Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ

Chương 71: Chương 71: 《Hanging D》- JOEP BEVING




*Joep Beving (SN 1976): nghệ sĩ piano, nhà soạn nhạc người Hà Lan

—-------------------------------

Trước khi vào nhà, Chung Quan Bạch đứng trước cổng gọi một cuộc cho Lục Ứng Như, không ai nhấc máy. Ngược lại hắn nhận được điện thoại của Đường Tiểu Ly thúc giục mau trở về làm việc, Chung Quan Bạch ậm ừ: “Hai ngày nữa tao về.”

Đường Tiểu Ly mắng to đồ nói lời không biết giữ lời, lại hăm doạ chỉ cho thêm đúng hai ngày nữa thôi, nếu còn không về sẽ chạy thẳng đến chỗ Master Lục tố giác hành vi vô nhân đạo của hắn, không thèm nói điêu.

Chung Quan Bạch vừa nghe điện thoại vừa đi vào trong, nghe Đường Tiểu Ly nhắc đến Lục Tảo Thu liền quay đầu lại nhìn mái hiên trước cổng, ngói trên mái được xếp chồng lên nhau từng lớp, hàng cuối cùng kéo dài lên đến bầu trời bàng bạc rộng lớn của mùa đông.

Hắn vô thức quay lại đứng dưới hiên nhà, sờ lên khung cửa.

Ngẩng đầu lên, trông thấy bên trong lớp ngói có một cái tổ chim én.

“Tao về rồi sẽ mời mày và Tần Chiêu đi ăn tạ lỗi.” Chung Quan Bạch không có tâm tình cợt nhả với Đường Tiểu Ly, hắn bận nghĩ đến Lục Tảo Thu, Lục Ứng Như, Lục Hoài Xuyên, thậm chí còn nghĩ đến Diệp Ngu, cũng suy nghĩ về những chuyện vô dụng mình đã làm. Loại nghĩ này không phải là một dạng suy nghĩ đối sách, chỉ là những thứ đó không ngừng chui vào lấp đầy đại não hắn, không dứt ra được.

Trong nhà có tiếng đàn phiêu diêu lượn lờ, đi qua suối nước, Chung Quan Bạch cúp điện thoại, vào nhà nhìn xem.

Hạ Âm Từ đang đánh đàn, Ôn Nguyệt An ngồi bên cạnh nghe, Hạ Ngọc Lâu thì cầm một cái lò sưởi tay mini bọc đế trắng hoa văn xanh đặt vào tay Ôn Nguyệt An.

Chung Quan Bạch cũng ngồi xuống nghe cùng, chờ Hạ Âm Từ đàn xong, Ôn Nguyệt An mới vẫy tay nói: “A Bạch cũng lại đây đàn đi.”

Chung Quan Bạch ngồi vào ghế, đàn bản nhạc gần đây mình vừa viết và bản hoà tấu đang sửa chữa hoàn thiện. Hắn không đàn có khi còn giả vờ bình tĩnh được trước mặt Ôn Nguyệt An, đàn một cái liền lộ tẩy, từ lúc bắt đầu đã có vài tia hoảng loạn không yên, sau đó là sầu lo vô tận, đến khi hắn đàn sang bản concerto thì cảm xúc đã vỡ oà như cơn mưa to ầm ầm trút xuống, không thể thu vào nổi.

Đàn xong hắn mới giật mình như vừa tỉnh mộng, quay đầu gọi một tiếng: “...... Thầy.”

Ôn Nguyệt An đi pha cho hắn một bình trà an thần, chờ cho cảm xúc của hắn khôi phục lại.

Chung Quan Bạch ôm cái chén tử sa nhỏ nhấp môi, từ từ uống một lúc mới mở miệng: “Thầy ơi, con...... chắc con phải đi rồi.”

Hắn vốn muốn ở lại thêm hai ngày, nhưng rồi càng nghĩ càng không yên lòng, quanh quẩn ở đây chỉ càng làm cho Ôn Nguyệt An lo lắng, không bằng tính toán đi sớm.

Ôn Nguyệt An nhìn ra tâm tư của Chung Quan Bạch, biết hắn không muốn nói nguyên nhân, cũng tin bây giờ hắn sẽ không khiến mọi người lo lắng nên không ngăn cản, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Uống xong trà rồi hãy đi.”

