Edit By Tsunami
“Bác sĩ nói rằng sức khỏe em rất tốt”. Bạch Nhược Hi chu môi, làm nũng nói: “Em không muốn đến bệnh viện nữa đâu. Vừa ngửi thấy mùi của bệnh viện là em đã cảm thấy rất khó chịu và buồn nôn rồi.”
Kiều Huyền Thạc chạm vào tóc mái của cô, nói nhỏ dỗ dành:” Được rồi, không đi không đi nữa, hiện tại em muốn ngủ hay muốn ăn, nói cho anh biết em muốn ăn gì nào … “
“Ừm” Bạch Nhược Hi mỉm cười và gật đầu.
Kiều Huyền Thạc kéo chăn đắp cho Bạch Nhược Hi, dịu dàng hỏi: “Chúng ta sẽ đặt tên cho những đứa con của mình, còn nữa, anh muốn báo cho mẹ tin tốt này, hãy để mẹ đổi phòng khách thành phòng dành cho những đứa nhỏ. Cả quần áo nữa, lát anh sẽ mua liền…”
Bạch Nhược Hi vội vàng cầm lấy tay anh: “Đừng vội, anh Ba, anh không cần phải gấp gáp như vậy. Có phải ngày mai con của chúng ta sẽ chào đời đâu. Còn mấy tháng nữa, chúng ta vẫn rất nhiều thời gian chuẩn bị.”
Kiều Huyền Thạc không khỏi mỉm cười gật đầu: “Ừ, đúng rồi, anh không gấp, không gấp, em mau nằm xuống nghỉ ngơi, anh sẽ ở lại với em.”
“Em muốn ngủ một giấc vì hơi mệt.”
Bạch Nhược Hi nằm trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi, Kiều Huyền Thạc ngồi bên cạnh, dịu dàng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Căn phòng trở nên im ắng.
Trạng thái lúc này của Kiều Huyền Thạc vẫn không thể bình tĩnh lại được, cứ như thể anh vừa trải qua một giấc mơ.
Sau khi Bạch Nhược Hi ngủ say, Kiều Huyền Thạc lấy điện thoại đi ra ban công nghe điện thoại.
“A lô …” Đầu dây bên kia là Doãn Đạo.
Kiều Huyền Thạc hạnh phúc nói: “Tôi sẽ trở lại Tịch Quốc trong hai ngày tới. Nơi này để lại cho anh, hãy điều tra toàn bộ kẻ đứng sau tên sát thủ muốn giết tôi.”
“Anh tin tưởng tôi sao?” Doãn Đạo hỏi lại.
“Ừm.” Kiều Huyền Thạc đáp lại một cách dứt khoát, và tự hào nói: “Đúng rồi, chúc mừng anh rất nhanh thôi sẽ lên chức bác.”
“…” Đoãn Đạo nhíu mày trầm mặc, im lặng trong chốc lát.
Kiều Huyền Thạc miệng cười nói: “Không bao lâu nữa anh sẽ có thêm ba đứa cháu trai, rất vui có phải không?”
“Ba đứa?” Doãn Đạo ngạc nhiên, nói không nên lời.
Kiều Huyền Thạc luôn coi anh như tình địch, cho dù hiện tại Doãn Đạo là anh trai thì cũng không ngăn được người đàn ông này khoe vợ con trước mặt mình.
Đoãn Đạo bất lực khịt mũi, giọng nói lạnh nhạt: “Em gái tôi thực sự rất phi thường. Thật đáng kinh ngạc a. Chúc mừng cậu sắp lên chức ba.”
“Cảm ơn.” Kiều Huyền Thạc vui vẻ cười, giọng nói tràn đầy tự hào.
“Vậy thì cậu hãy cùng em gái tôi trở về Tịch Quốc, chăm sóc cô ấy thật tốt, tôi sẽ giúp cậu giải quyết mọi việc ở đây, còn việc nữa, tôi đã tìm ra kẻ đứng sau tên sát thủ muốn giết cậu.”
“Là ai?”
“Anh cả của cậu. Kiều Huyền Bân.”
“…..”
“Cậu nên quay lại Tịch Quốc càng sớm càng tốt. Nếu tôi đoán không sai, rất có thể chú hai của cậu đang muốn chạy trốn.”
“Được rồi, nhớ giữ liên lạc.”
“Được”. Doãn Đạo đáp. Suy nghĩ chút liền hỏi: “Em gái tôi đâu?”
“Đang ngủ.”
Doãn Đạo dừng một chút, nói tiếp: “Tôi muốn tặng em gái tôi một biệt thự làm quà. Anh giúp tôi hỏi xem Nhược Hi thích vị trí ở đâu.”
“Không cần, cảm ơn.”
Nói xong, Kiều Huyền Thạc lập tức ngắt cuộc điện thoại.
Anh trở về phòng ngồi bên cạnh Bạch Nhược Hi, ánh mắt dịu dàng nhìn chặt gương mặt xinh đẹp của cô, tâm trạng anh như lơ lửng chín tầng mây không muốn xuống.
Tịch Quốc.
Trần Tĩnh kể cho Kiều Huyền Hạo và Kiều Huyền Bân tất cả những gì mà bà biết.
Tuy nhiên, sự việc này đã khiến cả hai bị sốc.
Những gì Kiều Nhất Hoắc đã làm chính là khiến bọn họ hận đến thấu xương.
