuyện ly hôn nữa. Trong đời
tôi không có hai chữ ly hôn này. Chỉ
cần cô không phản bội cuộc hôn
nhân này, cô muốn làm gì thì tùy.
Tôi sẽ không miễn cưỡng cô làm
bất cứ chuyện gì.”
Nói xong, anh cất bước rời khỏi.
Bạch Nhược Hy vẫn chìm vào dòng
suy nghĩ của bản thân không thể
phản ứng lại.
Anh nói không muốn cưới Doãn
Nhụy, vậy cưới cô không tính là cưới
sao?
Anh là đại tướng của một nước, hôn
nhân không thể có lần thứ hai. Vậy
cô là cả đời này của anh?
Bạch Nhược Hy phản ứng lại, vội
vàng đuổi theo: “Anh ba…”
Nhưng chạy đến ngoài sảnh, Kiều
Huyền Thạc đã đi rồi.
Đêm, tối đen tĩnh mịch.
Trong quán bar tao nhã mà đẹp đẽ,
khách tới thưa thớt.
Ánh sáng màu vàng thanh nhã
khiến quán bar trở nên thân bí mà
sang trọng.
Trên bàn trong góc chất đầy chai
rỗng, Kiêu Huyền Thạc dựa vào ghế
sofa. Một tay câm ly đã uống cạn,
tay khác gác lên trán.
Cả người anh toát ra vẻ cô đơn
không thể giải thích. A Lương và
Tinh Thần ngồi bên cạnh. Hai người
cạn ly, tao nhã uống rượu.
Còn Kiều Huyền Thạc, anh chỉ muốn
say, một lòng chỉ mong say túy lúy.
Say rồi thì không cần suy nghĩ bất
cứ chuyện gì.
A Lương rót một ly rượu cho Tinh
Thần, thở dài nói: “Cậu ba đây là
muốn uống chết cho rồi, rốt cuộc là
chuyện gì khiến cậu phiền não như
vậy?”
Tinh Thần hớp một ngụm, nhỏ
giọng nói: “Đó giờ anh hùng khó qua
ải mỹ nhân. Anh đã đi theo cậu ba
từ lúc cậu bắt đầu ởi lính. Thật ra
A Lương cười nói: “Cậu ba đều đã là
đại tướng của Tịch Quốc rồi, gia thế
hùng hậu, binh quyền cao nhất.
Ngay cả Tổng chủ tịch nước đều
phải nhìn sắc mặt cậu ba phần. Tiền
đồ sáng lạn, còn có thể khổ cái gì?”
Tinh Thần lắc đầu, buông ly rượu
trong tay xuống, thở dài một hơi, rủ
rỉ nói: “Mỗi năm đều chăm chú
chuẩn bị quà, nhìn người con gái
mình thích từ xa mà không tặng
được, cuối cùng ném vào thùng rác.
Mỗi năm đều thất vọng, lại còn kiên
trì mười năm.”
“Trong máy điện thoại chỉ lưu duy
nhất một tấm hình con gái. Mỗi lần
huấn luyện đến cực hạn, cậu ba
luôn lấy ra xem, mỉm cười hôn màn
hình điện thoại, nói với anh đó là em
gái cậu. Ánh mắt lại tràn đầy tình ý.”
“Anh từng cho rằng cậu có hoài bão,
chí hướng lớn thế nào mới trèo lên
tới vị trí ngày hôm nay. Cậu ba lại
nói với anh, em gái cậu thích người
vĩ đại. Cậu muốn trở thành hình
mẫu mà cô ấy thích.”
“Cậu là người đàn ông quang minh
lỗi lạc như vậy, vì có được một ánh
nhìn của em gái mà không tiếc
dùng thủ đoạn ép hôn. Bỏ ngoài tai
tất cả hậu quả bắt cô ấy ký giấy
chứng nhận kết hôn. Cuối cùng có
được cũng chỉ là đau khổ.”
“Đã từng thôi, hiện tại là vợ cậu ba
rồi.” Tinh Thần uống cạn, tâm tình
cũng xuống dốc.
“Nhưng sao em cứ cảm thấy ánh
mắt cô ba nhìn cậu ấy là ái mộ, là
tình ý vậy?”
Tinh Thần vì Kiều Huyền Thạc mà
cảm thấy căm phẫn tột cùng: “Mắt
chú nhất định là có vấn đề, đem bảo
vật gia truyền của cậu ba tặng cho
người con gái khác còn gọi là có
tình ý?”
“Viết thư tỏ tình với người đàn ông
khác gọi là tình ý?”
