*Daisuki na Egao - 大好きな笑顔: Gương mặt tươi cười thân yêu - OST anime Nhật Bản [Gochuumon wa Usagi Desu ka?? - Quý khách đặt thỏ phải không ạ??]
—----------------------------------------------
Đã qua nửa đêm, bên bờ sông cực kỳ yên tĩnh.
Dòng sông chậm rãi chảy trôi tựa như muốn chảy về cùng một chỗ với dải ngân hà trên cao.
Chung Quan Bạch kéo người ta đi nửa ngày, đến bên một cột đèn đường thì dừng lại rồi ngồi xổm xuống đất như một thằng nhóc xấu tính.
Mặt Nạ Bạc bị hắn túm đến cong người xuống, cúi đầu nhìn hắn.
Chung Quan Bạch nhìn trái phải xung quanh, vẻ mặt mờ mịt nói với Mặt Nạ Bạc: "Cục cưng ơi, nhà ở Paris căn nào cũng quét vôi vàng lợp mái xanh lam, tôi không tìm thấy đường về."
Người kia nhìn Chung Quan Bạch một hồi, cũng ngồi xổm xuống đưa lưng ra.
Chung Quan Bạch nhảy lên lưng, anh ta cõng hắn đi dọc bờ sông về phía đông nam.
Hắn sờ sờ xương bướm trên lưng người thanh niên, thân hình anh ta cứng đờ lại, vẫn không nói gì.
Bọn họ đi suốt một đường, người kia nhìn qua thon gầy nhưng bước chân lại rất vững vàng, đi một lúc lâu đến trước cửa khách sạn, cánh tay anh ta chưa từng buông lỏng một phút nào.
Quầy lễ tân ở đại sảnh chỉ có hai nhân viên trực ban.
Một phần khác trong đại sảnh bị tắt hết đèn đóm tối thui, dãy sô pha thưa thớt không một bóng người, một cây đàn grand piano ba chân đặt ở chính giữa.
Chung Quan Bạch nói khẽ với người thanh niên: "Chúng ta giả vờ về phòng trước, sau đó vòng qua phía bên kia, tôi đánh đàn cho anh nghe nhé."
Anh ta liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Nhưng Chung Quan Bạch lại hoàn toàn không hề tự giác, cứ vô tư lén lút chạy vào bên trong.
Người thanh niên đi vài bước đến trước quầy lễ tân, nhìn thoáng qua đồng hồ khách sạn, hạ giọng dùng tiếng Pháp nói chuyện với nhân viên trực quầy: "Bạn..." anh ta dừng lại một chút, giọng nói dưới lớp mặt nạ lạnh băng lại chần chừ ấp úng rất không phù hợp, "...... Bạn trai tôi mười tám tiếng nữa phải biểu diễn ở Nhà hát Opéra Garnier, cậu ấy cực kỳ căng thẳng."
(*Palais Garnier - "Cung điện Garnier" là một nhà hát opera với 1.979 chỗ ngồi, được xây dựng từ năm 1861 đến năm 1875 cho đoàn Opera Paris và đặt theo tên nhằm tôn vinh vị kiến trúc sư của tòa nhà, Charles Garnier. Nhà hát cũng thường được gọi là Opéra Garnier và trong lịch sử thì còn có thêm tên gọi là Opéra de Paris. Đây cũng là một trong những công trình biểu tượng của thành phố Paris)
Nhân viên lễ tân tò mò nhìn về hướng Chung Quan Bạch, thấy thanh niên mang mặt nạ lông chim đang trốn sau cây đàn piano, lộ ra đôi mắt được lông chim phủ quanh.
Người thanh niên sờ mặt nạ bạc trên mặt mình, nhẹ giọng nói: "Cậu ấy là một nghệ sĩ dương cầm tính cách hơi trẻ con."
Chung Quan Bạch nhấc nắp đàn lên, liếc ngang liếc dọc, cuối cùng đôi mắt dừng lại trên mặt người thanh niên mang mặt nạ bạc.
"Ối, cục cưng, anh bị quân địch phát hiện rồi à?" Chung Quan Bạch đè thấp giọng gọi người kia giống như thật sự đang chơi trò đóng giả điệp viên.
Anh ta kéo khóe môi thành một nụ cười hơi bất đắc dĩ, quay đầu nói với nhân viên lễ tân: "Tôi nhớ phòng ở trong khách sạn này cách âm rất tốt." Sau đó lấy ra thẻ phòng của mình, "Nhưng nếu hai chúng tôi có vô tình tạo ra bất kỳ tổn thất gì cho khách sạn, xin hãy ghi vào hóa đơn cho tôi."
Người như vậy làm sao có thể khiến người khác cự tuyệt cho được.
Nữ nhân viên nhìn anh ta một lúc, cúi đầu cười ghi nhớ số phòng.
