Bạch Nhược Hy từ sòng bạc đi ra, đứng ở trên boong thuyền, nhìn quanh toàn bộ biển rộng, xung quanh bình tĩnh, ngoại trừ gió thổi trên biển rả rích, cũng không có động tĩnh gì Có thể, đây là đêm trước bão táp, luôn luôn bình tĩnh như vậy.
Cho dù nghỉ ngờ của cô là đúng hay sai, cô cũng không có tâm tình đánh bạc.
Cô từ lấy điện thoại trong túi quần cầm ra tay, cúi đầu xem tin tức trên mạng, vừa xem vừa đi về phòng mình Đột nhiên.
Điện thoại mất mạng rồi.
Cô chau mày, mở ra mục cài đặt mạng trên điện thoại, nhưng mà wifi, 4g, toàn bộ biến mất.
Lưu loát buộc lại tóc, Nhược Hy xoay người ra khỏi phòng, lo lắng dò xét nhìn xung quanh sau đó một lần nữa chạy tới sòng bạc.
Dọc theo đường đi, cô phát hiện thuyền cứu nạn trên thuyền đều không thấy.
Cô càng căng thẳng, lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi, cô vịn lan can, thò người ra liếc về phía dưới biển rộng. Phát hiện trên mặt biển có mấy ca nô đến gần chiến thuyền, thế nhưng trên ca nô đã không có người Tình báo của Bước Cách Thành rất chuẩn.
Cô không biết kế tiếp nên làm sao, có lẽ dữ nhiều lành ít, nhưng cho dù kết quả làm sao, bọn phải thử bắt được tình báo, có thể lẫn vào tổ chức thần bí.
Mỗi một bước Bạch Nhược Hy đều đi hết sức cẩn thận, tóc gáy dựng lên, căng thẳng quan sát bốn phía.
Chợt.
Một thân ảnh đột nhiên nhảy ra.
Bạch Nhược Hy sợ đến ngẩn ra, dừng chân tay sờ lên phía sau, nhưng cô lại lập lờ sốt, ngắm nhìn người đàn ông dưới ánh đèn.
Ngọn đèn vàng ấm áp trong hành lang chiếu lên khuôn mặt tuấn tú tựa cười tựa không cười của người đàn ông.
“Doãn Đạo?” Bạch Nhược Hy rất kinh ngạc, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, kinh ngạc nhìn anh ta, thì thào hỏi: “Sao anh lại ở trên thuyền?”
Doãn Đạo một tay đút vào túi, một bên tay giả vờ đẹp trai vuốt mái tóc ngắn, khuôn mặt đẹp trai đến tà mị nở nụ cười yếu ớt, giọng nói mị hoặc: “Cô đều có thể tới, tôi đương nhiên cũng có thể tới”
Bạch Nhược Hy mới phản ứng được, nói về tài phú, cô còn kém Doãn Đạo đây, anh ta có thể xuất hiện ở nơi này, rất bình thường.
Chỉ là cô thật không ngờ anh ta sẽ có mặt mà thôi.
“Thăng không ít nhỉ” Doãn Đạo cười yếu ớt nhướn mày nhìn cô.
Bạch Nhược Hy choáng váng đến khinh bỉ, lườm anh ta một cái, mặc dù cô không còn ghét anh ta như lúc trước, nhưng vẫn không thích anh ta.
“Ngươi thấy tôi đánh cờ bạc à?”
“Ừ, thấy được” Doãn Đạo cười yếu ớt, chậm rãi tới gần cô, giọng nói càng phát ra †à mị chọc người: “Trong mắt tôi đều là cô, thế nhưng cô lại chỉ thấy tiền, cũng không phát hiện ra tôi đây”
*..” Bạch Nhược Hy nhíu chặt mày, là cảm thấy người đàn ông này nói thật buồn cười, cũng không muốn nói tiếp.
DOãn Đạo tới đến trước mặt cô khoảng nửa mét thì dừng lại, rũ đôi mắt cao thâm tà mị, thì thào nói nhỏ: “Cô Bạch Nhược Hy, có thể cùng nhau lên đại tiệc Michenlin rời bến nghỉ phép cũng là một loại duyên phận, không bằng chúng ta bỏ ân oán tình thù lúc trước, cùng đi ngâm nước nóng thế nào?”
“Không có hứng thú”
“Nếu không đi uống một chén”
“Không muốn uống”
“Hóng chút gió thổi trên biến thì sao?”
‘Tôi sợ lạnh”
“Vậy cùng đi sòng bạc…”
Bạch Nhược Hy như đinh đóng cột cắt ngang: “Tôi không muốn với đồng hành với anh, như vậy anh đã hiểu ý tôi chưa”
Sắc mặt Doãn Đạo trầm xuống, tức giận cao giọng: “Người đàn bà này cô này thật Là..”
à thế nào?”
