Đoàn khảo sát của thành phố cũng đã đến. Do mọi việc được chuẩn bị khá
cẩn thận, kĩ càng nên Chủ tịch thành phố quyết định chắc chắn là sẽ đầu
tư thêm cho xã Tứ Phong, mặc dù chưa có văn bản chính thức nhưng Chủ
tịch cũng đã đồng ý đầu tư thêm khoảng bốn mươi vạn. Việc này khiến tôi
thấy tràn trề cảm xúc, trong lòng dây lên một cảm giác vui mừng khôn
xiết, thật khó diễn tả nên lời.
Cuối cùng cũng tiễn đoàn khảo sát do Chủ tịch dẫn đầu trở về,
tối hôm đó đương nhiên có một bữa tiệc chúc mừng thành công, nhưng là do tôi mời. Địa điểm tất nhiên vẫn là quán ăn của Trương Vọng.
Trường Hà vốn định đi về, nhưng bị tôi và Tiểu Vương giữ lại,
bởi bữa tiệc mừng công này làm sao có thể thiếu Trường Hà được. Tham dự
bữa tiệc tổng cộng có tám người, ngoài chúng tôi ra thì còn năm người
khác đều là cán bộ trong xã cả, có Trương Viễn Dương phụ trách công tác
tuyên truyền, Lưu Dung Thành phụ trách công tác thuế khóa, Lý Lãng Minh
phụ trách công tác tài vụ, Trịnh Minh Kiến phụ trách công tác đoàn thể,
chính trị, Lê Kiên Quốc phụ trách công tác thủy lợi. Chúng tôi ngồi chật cả một gian phòng, mọi người ai nấy đều rất vui mừng. Việc Trường Hà có thể uống được rượu đã bị Tiểu Vương phát hiện. Những lúc bình thường
mọi người có thể giúp đỡ nhau chén nọ chén kia được, nhưng tại buổi tiệc mừng công vui vẻ như thế này thì mỗi người một chén ai nấy đều phải tự
động uống hết.
Chuyện hôm qua Trường Hà gặp "quỷ" bị Tiểu Vương mang ra làm
chuyện cười trên bàn rượu, Tiểu Vương còn bắt chước lại dáng vẻ cửa
Trường Hà nữa, thần sắc sợ hãi vô cùng, khiến mọi người được trận cười
no nê. Còn Trường Hà thì chẳng có cách nào bịt được cái mồm đang oang
oang của Tiểu Vương, vẻ mặt hậm hà hậm hực không biết nên làm như thế
nào. Mọi người cứ liếc nhìn Trường Hà là ai nấy đều phá lên cười, làm đổ cả mấy chén rượu ở trên bàn. Lý Lãng Minh và Trường Hà lúc bình thường
vốn đã có vài việc bất đồng quan điểm với nhau, tuy tất cả đều vì công
việc nhưng hai người cũng có hiềm khích nhất định, cho nên sau khi nghe
xong lời của Tiểu Vương, vẻ mặt của Lý Lãng Minh nữa cười nữa không, thờ ơ nói răng: "Con đường đó tôi cũng từng đi qua vào ban đêm khá nhiều
lần, nhưng rốt cuộc có gặp quỷ nào đâu!".
Lời nói đó phát ra khiến vẻ mặt Trường Hà bỗng thay đổi, cậu ta
đưa ánh mắt hung ác nhìn Lý Lãng Minh, nhưng Lý Lãng Minh lại không thèm để ý mà vẫn tươi cười. Chúng tôi cũng có cảm giác Lý Lãng Minh đùa hơi
quá đáng, nên vội đánh trống lãng mà chuyển sang chủ đề khác. Mọi người
bắt đầu kể một vài chuyện thú vị liên quan đến công việc, nhưng xen giữa khoảng thời gian đó không khí không thoải mái vẫn bao trùm và tiếng
chạm cốc vì thế cũng dần mất đi.
Hơn mười một giờ đêm, bữa tiệc cũng đến hồi tàn cuộc, Tiểu Vương và Trường Hà khoác vai nhau chẳng biết là đang thì thầm chuyện gì.
Những người còn lại do nhà ở gần nên sau khi kết thúc bữa tiệc ai nấy
đều trở về nhà mình.