Nhưng Kiều Nhất Hoắc đã có trong tay video Trần Tĩnh giết Lư quản gia nên cả hai đều không dám vội vàng hành động.
Ba ngày sau đó, Kiều Huyền Hạo đều ở lại để chăm sóc Trần Tĩnh mỗi ngày, và anh có thể phần nào ngăn chặn được Kiều Nhất Hoắc.
Chiều tối, mặt trời nghiêng dần về phía tây.
Điện thoại di động của Trần Tĩnh đã tắt nhiều ngày. Kiều Nhất Hoắc đã đến đây hai lần, nhưng lần nào ông ta cũng bị từ chối ở ngoài cửa. Khi ông ta được cho vào, Kiều Huyền Hạo là người tiếp đón.
Xe của Kiều Nhất Hoắc đậu bên ngoài cánh cổng sắt lớn, cánh tay chống lên cửa sổ kính, trên tay cầm điếu thuốc, nheo mắt nhìn vào biệt thự, làn khói xanh lam tản ra trước mặt. Sắc mặt của ông ta u ám dị thường, đôi mắt sắc lạnh khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Thời gian trôi qua từng khắc từng giây, ông ta lấy điện thoại bấm số gọi Trần Tĩnh, nhưng vẫn bị tắt.
Lúc này, một chiếc xe quân sự từ xa chạy tới.
Kiều Huyền Thạc và Bạch Nhược Hi trở về từ Khâu Quốc, sau khi xuống máy bay, A Lương đã đến đưa họ về nhà.
Trên máy bay, Bạch Nhược Hi mệt quá nên ngủ trên đùi Kiều Huyền Thạc.
Từ xa, Kiều Huyền Thạc đã nhìn thấy xe của Kiều Nhất Hoắc đậu cách cửa không xa.
Xe của anh đến gần, Kiều Nhất Hoắc vứt điếu thuốc trong tay, lập tức khởi động xe rời đi.
“Cậu ba, là chú hai của cậu”. A Lương lo lắng quay người lại, xe chậm rãi đi về phía trước.
Kiều Huyền Thạc nheo mắt thật sâu nhìn xe của Kiều Nhất Hoắc, sắc mặt trông rất tệ.
Vì hôn mê quá lâu khiến cho anh không có thời gian giải quyết việc của mẹ.
“Lái xe vào đi.” Kiều Huyền Thạc đáp, vẻ mặt đầy nghiêm túc.
“Vâng.”
A Lương lái xe vào biệt thự.
Trần Tĩnh và Kiều Huyền Hạo nghe thấy tiếng xe bên ngoài biệt thự, vội vàng kêu người giúp việc ra ngoài kiểm tra.
Người giúp việc hớn hở chạy lại, “Là cậu chủ và vợ cậu ấy, họ đã về rồi, họ đã về rồi.” Trần Tĩnh vui mừng đặt bát đĩa xuống chạy ra cửa, Kiều Huyên Hạo cũng vội vàng đi theo.
“Tiểu Hi, Huyền Thạc, các con đã về, cuối cùng các con cũng về rồi…” Trần Tĩnh vội vàng kích động nói.
Bạch Nhược Hi lập tức chào hỏi Trần Tĩnh và ôm bà, cô vui mừng nói: “Mẹ, chúng con đã trở lại.”
Thật tốt quá! Các con bên đấy không có tin tức gì, người làm mẹ đây thật lo lắng đến chết mất.” Trần Tĩnh ôm Bạch Nhược Hi và nhẹ nhàng vuốt ve. Nhìn vào khuôn mặt của cô, bà nói: “Con đã gầy hơn rồi, Tiểu Hi.”
“Con không sao, mẹ đừng lo lắng a.”
Kiều Huyền Hạo cười nhìn Bạch Nhược Hi, rồi nhìn Kiều Huyền Thạc. Hướng phía trước vài bước, anh nhìn Kiều Huyền Thạc nói: “Chuyện gì xảy ra? Tại sao em không liên lạc được sau khi đến Khâu Quốc? Mẹ rất lo cho em đó.”
Kiều Huyền Thạc cười khổ và lẩm bẩm, “Vì là hơi bận nên em không gọi lại được, giờ chúng em ổn cả rồi. “
“Em trở về là tốt rồi. Hiện tại có một vấn đề rất khó khăn cần em giải quyết.”
Sắc mặt Kiều Huyền Thạc hơi trầm xuống.
Anh nhìn Bạch Nhược Hi, đang định dìu cô về phòng nghỉ ngơi, nhưng Trần Tĩnh đã đi trước anh một bước, đưa Bạch Nhược Hi đi về phía nhà lớn.
Kiều Huyền Thạc ngay lập tức đi theo, ánh mắt lo lắng, không ngừng chú ý đến từng bước đi của Bạch Nhược Hi, sợ rằng cô bước đi sẽ bị mất thăng hoặc không may sẽ bị vấp ngã.
Kiều Huyền Hạo nhìn theo Kiều Huyền Thạc và lo lắng nói: “Mẹ đã nói với anh và anh cả tất cả mọi chuyện, giờ đây chú hai muốn đưa mẹ đến một nơi khác.”
Kiều Huyền Thạc đột nhiên ngẩn ra, bước đi khựng lại. Anh liền nhíu mày, sắc mặt cũng trầm xuống.