“Thật là không nể tình, tốt xấu gì chúng ta cũng là đối tác, lúc hai công ty hợp tác, cô vừa nói vừa cười đối tốt với tôi, hợp đồng ký rồi là trở mặt à?”
Bạch Nhược Hy cười thản nhiên, đi lên trước hai bước tới trước mặt Doãn Đạo, ngửa đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai trở nên ấm ức của anh ta, tâm tình tốt dị thường, khiêu khích làm anh ta tức giận: “Ngài Doãn, còn nhớ lúc đầu anh nắm tóc đánh tôi không?
Một đấm đánh lên bụng tôi kia, đời này tôi đều sẽ không quên, chỉ bằng anh đánh tôi, chỉ băng anh là cậu hai Doãn, anh đừng hy vọng xa vời có cơ hội làm bạn với tôi, cùng đừng ôm ảo tưởng với tôi, nằm mơ”
Cô phóng khoáng bỏ lại lời này sau đó Bạch Nhược Hy nặng nề đánh lên bờ vai của anh ta, lướt qua bên cạnh anh ta.
Sắc mặt Doãn Đạo đen đến cực hạn, bị đụng vào người Bạch Nhược Hy mới vừa đi tới, anh tá lập tức xoay người, gào về phía bóng lưng Bạch Nhược Hy: “Tôi cho cô đánh, đánh tới khi cô hài lòng mới thôi, đánh tới khi cô hết thôi.”
Nhược Hy trầm mặc tiếp tục đi về phía trước.
Doãn Đạo vội vàng xông lên, kéo cánh tay Bạch Nhược Hy lại, kéo cô vào lòng mình.
Bạch Nhược Hy bị sức của anh ta bắt phải quay đầu lại, tức giận nhíu mày nhìn anh tá chằm chằm.
Doãn Đạo khống chế được tính tình, ăn nói khép nép hỏi: “Muốn như thế nào mới có thể tha thứ có chuyện sai tôi đã từng làm trước kia?”
“Không có vấn đề gì với chuyện tha thứ cả”
“Vậy có quan hệ với cái gì?”
Bạch Nhược Hy cười nhạt, chớp đôi mi thanh tú, hỏi: “Không muốn cô em gái của cậu ân mới hai Doãn, anh làm được sao?”
“Yêu cầu này quá phận”
“Làm không được cũng đừng dây dưa với tôi” Bạch Nhược Hy tức giận bỏ rơi Doãn, tiếp tục đi về phía trước.
Doãn Đạo nắm chặt tay, tức giận đến hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn sao lốm đốm đầy trời.
Bạch Nhược Hy vừa mới ngoặt vào phía hành lang, phía sau đã truyên đến một giọng đàn ông xa lạ lạnh tanh nghiêm túc: “Nhấc tay, đừng nhúc nhích, đi theo tôi”
Bạch Nhược Hy ngẩn ra, cảm thấy có chút kỳ lạ, cô lập tức xoay người tựa ở trên vách tường, khẽ liếc nhìn.
Hai tay Doãn Đạo giơ lên cao, mà đứng trước mặt Doãn Đạolà một người đàn ông đeo mặt nạ siêu nhân, trong †ay người đàn ông cầm khẩu súng trường AK.
Trong nháy mắt đó, Bạch Nhược Hy sợ đến chợt rút đầu về, dính sát vách tường.
Cuối cùng đã tới.
Cô hít sâu, để cho mình tận lực tỉnh táo lại.
Cô quay đầu, một chỗ khác của hành lang đột nhiên xuất hiện người đàn ông cầm súng đi qua, cô phản ứng nhanh chóng vọt đến gian phòng bên cạnh, đẩy cửa ra nhẹ nhàng đi vào rồi trở tay đóng cửa.
Trong phòng đen nhánh, Bạch Nhược Hy lần mò đi tới cửa sổ một bên trong phòng, từ cửa sổ bò ra ngoài.
Xem ra thuyền đã bị uy hiếp.
Cô bò từ cửa sổ ra ngoài gian phòng, đi tới một chỗ hành lang khác, thận trọng đi về phía sòng bạc.
Bởi vì trước đó cô đã khảo sát qua địa hình, cho nên đối với nơi này đã có quen thuộc đại khái.
Bạch Nhược Hy lén lén lút lút bò lên trên lỗ thoát khí, từ lỗ thoát khí bò về phía ống xả rồi trực tiếp bò đến lỗ thông hơi phía trên hội trường sòng bạc.
€ô từ lỗ nhỏ nhìn về phía dưới.
Toàn bộ hội trường đã không còn người tiếp tục đánh bạc.
Dưới hội trường có mười mấy người đàn ông đứng mang theo các loại mặt nạ, trong tay mỗi người đều có súng, các đại gia ở đây sớm bị khống chế, ngồi chôm hổm một chỗ, hai tay ôm đầu, tất cả mọi người sợ đến lạnh run.
Mà ở cửa còn lục tục có người đeo mặt nạ dùng súng chỉ vào khách mới tiến vào.