Tiểu Vương lẩm bẩm nói: "Anh Trường Hà này, hôm nay anh về nhà
ngủ, cái chân thối của anh có thể hun chết người đấy, lại còn ngáy cứ
như sấm nữa chứ, không biết vợ anh làm cách nào mà chịu nổi, tối nay tôi không ngủ cùng anh đâu". Tôi không nhịn được cười. Tiểu Vương vốn ưa
sạch sẽ, phòng ốc cứ gọi là ngăn nắp, không dính một hạt bụi giống như
khuê phòng của thiếu nữ vậy.
Trường Hà mới gọi với theo nói: "Thằng nhóc này, có mỗi việc đi
ngủ thôi mà lý sự thế nhỉ, cứ lèo nhà lèo nhèo, tôi mới là người không
muốn ngủ cùng thằng nhóc như cậu đấy, về thì về! Hôm nay tôi sẽ về nhà
ngủ!". Nhưng khi Trường Hà nói ra những lời này thì rõ ràng khí thế cũng đuối lắm.
"Anh, anh có dám về nhà không?", Tiểu Vương hỏi vặn vẻ chế giễu, hỏi xong cậu ta trừng trừng mở to cặp mắt đang say lờ đờ của mình, rồi
lại nở một nụ cười xảo quyệt nữa chứ. Tất nhiên chuyện ngày hôm qua lại
bị cậu ta tôi ra nhai đi nhai lại.
"Được, có gì mà không dám chứ? Đương nhiên là tôi dám rồi, thằng nhóc này hôm qua lớn tiếng to mồm như thế, hôm nay xem có đám đi cùng
tôi đến đoạn đường đó không? Để xem ai sợ vãi đái ra quần trước nhé!",
Trường Hà vốn là một công chức tại địa phương vậy mà đột nhiên nói ra
những lời thiếu lịch sự như vậy đấy.
"Được, đi luôn bây giờ, tôi không tin trên đời này lại có quỷ,
tôi cũng muốn đánh cho con quỷ đó khóc thét mới dược!" cậu ta vừa nói
vừa xắn tay áo lên, ra vẻ như bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một vật thể lạ mờ mờ ảo ảo, còn chuẩn bị tư thế như sẵn sàng xông vào đại chiến ba
trăm hiệp nữa chứ.
Tôi không biết rốt cuộc Trường Hà nhìn thấy cái gì, nhưng thực
sự lúc đó uống cũng khá say rồi, nên cảm thấy cực kỳ hưng phấn, vì thế
mới quyết định đưa Trường Hà về nhà, nhân tiện cũng muốn xem thôn Viễn
Vọng rốt cuộc có thứ gì huyền bí, mê hoặc như thế. Tôi khoác vai Trường
Hà, nói: "Đi thôi, ba anh em ta cùng đi một chuyến, dù có gặp phải
chuyện gì thì cả ba người có thể đối phó được!".
Hôm đó là ngày mùng Mười tháng Bảy, thời tiết không tốt lắm,
nhưng đến khoảng mười một giờ, ánh trăng xuyên qua tầng mây, chiếu tỏ
khuôn mặt của từng người, một lát sau đám mây trên trời cũng biến mất,
ánh trăng nhờ đó cũng trải khắp trên mặt đất, dù ở xa cũng có thể nhìn
thấy rất rõ ràng, bất kể là người hay là quỷ, ở dưới ánh trăng sáng như
thế này lại thêm có ba người đồng hành cùng đi nên cũng không có nguy
hiểm gì đáng lo ngại lắm.
Chúng tôi cùng nhau bước đi trên đường, Tiểu Vương vừa đi vừa
hát ầm ĩ. Thực ra nghe qua lời kể của Trường Hà, lại thấy được bộ dạng
hoảng hốt của cậu ta khi ấy chúng tôi đều cảm thấy nơm nớp lo sợ, không
biết một lát nữa đây sẽ nhìn thấy thứ gì nữa, tôi tin chắc rằng Tiểu
Vương cũng chỉ mượn lời hát để che đậy nỗi bất an trong lòng mà thôi.
