Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 441: Chương 441: Nhược hi nôn khan




Edit By Tsunami

“Em sẽ luôn ầm thầm ủng hộ anh, anh Ba” Bạch Nhược Hi ở trong vòng tay Kiều Huyền Thạc thì thầm.

Buổi chiều, bọn họ làm thủ tục xuất viện. Sau khi xuất viện, Kiều Huyền Thạc lập tức sắp xếp cho Bạch Nhược Hi ở một khách sạn năm sao gần đó.

Phòng khách sạn sang trọng.

Bạch Nhược Hi và Kiều Huyền Thạc vừa trở về phòng sau bữa trưa tại nhà hàng của khách sạn. Khi trở về phòng, Bạch Nhược Hi nói rằng mệt mỏi, thức ăn trong bụng chưa tiêu hóa hết nên lên thẳng giường nghỉ ngơi.

Kiều Huyền Thạc cho rằng cô buồn ngủ vì quá mệt, cũng không quan tâm lắm nên anh đắp chăn lên cho cô rồi bật nhiệt độ điều hòa cho thích hợp nhất.

Bước ra khỏi phòng, Kiều Huyền Thạc ngồi trong phòng khách, lấy điện thoại di động mới mua ra gọi cho Doãn Đạo.

Âm thanh vang lên trong một hồi dài.

Vừa mới kết nối, giọng điệu của Doãn Đạo rất không vui hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Anh đang ở đâu?” Giọng của Kiều Huyền Thạc rất bình tĩnh.

Doãn Đạo nổi giận đùng đùng nói: “

Tôi đang tìm Lư Tiểu Nhã thối tha. Cô ta có đến tìm cậu không? Cậu vẫn đang ở bệnh viện à?”

“Không.” Kiều Huyền Thạc đã trả lời anh ấy một cách dứt khoát, nghiêm túc: “Hãy dẹp bỏ những ân oán cá nhân giữa anh và Lư Tiểu Nhã trước, chúng ta hãy nói về chuyện quan trọng.”

“Tôi phải thấy tìm Lư Tiểu Nhã bây giờ mới là điều đúng đắn nhất, và cũng là điều quan trọng nhất đối với tôi lúc này.”

Kiều Huyền Thạc khịt mũi khinh thường và nói với giọng mỉa mai: “Tôi đã thấy những ân oán của anh với cô ta trên mạng. Anh dáng người rất đẹp, không có mất mặt đâu.”

Doãn Đạo tức giận cáu kỉnh nói: “Không cần nói mát tôi, có chuyện gì?”

“Chuyện của tổ chức Ưng, hiện giờ anh có thể rút lui, đã có người khác phụ trách.”

“Có người khác phụ trách? Đây là có ý gì?”

Kiều Huyền Thạc không tiết lộ danh tính của Lư Tiểu Nhã, mà chỉ nhắc nhở anh ta: “Đừng đấu với Lư Tiểu Nhã, anh không phải là đối thủ của cô ta.”

“Anh cũng coi thường Doãn Đạo tôi quá rồi.” Doãn Đạo khinh thường chế nhạo.

Kiều Huyền Thạc không muốn tranh luận với anh ta về những vấn đề này, vì vậy anh nói: “Tạm thời anh không được đến Ưng Tổ chức hoặc nhận bất kỳ nhiệm vụ nào. Tịch quốc chuẩn bị phát động bắt giữ người trong tổ chức của các anh.”

“Bắt giữ? Không thể, bằng chứng tôi thu thập được không đủ để kết tội họ.”

“Đã có chứng cứ đầy đủ, bây giờ anh tập trung vào bên cạnh Kiều Huyền Bân, giúp tôi tra ra người đàn ông này là ai?”

Doãn Đạo cười nhẹ, châm chọc: “

Ngay cả đại ca của cậu, cậu còn không biết là ai, cậu đang đùa tôi sao?”

“Đó có phải là anh trai của tôi không, anh điều tra sẽ rõ. Tôi không tiện ra mặt bây giờ. Tôi đã bị theo dõi.”

Doãn Đạo suy nghĩ rồi đồng ý: “Thôi được, thân thể cậu vừa mới khôi phục không thích hợp hành động, cứ giao nó cho tôi. Đúng rồi, nếu anh gặp Lư Tiểu Nhã thì nhất định phải nói cho tôi biết, nếu tôi không trả được mối thù này, tôi sẽ theo họ người phụ nữ thối tha kia.

Kiều Huyền Thạc cười nhẹ, một giọng nói bất lực và thản nhiên an ủi anh ta: “Ok, nếu gặp được cô ta, tôi sẽ nói cho anh biết.”

Đột nhiên, có tiếng cửa va chạm, sau đó là tiếng nôn mửa.

Kiều Huyền Thạc đột nhiên phản ứng, nhanh chóng tắt điện thoại đi, xoay người lao vào phòng.

Lúc mới vào phòng, giường đã không còn người, ga trải giường bị lộn xộn, trong phòng tắm truyền đến âm thanh từng đợt nôn mửa.

“Nhược Hi …” Kiều Huyền Thạc vội vàng chạy vào phòng tắm, vừa mở cửa bước vào liền phát hiện Bạch Nhược Hi đang ngồi xổm trong phòng tắm, cúi đầu xuống bồn vệ sinh.