Trước quầy lễ tân đặt một cái đĩa đựng kẹo bạc hà để mời khách đến check in. Người thanh niên vốn dĩ đã xoay người, nhưng nhìn thấy đĩa kẹo thì dừng lại, cầm lên một viên, hơi gật đầu với nhân viên trực quầy rồi mới xoay người rời đi.
Anh ta đi đến bên ghế đàn, Chung Quan Bạch hỏi: "Cục cưng, anh làm gì thế?"
Mặt Nạ Bạc vươn tay ra.
Trong lòng bàn tay nắm một viên kẹo.
Chung Quan Bạch ngẩn ngơ nhìn viên kẹo, hơi hoảng hốt.
Hắn cầm kẹo lên nhìn chằm chằm, "Anh đi trộm kẹo à? Cho tôi?"
Người kia nhịn cười, nghiêm túc gật đầu.
Chung Quan Bạch lột giấy gói kẹo, không tìm thấy chỗ ném đành lén lút nhét vỏ kẹo vào túi Mặt Nạ Bạc, anh ta quay đầu qua một bên, giả vờ không nhìn thấy.
Loại kẹo bạc hà này có cấu tạo từ hai mảnh kẹo dẹt hình tròn áp vào nhau, Chung Quan Bạch vừa tách kẹo thành hai nửa vừa kể: "Anh biết không, ngày còn nhỏ mỗi khi tôi đi luyện đàn, thầy tôi sẽ cho tôi một viên kẹo, là kẹo xí muội. Nhà thầy chỉ có mỗi loại kẹo đó thôi, thầy ấy kể lúc thầy còn nhỏ phải luyện đàn, cũng có người mỗi ngày cho thầy ấy một viên kẹo xí muội. Sau này trưởng thành rồi thầy không cho tôi nữa."
"Thầy bảo, người trưởng thành sẽ không ăn kẹo."
Một viên kẹo bị chia thành hai mảnh kẹo hình tròn, Chung Quan Bạch đặt một miếng vào miệng mình, mảnh còn lại nhét vào miệng người đối diện.
Ánh mắt người thanh niên nhìn Chung Quan Bạch còn mang theo vài phần phức tạp, đột nhiên không kịp đề phòng thấy trong miệng xuất hiện vị ngọt, tức khắc sửng sốt.
"Cho nên cảm ơn anh nhé." Chung Quan Bạch nói.
Trong miệng hắn ngậm kẹo, ngọt đến mức hắn cười cong mí mắt, "Cục cưng ơi, anh đã từng nghe qua tài nghệ đánh đàn của nghệ sĩ dương cầm vĩ đại chưa?"
Hắn nhắm mắt lại, lúc mở ra đầu ngón tay đã dừng trên những phím đàn.
Những tiếng đinh đinh giòn giã hệt như ly nước khoáng và người thanh niên đột ngột xuất hiện đêm nay.
Hợp âm trầm thấp tựa như dáng vẻ người đó cúi đầu lúc khiêu vũ.
Arpeggio lưu loát như dòng nước sông Seine, như dải ngân hà lấp lánh trên mặt sông.
Tiếng đàn cuối cùng chậm lại như tiếng thì thầm của người yêu, như một viên kẹo chậm rãi bị nhiệt độ cơ thể hòa tan.
Thời điểm kẹo tan hết, tiếng đàn ngừng lại.
Thời gian vừa vặn cho nửa viên kẹo.
Trong khoang miệng còn lưu lại vị ngọt nhàn nhạt, trong không khí còn tồn đọng dư âm như có như không.
Người thanh niên nhìn Chung Quan Bạch, ánh mắt sáng rực, tay anh ta giật giật như muốn nâng lên ôm lấy Chung Quan Bạch.
Nhưng anh ta chỉ cúi đầu nhìn hắn ngồi trên ghế đàn, ngón tay thò vào túi lấy ra một cây bút máy. Chung Quan Bạch dường như biết người này đang muốn làm gì, lập tức móc từ trong túi mình ra một bọc giấy ăn.
Bản nhạc không dài, nhưng mặt giấy ăn quá nhỏ, chép xong cũng mất hết một bao giấy.
"Tặng anh,《 Nửa viên kẹo 》...... ừm, hay là《 Nửa cái cục cưng 》đi?" Chung Quan Bạch lấy bút máy, "Nhưng tôi không tìm thấy chỗ viết tên bài nhạc......" Hắn đứng lên hôn môi người đối diện một cái, lại cầm lấy tay anh ta, viết vào lòng bàn tay bốn chữ "Nửa cái cục cưng", lại ký tiếp "Một nghệ sĩ dương cầm vĩ đại" làm lạc khoản.
Mặt Nạ Bạc nhìn hàng chữ trong tay mình một hồi, ngón tay thon dài đẹp đẽ chậm chạp thu lại, cuối cùng vẫn không nắm thành quyền, dường như muốn bắt giữ mấy con chữ kia nhưng e sợ mình sẽ làm nhòe mất.