Còn Trương Hà lại khá trầm lặng chẳng nói năng gì, cũng không còn cãi
nhau với Tiểu Vương nữa, nếu không phải vì mệt mỏi thì cũng là trong
lòng đang sợ hãi, nhưng vì cùng đi với chúng tôi nên cũng không tiện thể hiện thái độ cho lắm, huống hồ cậu ta còn đang đánh cược với Tiểu Vương nữa. Tôi để ý thấy cây cỏ khẽ lay động, tiếng gió thổi nhè nhẹ. Ngày
Mười lăm tháng Bảy là ngày của Quỷ , trước sau ngày đó mười ngày thì
trăng đêm đã sáng lại càng sáng hơn, cũng chẳng ai có gan đi lại ngoài
đường từ sau tám giờ tối cả, tôi tin rằng nếu không phải là uống rượu
thì cả ba chúng tôi cũng chẳng dám xuất hiện ở nơi này đâu.
Đêm tháng Bảy vẫn còn mang chút khí nóng oi bức, nhưng chúng tôi đi trên đường lại cảm thấy có chút lành lạnh. Lúc nào cũng cảm giác có
điều gì đó bất ổn nhưng lại không biết là điều gì bất ổn nữa. Tôi đưa
mắt nhìn Trường Hà và Tiểu Vương, không biết liệu họ có cảm giác giống
tôi không?
Càng lúc càng đến gần cổng thôn Viễn Vọng, cảm giác bất an lại
càng tăng thêm, chỉ là hiện tại, tôi, Tiểu Vương, Trường Hà không người
nào đưa ra ý kiến lút lui, quay trở lại cả. Trường Hà và Tiểu Vương
không ai muốn tỏ ra mình yếu thế hơn đối phương, còn tôi, tuy cũng không phải to gan lớn mật gì nhưng lại là một người vô cùng tò mò, hiếu kỳ,
thêm nữa, dù sao tôi cũng là cấp trên, nếu bây giờ đưa ra ý kiến rút lui thì sau này chắc chắn uy thế của tôi cũng bị tổn hại. Tôi không đề nghị quay trở lại nên tự nhiên chẳng có thứ gì ngăn cản được bước chân chúng tôi.
Đến bãi đất hoang mà Trường Hà nói, Tiểu Vương cũng không hát
nữa, khóe môi mím chặt, tôi mới quay đầu lại nhìn thì thấy miệng Trường
Hà cũng đang run lên bần bật, ánh mắt vô cùng hoảng loạn, sợ hãi. Dù sao cậu ta cũng đã bị dọa một lần rồi. Tiểu Vương không cười chế giễu
Trường Hà nữa, mà chỉ nắm thật chặt cánh tay của cậu ta. Đây là cái nắm
tay của sự đồng cảm, của sự động viên, cũng là để an ủi. Trường Hà đưa
mắt nhìn Tiểu Vương, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ cảm ơn. Lúc đó, không
cần dùng đến lời nói nữa.
Chợt có cơn gió nhẹ thổi đám cỏ tranh lay động, phát ra âm thanh "xào xạc xào xạc" mơ hồ. Trong đêm khuya tĩnh lặng, thanh âm đó khiến
người ta có chút kinh hãi, bởi trong lòng ai cũng đều có hình ảnh về thứ mà Trường Hà đã miêu tả. Nêu nói rằng những thứ trước đây từng nhìn
thấy sẽ chiếm cứ một phần tâm linh, thì lúc này trong sâu thẳm trí óc cả ba người chúng tôi đều đã xuất hiện một bóng hình không có đầu, nhưng
hình dạng cụ thể của nó sẽ như thế nào đây? Liệu nó có giống như ma quỷ
mà lúc bình thường ta đọc trong truyện không, một con quỷ máu me be bét
đẩy người chăng? Hoặc cũng có thể là một bộ xương trắng muốt? Hay có một dòng máu đang chảy ra từ cổ đây? Trong suy nghĩ của Trướng Hà thì hình
ảnh này nhất định càng trở nên rõ ràng bởi dù gì cậu ta cũng đã từng tận mắt nhìn thấy nó.