Cái ấm tử sa kia không nhỏ, trà lại nóng, phải mất một lúc nữa mới uống xong.

Thế này có thể xem là đang giữ người.

Vì thế Chung Quan Bạch lại ngồi một lúc lâu trước mặt Ôn Nguyệt An.

Trước kia hắn vốn thích nói nhiều, chỉ cần có hắn, trong nhà Ôn Nguyệt An luôn luôn ồn ào náo nhiệt, bây giờ hắn không nói lời nào, căn nhà trở nên vô cùng an tĩnh, đến cả tiếng chim én xây tổ ở ngoài sân cũng có thể nghe thấy. Mọi người ngồi yên trong phòng, chỉ thi thoảng trao đổi mấy câu việc nhà.

Đến khi Chung Quan Bạch đứng dậy đi thì trời đã về chiều, Hạ Ngọc Lâu đẩy Ôn Nguyệt An, nhìn theo hắn ra cửa.

Xe lăn dừng lại trước cổng nhà, đèn đá bật sáng, chiếu lên mái đầu đã bạc của hai người Hạ Ôn.

Chung Quan Bạch đứng trước mặt Ôn Nguyệt An, hơi không nỡ phải rời đi, liền hỏi kỳ nghỉ tết rảnh rỗi có thể đến nhà thầy chơi không, Ôn Nguyệt An gật đầu nói: “Mang cả Tảo Thu về nữa.”

Hạ Ngọc Lâu nói với Hạ Âm Từ: “Con đi tiễn anh đi.”

Trên đường, Chung Quan Bạch lại gọi điện thoại cho Lục Ứng Như, vẫn không có ai nghe máy. Hắn vừa treo điện thoại đã nhận được cuộc gọi từ một dãy số xa lạ, hoá ra là Abe, nói Lục Ứng Như đang bận họp.

Chung Quan Bạch hỏi: “Họp chuyện gì?”

Qua hai giây Abe mới trả lời: “Là họp bàn công việc thôi.”

Nghe qua liền biết là nội dung cuộc họp không thể nói cụ thể hơn, Chung Quan Bạch liền hỏi: “Vậy bao giờ chị Ứng Như mới họp xong?”

Abe nhìn đồng hồ, cửa phòng họp đã đóng chặt được hai tiếng, không có bất kỳ ai ra vào, thậm chí còn không truyền ra một chút tiếng động.

“Chưa thể nói chắc.” Abe trả lời, “Chờ sếp Lục họp xong tôi sẽ báo lại cho cô ấy.”

Một tay Chung Quan Bạch bận giữ điện thoại, tay kia sờ vào lỗ thông điều hoà trong xe, cảm nhận từng luồng gió thổi ra. Hạ Âm Từ nhìn thấy, thấp giọng hỏi: “Sao thế ạ?”

Chung Quan Bạch nói: “Trong xe hơi lạnh.”

Hạ Âm Từ vội tăng nhiệt độ lên, trong xe ấm dần, Chung Quan Bạch tiếp tục nói với Abe: “Nếu chị Ứng Như họp xong, phiền anh nói chị ấy gọi lại cho tôi. Bây giờ tôi đang trên đường đến chỗ các anh, nếu chị ấy vẫn chưa ra thì để tôi đứng ngoài chờ.”

Lúc chuẩn bị ngắt máy, đột nhiên Chung Quan Bạch nhớ ra một chuyện: “Ngài Lục cũng ở trong phòng họp sao?”

Abe biết “ngài Lục” là đang nói đến “Lục Hoài Xuyên”, đáp: “Ngài Lục không có trong phòng.”

Lúc này Chung Quan Bạch mới yên tâm vài phần.

Vốn sau khi lên xe Hạ Âm Từ sợ Chung Quan Bạch lại muốn trêu chọc gì mình, không ngờ hắn nói chuyện điện thoại xong chỉ ngồi yên tựa đầu lên ghế, hai mắt xuất thần nhìn chằm chằm lên trần. Mãi cho đến khi xe dừng trước ga tàu cao tốc, Hạ Âm Từ nhắc nhở hắn xuống xe, Chung Quan Bạch mới giống như hoàn hồn. Lúc xuống xe hắn cũng không theo thói quen nói mấy lời cợt nhả làm người ta đỏ mặt xấu hổ, ngược lại còn rất nghiêm túc dặn dò: “Nhớ luyện đàn cho tốt, lần sau phải đàn cho tôi nghe đấy.”

