Đúng lễ Trung thu trở về bên cạnh cha mẹ, quê hương cũng có nhiều thay
đổi lớn. Tóc mẹ đã bạc thêm nhiêu, nhìn tôi vẻ vui mừng, hạnh phúc.
Nhưng mỗi khi chỉ có hai mẹ con, mẹ lại nhẹ nhàng nói : "Tiểu Bính à,
con cũng đã hai mươi bảy tuổi đầu rồi, nhìn xem em con hai mươi sáu tuổi mà đã có con ba tuổi rồi đấy...".
"Mẹ à, mẹ không phải lo lắng nhiều cho con đâu, bây giờ con vẫn
còn nhiều việc, không có thời gian nghĩ đến chuyện đó, với lại, con mới
hai mươi bảy tuổi thôi mà, không cần phải vội !"
Mẹ nhìn tôi, chẳng biết làm cách nào, lắc đầu vẻ trách móc :
"Con lúc nào cũng nói bận, cũng nên suy nghĩ một chút chứ, hai mươi bảy
tuổi không còn nhỏ nữa. Mẹ muốn sớm có cháu bế".
Suy nghĩ của người già tôi hiểu rất rõ, nhưng tôi không dám hứa
trước điều gì, nhìn những nếp nhăn đang hằn sâu trên gương mặt cha mẹ,
bất giác tôi cảm thấy áy náy, đến khi nào tôi mới thôi làm cha mẹ mình
phải lo nghĩ đây ?
Hình bóng Tiểu Nghiên lại hiện về trong đầu, cùng với khuôn mặt
trong sáng của Tử Nguyệt, quấn chặt suy nghĩ của tôi lúc này. Tiểu
Nghiên, em thật sự đã trở thành vướng mắc trong lòng tôi, thực ra tôi
cũng nên sớm quên em đi thôi, để sau này có thể yên tâm hẹn hò cùng với
Tử Nguyệt. Nhưng tại sao, em lại cứ đột ngột xâm chiếm tâm trí tôi,
khiến tôi không thể suy nghĩ được gì?
Trở về ủy ban, vì mấy ngày tiếp theo sẽ lại đến kỳ nghỉ Quốc
khánh nên một số công việc cần phải hoàn thành trong thời gian này, dù
khá bận rộn nhưng tôi càng muốn trong lúc này tìm ra nguyên có của
chuyện quái dị kia, không thể để những hiện tượng đó lúc nào cũng như
đám ruồi nhặng lượn lờ quanh khúc xương được, khiến tôi ăn ngủ không
yên.
Buổi sáng, Phương Minh lại gọi điện thoại đến : "Nam Bính à, cậu quyết định không đến làm việc cùng tớ sao. Vậy để tớ lựa chọn người
khác".
Đây đâu phải là tính cách của Phương Minh. Hồi còn ở trường, cậu ta tuyệt nhiên không hỏi ý kiên người khác đến hai lần trong cùng một
chuyện, vả lại cũng không thích dây dưa dài dòng. Tôi biết cậu ấy thực
lòng muốn giúp đỡ tôi, tôi cũng biết cậu ấy cũng có đủ khả năng để giúp, nhưng trong lòng tôi đã quyết định, tôi cũng không thể trốn tránh được. Ngoài cách đối diện với sự thực, thì tôi có thể dùng cách nào khác để
giải quyết đây. Những chuyện mà tôi đã gặp phải, cả chuyện tình cảm của
tôi nữa.
Phương Minh thở dài ở đầu dây bên kia : "Thôi được rồi, để tớ
tìm người khác. Đúng rồi, vợ tớ đến đây rồi, mấy ngày nữa đến nhà tớ
nhé".
Sau khi tan ca, không ăn tối, tôi dắt xe máy từ trong nhà để xe
ra, khởi động. Chiếc xe phóng thẳng ra cửa ủy ban, tôi muốn đến thôn
Thanh Thúy. Vốn không tin vào chuyện mê tín, nhưng tôi vẫn quyết định
đến thôn Thanh Thúy, hy vọng có thể tìm được thứ mà tôi muốn.
Thu tháng Tám lạnh lẽo, chiếc xe chạy khiến gió thổi quần áo tôi bay phần phật không ngừng, tôi tăng tốc lướt nhanh qua từng khoảng lúa
nước hai bên đường, lúa đã trổ bông, mấy bác nông dân đầu đội mũ cỏ, tay cầm xẻng đang cặm cụi dẫn nước vào ruộng, gió thổi hàng cây bạch dương
hai bên đường vang lên những tiếng xào xạc, xào xạc, cũng gần đến thôn
Thanh Thúy rồi.