Tôi lắc lắc đầu thầm nghĩ, có lẽ do Trường Hà đi một mình trong
đêm, lại hay tưởng tượng đến mấy câu chuyện liên quan đến ma quỷ cho nên mới có những ám ảnh như thế, nhưng nếu không phải từ sự tưởng tượng đó
mà một con quỷ thoát ra bên ngoài thật thì nói không chừng bản thân tôi
cũng đang xuất hiện những ảo tưởng như vậy đó. Tôi hiểu rõ mình đang
nghĩ gì cho nên cố găng loại bỏ hình ảnh mà Trường Hà đã miêu tả ra khỏi đầu, sau đó bắt đầu nghĩ đến Tử Nguyệt.
Tôi tin, nếu trước đây nói tôi có tình cảm với Tử Nguyệt là vì
yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu thì nó chẳng qua cũng giống như con
quỷ ở trong suy nghĩ của Trường Hà, chỉ là một bóng hình mà thôi. Nhưng
hiện tại, bóng hình đó lại đang hiện lên rất rõ nét trong suy nghĩ của
tôi. Tôi cố gắng nghĩ lại thật tỉ mỉ những khoảnh khắc đáng nhớ kể từ
khi tôi biết Tử Nguyệt đến nay, nào là mỗi lúc chau mày, mỗi khi cười
duyên, mỗi cái ngoái đầu nhìn lại, mỗi cái xoay người của cô ấy, tôi
nghĩ... Tử Nguyệt đã bước vào trong trái tim tôi thật rồi, thậm chí đã
sớm ở trong trái tim tôi. Nhưng đêm nay thứ bước vào trong trái tim tôi
là gì, tôi vẫn chưa hề nghĩ đến.
Đương nhiên, trong hoàn cảnh lúc này tôi cũng không có thời gian để mà đi tìm hiểu nữa.
Chúng tôi bước đi chầm chậm, chẳng mấy chốc đã đi được nữa quãng đường. Trong không gian hoang vắng đó, ngoài tiếng gió thổi cây cỏ xào
xạc ra thì không thấy bất kỳ thứ gì khác.
"Ha... ha... ha... ha..."
Tiểu Vương bỗng cười phá lên. Giữa đêm khuya thanh vắng, bất
chợt có tiếng cười the the chói tai như thế, khiến tôi và Trường Hà giật mình hoảng hốt vội nhìn về phía Tiểu Vương. Chỉ thấy cậu ta đang ôm
bụng cười nắc cười nẻ, lại còn vừa cười vừa vỗ bụng nữa, cười đến mức
thở không ra hơi, nước mắt nước mũi giàn giụa. Tôi mới quát nhẹ: "Tiểu
Vương, cậu điên sao?".
Tiểu Vương vừa cười vừa chỉ vào Trường Hà, nói đứt quãng: "Tôi
nói gan của anh Trường Hà đúng là nhỏ mà, ha ha ha, quỷ gì chứ, ha ha,
cái gì mà quỷ không đầu chứ, ha ha ha, thằng cha này trong bụng chỉ được cái giỏi tưởng tượng, báo hại chúng ta phải mất công toi một chuyến, ha ha ha...".
Tôi cũng không kiềm chế được nụ cười lộ ra ngoài.
Vốn là lúc đầu, ai nấy đều giống như sợi dây đàn được kéo căng
cứng vậy, trong lòng chúng tôi đều rất căng thẳng, lo lắng. Nhưng thực
ra cũng chẳng có gì, bây giờ không chỉ có Tiểu Vương mà chính tôi cũng
cho rằng Trường Hà đang tự dọa bản thân mình mà thôi. Nhờ có tràng cười
vừa rồi của Tiểu Vương đã khiến tâm trạng chúng tôi cũng thấy thoải mái
hơn chút, duy có sắc mặt của Trường Hà vẫn rất gượng gạo, vẻ mặt mơ hồ
khó hiểu, miệng thì lầm bầm điều gì đó: "Chắc là hôm nay nó không xuất
hiện...".
Tiểu Vương chế nhạo: "Hừ, hóa ra nó chỉ đến gặp người thân thôi sao, ha ha!".