Hạ Âm Từ hơi ngượng ngùng nói: “Vâng ạ.”

Nói xong lại hỏi Chung Quan Bạch bản hoà tấu vừa rồi hắn đàn tên là gì.

Bản nhạc này đã ở trong đầu Chung Quan Bạch rất lâu, không ngừng thêm thắt, cắt giảm, sửa chữa trau chuốt...... Nhạc phổ đã chất cao thành núi, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa có một cái tên.

Chung Quan Bạch suy nghĩ một lúc, trả lời: “...... Chắc gọi là《 Ngón tay 》.”

Mấy chữ này không giống trả lời, càng giống như tự lẩm bẩm trong lúc suy nghĩ hơn, tiếng xe cộ xung quanh quá lớn nên Hạ Âm Từ không nghe rõ: “Cái gì ạ?”

Chung Quan Bạch xua tay: “Sau này sẽ nói cho cậu biết.”

Hạ Âm Từ gật đầu, tặng Chung Quan Bạch một cái ôm, nói: “Thượng lộ bình an.”

Chung Quan Bạch vỗ vỗ vai hắn: “Tôi thì xảy ra chuyện gì được.”

Đến khi Chung Quan Bạch đứng dưới lầu tòa nhà văn phòng của Lục Ứng Như, trời đã tối mịt. Abe đi xuống đón hắn, vừa gặp đã nói: “Sếp Lục vẫn còn trong phòng họp, để tôi đưa cậu vào phòng nghỉ chờ.”

Chung Quan Bạch chờ trong phòng thêm hai tiếng, cuối cùng chịu không nổi ngủ quên trên ghế sô pha.

Sau nửa đêm hắn bừng tỉnh một lần, chạy ra hỏi thăm, cửa phòng họp vẫn đóng chặt như cũ.

Trời tờ mờ sáng, Chung Quan Bạch bị tiếng đẩy cửa rất nhẹ đánh thức, vẻ mặt Abe rất áy náy nói với hắn: “Sếp Lục vừa đi rồi.”

Chung Quan Bạch vội kêu lên: “Sao anh không gọi tôi?”

Sắc mặt Abe không quá dễ chịu, bởi vì cuộc họp này kéo dài quá lâu, lâu đến bất thường, sau khi Lục Ứng Như đi ra khỏi phòng họp cũng có thái độ không giống mọi khi.

“Không kịp nói.” Thậm chí anh ta còn không có cơ hội mở lời, “Sếp Lục chỉ vừa đi, không mang theo ai cả.”

Chung Quan Bạch nhìn chằm chằm vào Abe: “Chị ấy tự lái xe à?”

Abe trả lời: “Không biết ngài Lục đến từ lúc nào. Sếp Lục ra khỏi phòng họp lập tức lên xe của ngài Lục, ông ấy mang theo nhiều vệ sĩ, chắc sẽ an toàn thôi.”

“An toàn? Anh để cho chị ấy lên xe của Lục Hoài Xuyên?” Chung Quan Bạch vừa thốt ra mới ý thức được, cho dù là Lục Hoài Xuyên muốn dẫn người đi hay Lục Ứng Như tự đi, Abe đều không ngăn lại được, huống hồ ở trong mắt mọi người, Lục Hoài Xuyên và Lục Ứng Như là cha con, ai lại nghĩ ra có thể có chuyện gì ngoài ý muốn, “Xin lỗi. Anh có biết xe chạy đến đâu không?”

“Trên người sếp Lục có thiết bị định vị, nhưng trong tình huống bình thường chúng tôi không có quyền tra xét.” Sắc mặt Abe cứng lại, “Sếp Lục gặp nguy hiểm gì sao?”

“Tôi không biết.” Chính Chung Quan Bạch cũng thấy rối bời, hết thảy chỉ là suy đoán của hắn, “Tôi vẫn chưa biết,“ hắn lặp lại, “Cho nên bây giờ tôi phải biết.”

Chữ “phải” được nhấn rất mạnh.