“Mỗi năm đều cùng người đàn ông
khác tổ chức sinh nhật, hẹn hò thuê
phòng. Cái này mà tình ý cái gì?”
A Lương ngẩn tò te, trán đầy mồ hôi,
qua hồi lâu mới ngây ngốc mở
miệng: “Anh làm sao mà biết?”
Tinh Thần giống như cảm động lây,
một hơi uống cạn rượu trong ly, nhìn
Kiều Huyền Thạc đã say bí tỉ, thì
thào nói: “Nhiều lần cậu say rồi liền
nói với anh. Trong lòng của cô ba có
người đàn ông khác.’
A Lương tức giận đặt mạnh ly rượu
trong tay lên bàn, một tiếng cộp cực
lớn vang lên, thấy chuyện bất bình
mà tức giận nói: “Quá đáng lắm rồi.
Loại đàn bà này căn bản không
xứng làm vợ của đại tướng.”
Tỉnh Thần cười khổ, lạnh nhạt nói:
“Anh cũng cảm thấy cô ta không
xứng với cậu ba. Nhưng cậu ba tình
nguyện đau khổ cả đời cũng muốn
có được cô ta. Chúng ta còn có
cách gì?
A Lương im lặng hồi lâu, rót rượu
cho Tinh Thần, nâng ly rất có nghĩa
khí: “Giúp cậu ba loại bỏ tình địch,
để cô ba khăng khăng một mực đi
theo cậu ba.”
“Cách hay.”
Hai người cụng ly, nhìn nhau cười,
uống một hơi đầy khí phách.
Đêm khuya yên tĩnh.
Trời đã sáng rồi, Bạch Nhược Hy
nhìn đồng hồ, nằm trên giường trở
người khó ngủ.
Anh rốt cuộc đi đâu rồi? Tại sao trễ
như vậy còn chưa về?
Trái tim lo lắng không yên, trong
đầu Bạch Nhược Hy toàn là Kiều
Huyền Thạc, cầm lấy điện thoại
bấm số, cuối cùng lại ép bản thân
buông xuống.
“Cốc cốc…
Có tiếng gõ cửa.
Bạch Nhược Hy cả kinh, ngồi bật
dậy vội vàng xuống giường mang
đôi dép lê, chạy ra mở cửa.
Lúc mở cửa, A Lương và Tinh Thân
thở hổn hển dìu Kiêu Huyền Thạc
vào phòng: “Cô ba, cậu ba uống say
rồi.”
Nhất thời Bạch Nhược Hy tay chân
rối loạn, lúng ta lúng túng theo sau:
“Anh ấy sao lại uống say rồi?”
A Lương và Tinh Thần đặt Kiều
Huyền Thạc lên giường.
Tinh Thần chuẩn bị cởi giày cởi áo
cho Kiều Huyền Thạc, A Lương kéo
tay anh lại, nháy mắt ra hiệu với anh.
Tinh Thần nháy mắt bừng tỉnh, hiểu
ý quay người cung kính nói với Bạch
Nhược Hy: “Cô ba, phiền cô chăm
sóc cậu ba vậy. Chúng tôi đi trước.”
Bạch Nhược Hy hoảng sợ, theo sau
Tinh Thần và A Lương: “Tôi nên làm
gì?”
Cô chưa từng chăm sóc người say
rượu, cho nên không biết nên xử lý
như thế nào.
A Lương cười nhẹ: “Lấy khăn nóng
lau người cho bớt mùi rượu, thay đồ
dơ, tỉnh lại còn có thể nấu chút canh
giải rượu cho cậu ấy uống. Nếu như
cậu ấy say khướt đánh người thì cô
cứ thông báo cho bọn tôi.”
Say khướt đánh người?
Bạch Nhược Hy bị dọa đến mặt mày
trắng bệch, tim đều hoảng sợ.
Ghi nhớ lời dặn dò của bọn họ, tiễn
bọn họ ra cửa rồi cô liền mau chóng
xoay người chạy vào phòng.
Bởi vì sợ anh say mèm, Bạch Nhược
Hy lảng vảng bên cạnh giường hết
hai phút, trâm tư suy nghĩ hồi lâu
cảm thấy trước tiên vẫn phải chăm
sóc anh.
Cô đi vào phòng tắm ôm một thau
nước ấm đặt lên bàn, cẩn thận ngồi
xuống bên cạnh anh, căng thẳng
nuốt một ngụm nước bọt, đưa tay
mở nút áo anh ra, nói thâm: “Anh ba,
em giúp anh cởi đồ dơ. Anh đừng
tức giận…