Không nhịn nổi nữa, tôi cũng cười lớn. Trường Hà thấy tôi cười
nên cũng không tiện nói gì với Tiểu Vương, rồi cậu ta lại đeo một vẻ mặt không phục, sắc mặt cũng trở nên khó coi. Tôi vừa cười vừa bám vào vai
cậu ta trêu đùa: "Thôi được rồi, Trường Hà, đi qua cửa thôn này thi tôi
và Tiểu Vương cũng về đây, cậu cũng về chăm sóc vợ cho tốt nhé, ha ha!".
Trường Hà chẳng nói năng gì. Dù sao cậu ta cũng không phải là
người giỏi nói năng cho lắm, tính cách cũng hơi cố chấp, cậu ta mà đã
cho bản thân nhìn thấy thì nhất định sẽ không chịu khuất phục nhanh
chóng như vậy đâu, chỉ là đêm nay bỗng nhiên chẳng nhìn thấy gì nên cậu
ta không thể nói được câu nào thôi. Nhưng rõ ràng nghe thấy tôi nói đến
câu về nhà chăm sóc vợ thi cậu ta cũng hứng khởi hẳn lên. Dù gì thì
Trường Hà cũng mới lấy vợ chưa lâu, tình cảm vợ chồng rất thân thiết,
lúc này lòng đang hướng về nhà nên cũng chẳng thèm để ý đến Tiểu Vương.
Trong lòng tôi đột nhiên thấy xúc động, thầm nghĩ, lẽ nào người
đàn ông sau khi lập gia đình, vì có người để quan tâm chăm sóc, có người để bận lòng, cuộc sống nhờ đó cũng trở nên có dư vị hơn chăng?
Tốt nghiệp mấy năm thì được điều về công tác ở xã này, phải xa
bố mẹ, còn nhớ hồi còn học đại học, bạn gái đã từng thề non hẹn biển với tôi nhưng sau này cũng vì vấn đề điều chuyển công tác của cấp trên mà
cô ấy đã thề non hẹn biển với người đàn ông khác, đời sống tình ái của
tôi lại rơi vào cảnh vườn không nhà trống. Tử Nguyệt là một cô gái đẹp,
dù là diện mạo bề ngoài hay cách đi đứng nói năng, ở trong xã này mà nói cô đều đứng hàng đầu. Có vẻ như tình cảm của tôi cũng đang có hướng đi
rõ ràng, nếu phải xác định mục tiêu thì chắc chắn phải là Tử Nguyệt. Mà
Tử Nguyệt trong lòng tôi mờ ảo giống như hoa trong gương, trăng nơi đáy
nước vậy, hay là ngày mai tôi đến bày tỏ tình cảm của mình với cô ấy
nhỉ?
Tiểu Vương vẫn đang cười rất to tựa như con đập nhỏ bít kín lâu
ngày nay bất ngờ có một lỗ hổng khiến nước cứ thế tràn ra không cách nào giữ lại được.
Tôi vỗ vai cậu ấy, nói: "Được rồi, Tiểu Vương...".
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi hoang mang của Trường Hà, trong
tiếng gọi đó có chất chứa một nỗi sợ hãi không thể diễn tả bằng lời, có
sự rùng mình chẳng thể thốt ra thành tiếng. Tiếng cười của Tiểu Vương và câu nói dở dang của tôi trong khoảnh khắc đó bỗng bị cắt đứt, tôi kinh
ngạc ngoái đầu lại nhìn, dưới ánh trăng mờ ảo, tôi thấy đồng tử của
Trường Hà đảo loạn điên dại, hai chân run bần bật, giống như bất cứ lúc
nào cũng có thể khuỵu xuống, ánh mắt trừng trừng nhìn về phía bên phải.
Tiểu Vương nói: "Trướng Hà, ha ha, tên nhát như cáy này vẫn chưa tâm phục khẩu phục nên cố tình mê hoặc chúng tôi phải không? Tôi...",
vừa nói câu ấy vừa ngoái đầu sang liếc nhìn Trường Hà, chợt những lời
chuẩn bị nói ngay sau đó đã bị nét mặt của Trường Hà dọa cho chết khiếp
mà nuốt ngược trở lại.
Ánh mắt của tôi và Tiểu Vương giao nhau, rồi cùng quay đầu nhìn theo ánh mắt của Trường Hà...