Nghĩ vẫn chưa đủ để thuyết phục đối phương, Chung Quan Bạch tiến lại gần một bước nhìn thẳng vào mắt Abe, vắt hết óc uy hiếp: “Nếu sếp Lục nhà các anh không bị gì, chị ấy xử phạt thì tôi chịu trách nhiệm, nếu chị ấy gặp bất trắc, Lục Tảo Thu phải trở về thừa kế gia nghiệp, đến lúc đó anh ấy không giữ anh lại đâu.”

Lời uy hiếp của Chung Quan Bạch quá ngây thơ, Abe lăn lộn bao năm làm sao dễ bị dọa dẫm như vậy được, anh ta bình tĩnh suy nghĩ về ngày hôm qua diễn ra cuộc họp, nội dung họp cái gì anh ta không được biết, chỉ biết Lục Ứng Như triệu tập toàn bộ cổ đông. Nếu là ngày thường sẽ không có chuyện anh ta không biết việc này, nhưng bây giờ đã khác, đến người đi thông báo mở họp cũng không phải mình, sau khi cổ đông tập hợp đông đủ anh ta mới hay chuyện. Hết thảy đã thay đổi, không rõ có phải vì ngày hôm đó Abe đứng trên sân thượng nghe được cuộc đối thoại của Lục Ứng Như, cho nên đã mất đi sự tín nhiệm của cô rồi không.

Nghĩ đến đây, anh ta bắt đầu nhớ lại từng câu từng chữ của ngày hôm đó, từ lúc đến gần nghe được câu “Cái tên Abe này chỉ để nhắc nhở, tôi có một việc còn chưa hoàn thành” đến câu cuối cùng là “Những người ở gần, những người cậu vứt bỏ, sẽ không tha thứ cho cậu”, đoạn ở giữa nói quá nhỏ, anh ta không nghe rõ.

Lúc ấy Abe không thể phán đoán ra những lời này có quan hệ gì với Lục Hoài Xuyên, nhưng hiện tại liên hệ với thái độ và lời nói cực kỳ không yên tâm của Chung Quan Bạch dành cho ông ta, một ít chuyện anh ta từng nghi vấn dường như đã có đáp án.

Mấy năm gần đây Lục Ứng Như đang làm gì?

Một gia tộc lớn như nhà họ Lục, muốn điều khiển hàng loạt doanh nghiệp với vô số nhân viên bắt buộc phải có chế tài và hệ thống phân cấp hoàn thiện, các doanh nghiệp con đã tự vận hành suôn sẻ từ lâu, Lục Ứng Như không cần tự tay làm gì cả. Chỉ cần cô kiên nhẫn chờ, nhà họ Lục này sớm muộn gì cũng là của cô, căn bản không cần phải làm việc bạt mạng, càng không cần làm mấy chuyện như tranh quyền đoạt thế.

Trừ phi chính cô không muốn đợi.

Lục Ứng Như từng nói: “Sang năm nghỉ phép đi.”

Abe nghĩ, chiếu theo tác phong làm việc của Lục Ứng Như, nhất định là cô muốn giải quyết cho xong hết mọi công việc trước khi sang năm mới.

—— rất có thể chính là ngày hôm nay, là ngay thời điểm hiện tại.

Ý nghĩ này vừa xẹt qua, Abe đã quyết đoán mở hệ thống theo dõi định vị của Lục Ứng Như lên, nhập ba lần mật khẩu khác nhau, mở được một tấm bản đồ.

Trên bản đồ có một chấm nhỏ màu lam, Abe phóng to khu vực xung quanh đó lên, nhận ra chấm màu lam đã ra khỏi thành phố, đang chậm rãi di chuyển về một hướng.

Mũi tên di chuyển đến một khoảng lớn màu xanh hình cái túi, không có ngã rẽ nào khác có thể đi, chấm nhỏ màu lam chắc chắn sẽ tiến vào cái túi đó.

Chung Quan Bạch nghiêm túc nhìn khoảng màu xanh trên màn hình: “Đó là nơi nào?”

Abe cũng chưa từng đi đến chỗ đó, nhưng anh ta biết nó dùng để làm gì.

“Đó là,“ Abe dừng một chút, nhìn chằm chằm vào điểm màu lam đang đi xa dần, “Trang viên bắn súng của nhà họ Lục.”

- -------------------------------

Editor nghỉ ngơi hai hôm đi ăn ốc tắm biển, sang tuần mới lại đăng chương <3 . Bạn‎ đang‎ đọc‎ t

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.