Chợt thấy bên đường có người đi bộ, tôi những muốn dừng xe để
hỏi đường đến nhà của Trương Thanh Dương, chân đạp phanh nhưng xe không
hề giảm tốc độ, phanh xe hỏng rồi. Tôi sợ hãi, tốc độ xe lúc này đang là 120 km/h, tôi làm thế nào để dừng xe được đây? Tôi lại giẫm phanh mấy
lần nữa, tốc độ vẫn không giảm chút nào, phanh xe hỏng thật rồi. Lúc đó, từ phía xa vọng lại tiếng bình bịch bình bịch của chiếc xe lam, trên xe chất đầy gỗ, đang từ trong thôn tiến ra, tinh thần tôi bất giác tập
trung cao độ, giờ không nghĩ đến vấn đề làm cách nào để dừng được chiếc
xe này mà chỉ mong làm thế nào để không đâm vào người đi bên đường.
Tôi tự nhắc mình phải bình tĩnh, lúc này ngoài việc bình tĩnh ra tôi chẳng thể làm được điều gì khác. Tay nắm chắc tay lái, bề rộng của
đường vốn hai xe cũng có thể qua được, nhưng chiếc xe chở gỗ kia lại
cồng kềnh chiếm diện tích khá lớn, nên bên cạnh chỉ còn một khoảng trống rộng chừng gần một mét. Tuy rất hẹp, nhưng với kỹ thuật lái xe của tôi
thì an toàn đi qua chỗ đó không phải là trở ngại lớn lắm.
Gần đền, gần đến rồi, nhìn tình hình lúc đó tôi nghĩ mình có thể lướt qua thân chiếc xe chở gỗ đó mà thoát được, bỗng nhiên, phía sau
chiếc xe chờ gỗ ấy thấp thoáng bóng chiếc xe đạp. Người dân trong xã mỗi khi dùng xe thồ, sẽ có một người đi xe đạp theo, hoặc là đi bên sườn
xe, hoặc là ở phía sau xe. Chiếc xe đó đáng lẽ nên theo sát phía sau xe
thồ, giờ lại đột nhiên lao lên đi bên cạnh sườn xe. Người đó đâu ngờ
được hoàn cảnh lúc này đang nguy hiểm như thế! Chiếc xe máy vẫn lao với
tốc độ chóng mặt, tôi không thể suy nghĩ thêm một giây nào nữa, trên xe
là một người khoảng bốn mươi tuổi, nhìn thấy xe máy của tôi đang lao
nhanh đến, hoảng hốt đến mức quên cả phản ứng. Bây giờ có phản ứng thế
nào thì đều đã muộn, không phải tôi đâm vào chiếc xe lam thì là chiếc xe máy lao vào người nông dân đó. Tim tôi đập thình thịch liên hồi, mọi
suy nghĩ tiêu tan. Ánh mắt tôi hoảng loạn quét sang bên đường, nhìn thấy bên đường có một cái cây, còn xung quanh là ruộng lúa tươi tốt. Suy
nghĩ chợt vụt qua như tia lửa điện, tôi hạ quyết tâm, hướng đầu xe lệch
về phía cây bên đường, rồi chỉ nghe thấy tiếng hét thất thanh của người
lái xe thồ và người nông dân kia. Nếu tôi cả người lẫn xe đâm xuống
ruộng lúa thì kể cả ở đó là bùn mềm, cũng không tránh khỏi bị thương.
Thế nhưng tôi đã không chọn cách đó.
Mắt thấy chiếc xe máy sắp lao thẳng vào cái cây, tôi cố gắng giữ cho đầu óc được sáng suốt, quay đầu xe nghiêng đi, tránh đâm thẳng vào
thân cây, tôi nhằm đúng lúc ấy chớp lấy cơ hội, đạp chân một cái, lao
người nhảy vọt khỏi xe, cảm ơn Trời Phật, tôi đã ôm được thân cây đó,
quay đầu lại nhìn, chiếc xe máy đã lao thẳng xuống ruộng lúa, bánh ve
vẫn còn chổng ngược quay tít, lại làm hỏng một khoảng lúa rồi. Vẫn đang
hoảng hôn, một vấn đề đã lóe lên trong đầu, xe của tôi luôn được bảo trì rất tốt, tại sao phanh xe lại bị hỏng chứ?
May là tôi muốn dừng lại sớm, cho nên mới phát hiện ra phanh xe
hỏng, chứ đến lúc đối mặt với chiếc xe lam mới giảm tốc độ thì e rằng đã quá muộn rồi, nhất định sẽ lúng túng kinh sợ vô cùng, như thể tôi đã là Tiểu Vương thứ hai rồi.