Anh vội vàng chạy tới, kéo một chiếc khăn sạch dừng lại bên cạnh Bạch Nhược Hi, nắm lấy vai cô, lo lắng hỏi: “Em có chuyện gì vậy? Có phải ngộ độc thức ăn không? Tại sao tự nhiên lại bị nôn?”

Bạch Nhược Hi liên tục nôn khan, nhưng không thể nôn ra cái gì, Kiều Huyền Thạc nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng cô.

Sau một hồi nôn ọe, Bạch Nhược Hi cầm lấy khăn lau miệng Kiều Huyền Thạc đưa, ngay cả nước mắt cũng tràn ra một cách khó chịu.

Kiều Huyền Thạc đứng dậy, đưa ngay cốc nước cho cô, cau mày nghi hoặc nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô.

“Chúng ta đến bệnh viện đi.” Kiều Huyền Thạc cất giọng ra lệnh.

Bạch Nhược Hi lo lắng lắc đầu: “Không, em không sao, em vừa ăn nhầm thứ gì đó, bây giờ em ổn rồi.”

“Chúng ta ăn cùng một loại thức ăn, tại sao em lại nôn khan? Nếu là do dạ dày khó chịu, hãy đến bệnh viện kiểm tra. Nếu … Bạch Nhược Hi vội vàng ngắt lời: “không, không, không, em, em chỉ là …”

Vẻ mặt ảm đạm của Kiều Huyền Thạc càng ngày càng trở nên xấu xí, anh ấy biết rằng Bạch Nhược Hi có điều gì đó muốn giấu anh và điều này liên quan đến sức khỏe của cô.

Bạch Nhược Hi không thể nói ra nguyên nhân, lập tức xoay người để tránh ánh mắt sắc bén của Kiều Huyền Thạc: “Em sẽ ổn sau khi nghỉ ngơi một lát, nên em không cần gặp bác sĩ.”

Nói xong, Bạch Nhược Hi bước nhanh ra khỏi phòng tắm, trở lại giường.

Kiều Huyền Thạc đi theo phía sau nhìn những cảm xúc bất an và những động tác hoảng loạn của cô, điều này không giống như cô mọi khi.

Bạch Nhược Hi nằm ở trên giường đắp chăn lên, cô chui đầu vào trong chắn, không dám phát ra tiếng động.

Kiều Huyền Thạc bước đến gần cô, ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng kéo chăn bông của cô ra, nói với cô: “Nếu em cảm thấy không thoải mái thì hãy nói ra, đừng như thế này, anh sẽ rất lo lắng.”

“Anh ba, em thật sự không sao, em muốn ngủ một giấc.”

“Vậy thì anh sẽ xuống mua thuốc chống nôn cho em.”

Kiều Huyền Thạc đứng dậy xoay người định ra ngoài, Bạch Nhược Hi nhanh chóng đứng dậy khỏi giường, nắm lấy tay anh, lo lắng nhìn anh: “Không, em không cần uống thuốc, em thực sự không sao.”

Phản ứng của Bạch Nhược Hi khiến anh càng ngày càng thấy kì lạ.

Anh không nói nữa, ngồi bên cạnh Bạch Nhược Hi, đưa tay sờ trán cô.

Thân nhiệt của cô bình thường và da mặt đã hồng hào trở lại.

Kiều Huyền Thạc nhẹ nhàng để cô nằm xuống giường, đắp chăn cho cô rồi nằm nửa người gối đầu bằng một tay.

“Vậy em nghỉ ngơi đi.”

Bạch Nhược Hi chột dạ gật đầu, và nhanh chóng nhắm mắt lại.

Kiều Huyền Thạc dựa vào người cô, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, nheo đôi mắt, ánh mắt như thiêu đốt dán chặt vào khuôn mặt xinh đẹp của cô.

Nhìn chằm chằm một hồi, đầu ngón tay nhẹ nhàng tìm đến đôi môi hồng của cô mà vuốt ve.

Bạch Nhược Hi cảm thấy động tác của anh trở nên nhẹ nhàng hơn, cô đột nhiên trở nên rất căng thẳng.

Bởi vì thân thể của anh đã hồi phục, anh hiện tại có thể cảm giác được dục vọng của mình trỗi dậy.

Nhưng thân thể của anh chưa hoàn toàn hồi phục nên không dám lộn xộn.

Khi Bạch Nhược Hi còn đang lo lắng, Kiều Huyền Thạc bất ngờ hôn lên môi cô.

Bạch Nhược Hi thân thể hơi cứng đờ vì sợ hãi, và hai tay chống ngực anh.

Cô cho rằng đó chỉ là một nụ hôn.

Nhưng bàn tay to lớn của người đàn ông luồn vào phía dưới quần áo của cô và xoa xoa nắn nắn.

“Đừng.” Bạch Nhược Hi lập tức đẩy cổ tay anh ra và hét lên, quay đầu đi để né tránh nụ hôn của anh.

Kiều Huyền Thạc bị sự phản kháng quá khích của cô làm cho sửng sốt, lông mày nhíu lại, ánh mắt nóng rực đầy nghi vấn, giọng nói khàn khàn từ tính hỏi: “Em sao vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.