Tình cảm ngập tràn luôn hóa thành vạn phần cẩn thận.
Một tia sáng từ nơi xa chiếu xuống dừng trên mặt cây đàn dương cầm.
Người thanh niên đứng ở nơi được chiếu sáng, nhưng mặt quay về phía bóng tối, Chung Quan Bạch đứng trong bóng tối, mặt lại hướng về nơi phát sáng.
Hai người đối diện nhau, nụ hôn khẽ biến thành liếm mút, rồi trở thành gặm cắn.
"Anh thật là ngọt." Chung Quan Bạch nhìn vào mắt người thanh niên, giọng khàn khàn.
Hắn nhận ra ánh mắt người kia đã tối lại.
"Đi lên phòng......" Chung Quan Bạch vừa hôn môi vừa mơ hồ bật ra mấy chữ từ trong cổ họng.
Trong phòng tối đen.
Người kia không cho Chung Quan Bạch cơ hội bật đèn lên, anh ta nâng đầu hắn ném lên giường, cởi lần lượt từng cái nút áo, đặt quần áo lên tủ đầu giường.
Động tác của anh ta quá dịu dàng tinh tế, Chung Quan Bạch gấp không chờ nổi, một tay kéo ra quần áo và dây lưng người nọ, đồng thời lần tay xuống tìm kiếm bên dưới.
"Anh ——" Chung Quan Bạch cách quần lót xoa nhẹ một cái lên hạ thân người thanh niên, nhưng phần dưới đó hoàn toàn mềm oặt, không hề có chút phản ứng.
Chung Quan Bạch ngửa đầu hôn lên vành tai và gáy anh ta, tay không ngừng vỗ về chơi đùa dưới thân.
Người kia dường như cũng phát hiện ra mình không đúng chỗ nào, động tác đột nhiên cứng đờ, nhưng ngay sau đó lập tức như biến thành người khác, thô bạo xoa bóp lên hõm eo gầy nhưng săn chắc của Chung Quan Bạch và bờ mông tròn trịa.
"Chờ đã, từ từ......" Chung Quan Bạch hôn môi người nọ, "Cục cưng, nhẹ thôi nào."
Sức lực của Mặt Nạ Bạc ngày càng lớn hơn, Chung Quan Bạch cảm giác anh ta sắp bóp đứt eo mình đến nơi rồi, nhưng hạ thân anh ta vẫn không hề có chút biến hóa, giống như không có bất cứ dục vọng gì với thân thể hắn, ngược lại còn phải chịu đựng chuyện gì đó rất đau đớn.
Một loại cảm xúc hổ thẹn lập tức tràn ra.
Người này hoàn toàn không có cảm giác gì với thân thể hắn.
Có lẽ anh ta chỉ thích dáng vẻ hắn lúc đánh đàn thôi, chứ không thích cùng hắn làm tình.
Nghĩ đến đây, cơn say và dục vọng đầy một bụng của hắn trong nháy mắt bay biến hết, hắn lấy tay chống ngực anh ta lên, đẩy người đang muốn hôn mình ra.
Cú đẩy này dùng lực rất lớn, người kia hoàn toàn không phòng bị nên bị đẩy va mạnh vào tủ đầu giường.
"Ưm."
"Rầm ——"
Tiếng kêu của người kia và một tiếng rơi vỡ đồng thời vang lên.
Chung Quan Bạch hoảng sợ, vội vàng muốn xuống giường bật đèn.
Mặt Nạ Bạc giơ tay chặn hắn lại.
Chung Quan Bạch cúi đầu nhìn, chỗ hắn vốn dĩ muốn đặt chân là vô số mảnh nhỏ trong suốt.
Ánh trăng ngoài cửa sổ tràn vào, chiếu lên chiếc mặt nạ màu bạc của người thanh niên, lạnh lẽo đến dọa người.
Mà trên mặt đất, vô số mảnh nhỏ trong suốt tựa như dải ngân hà trên bầu trời bị ném xuống đất vỡ tan.
Cây đàn dương cầm ba chân trong khối lập phương rơi ra, một chân bị gãy lìa.
Cây đàn đã hỏng và ghế đàn nằm giữa vô số mảnh nhỏ như vừa trải qua một thảm họa.
Chung Quan Bạch không nhìn được sắc mặt người thanh niên kia, cũng không đoán được anh ta đang suy nghĩ gì, hắn chỉ cảm thấy sau khi tỉnh rượu đầu mình đau như muốn nứt ra.
"Xin lỗi." Hắn nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, nhỏ giọng.
Người kia không nói câu nào, yên lặng mặc quần áo đi nhanh ra cửa.
Chờ đến khi Chung Quan Bạch mặc xong quần áo đuổi theo, đã không thấy bóng dáng người đó đâu nữa.