Mọi suy nghĩ trong đầu bắt đầu rối bời, tôi từ từ tụt xuống gốc
cây, đứng ở đó chẳng biết mình đang nghĩ ngợi điều gì nữa, rõ ràng có
một đầu mối nào đó đang ẩn hiện, nhưng tôi không có cách nào nắm bắt
được nó.
Khi ấy, chiếc xe lam đã dừng lại, người dân đi chiếc xe đạp cũng giúp tôi kéo xe máy từ dưới ruộng lúa lên, họ đều cho rằng tôi sợ quá
đến lú lẫn hết cả, hai người bước đến trước mặt tôi, vội vàng xin lỗi,
thỉnh thoảng lại đưa tay lau mồ hôi trán. Tôi biết việc này chẳng liên
quan gì đến họ, họ cũng phải chịu nỗi sợ hãi rất lớn rồi. Tôi cảm ơn họ
đã giúp tôi đưa chiếc xe lên, rồi chầm chậm dắt xe, ngay cả bùn đất trên xe bám đầy lên người cũng không cảm thấy gì.
Mặt trời đã xuống núi, trên trời cao ráng chiều đỏ au, tâm trạng tôi chán nản vô cùng. Vốn đã quyết định làm việc gì rồi thì không có
chuyện bỏ giữa đường, nhưng thực sự giờ tôi không còn chút tâm trạng nào để tìm Trương Thanh Dương nữa.
Dắt xe đến cửa thôn, nơi ấy có một quán nhỏ để sửa xe, sau đó lại nổ máy quay trở về.
Mấy ngày sau đó mọi thứ trong đầu rất rối bời, lúc nào cũng nghĩ đến vụ tai nạn xe nguy hiểm đó, như có một đám mây đen bủa vây, bám
riết lấy mọi suy nghĩ, cảm giác như bắt đầu có manh mối rồi, nhưng cứ
đến chỗ mấu chốt lại mất dấu, không biết đầu mối đó nên tìm ở phương
trời nào đây ?
Mệt mỏi vô cùng, mệt từ thân đến tâm, từ trong ra ngoài.
Tôi dùng công việc để quên đi chính bản thân, nhưng trái tim lại không cách nào bình tĩnh lại được. Trong phòng làm việc thì có nụ cười
của Tiểu Diệp, nơi quán ăn của Trương Vọng thì có ánh mắt quan tâm của
Tử Nguyệt, Trương Viễn Dương lúc nào cũng tạo một bầu không khí sôi nổi
vui vẻ. Nhưng, tất cả chẳng thể làm tôi vui lên được. Vì mọi thứ cứ lượn lờ, quấn quýt trong đầu không thể tập trung được nên mấy ngày nay,
phòng làm việc cũng u uất trầm lắng hơn trước.
Tôi không gặp Tử Nguyệt nữa, bây giờ, tôi không muốn bất kỳ ai phải lo lắng cho tôi.
Ăn trưa xong, chẳng biết mình nên đi đâu, trong lúc đầu óc mơ
hồ, tôi thẫn thờ đến lán xe. Từ vụ việc ngoài ý muốn xảy ra lần trước
với chiếc xe máy, tôi cũng chẳng còn muốn đi xe máy nữa.
Trong mấy chiếc xe máy được xếp ngay ngắn ở đây, tôi nhìn thấy
một chiếc rất quen thuộc, là của Tiểu Vương. Sau khi Tiểu Vương qua đời, chiếc xe của cậu ấy cũng bị hỏng, khi người nhà đến thu thập di vật còn lại cũng không mang chiếc xe đó đi. Chiếc xe đó cùng hãng với xe của
tôi, màu cũng giống nhau, cùng mua một thời điểm, nhưng Tiểu Vương không thể dùng được nữa, bây giờ nó ở ngay trước mặt thế này, chả khác nào
một ông già bị bại liệt ở bên một người trẻ tuổi trai tráng vậy. Nhưng
chúng tôi cũng không vứt bỏ nó đi. Tôi quỳ xuống bên cạnh xe của Tiểu
Vương, nghĩ đến nụ cười giọng nói vui vẻ của Tiểu Vương khi còn sống,
chẳng biết cảm giác đang dấy lên trong lòng là cảm giác gì nữa.
Tôi vẫn ở bên cạnh chiếc xe đó đến tận giữa trưa, như chiếc xe đó là Tiểu Vương vậy.
Phanh xe của chiếc xe đó cũng bị hỏng.