[Ngôn Tình] Chính Là Em

Chương 3: Chương 3




Sáng sớm hôm sau, Lục Thừa Diệu liền nhận được điện thoại bên chuyển phát nhanh, nói rằng anh có chuyển phát nhanh ở ngoài cửa.

Khi anh đi đến trước cửa, nhìn trên mặt đất có một thùng giấy cao chưa đến đầu gối, rộng chừng nửa cánh tay, bị dán kín mít, cũng không nhìn ra có thứ gì bên trong.

Lục Thừa Diệu nhíu nhíu mày: “Đưa nhầm rồi thì phải.”

“Là số 728 đường Bạc Tây, Lục Thừa Diệu phải không? Số điện thoại là 139......” Anh trai nhỏ chuyển phát nhanh đọc cả dãy số điện thoại, thấy Lục Thừa Diệu gật đầu, đẩy thùng giấy bên chân về phía anh, “Vậy không sai đâu. Cô gái gửi bưu kiện này nói rằng đây là cái vali mà cô ấy lấy nhầm, ngài hẳn là biết sao lại thế này.”

“......” Lục Thừa Diệu nhìn nhìn thùng giấy, “Chính cô ấy từ bỏ?”

“Cô ấy nói nếu thuận tiện, ngài có thể trực tiếp giao vali cho tôi, tôi giúp ngài đưa về cho cô ấy.”

Anh trai nhỏ chuyển phát nhanh vừa nói vừa xé đơn chuyển phát trên thùng giấy, đưa cho anh: “Làm phiền anh ký tên.”

Lục Thừa Diệu duỗi tay lấy qua, “Xoẹt xoẹt” ký tên vào, nói: “Xin lỗi, tôi không thể đưa cho anh. Thứ nhất, cô ấy không liên lạc với tôi, thứ hai, cô ấy cũng không lưu lại bất kỳ thông tin cá nhân nào, trước khi xác nhận được chủ nhân của chiếc vali này, tôi không thể tùy tiện giao cho người khác được.”

“Cô ấy nói có tờ giấy bên trong thùng sẽ thuyết minh ngọn nguồn.” Chuyển phát nhanh tiểu ca chỉ chỉ thùng giấy.

Lục Thừa Diệu rũ mắt nhìn, cầm lấy cây bút vừa ký tên, dùng ngòi bút xé rách băng dán trong suốt trên thùng, khi mở thùng ra quả nhiên là thấy tờ giấy dán trên vali đen.

Tờ giấy lớn cỡ bàn tay, trên giấy là dấu mộc được in thời nhà Tống, lời nói ghi trên tờ giấy đầy khẩn thiết (*), tỏ vẻ vạn phần xin lỗi về việc cầm nhầm hành lý của anh, do có việc gắp nên không thể đến để lấy hành lý, nếu thuận tiện, hy vọng anh có thể giao vali của cô cho chuyển phát nhanh, phí chuyển phát cô chịu trách nhiệm.

Cuối tờ giấy không có số tín dụng, cũng không có bất kỳ cách liên hệ nào.

“Có số điện thoại của cô ấy không?” Lục Thừa Diệu hỏi, anh mở chiếc vali ra nhìn một chút, “Tôi muốn tìm cô ấy xác nhận một chút.”

Anh trai nhỏ chuyển phát nhanh khó xử: “Cô ấy nói ngài trực tiếp đem vali cho tôi là được.”

“Vậy thì xin lỗi.”

Lục Thừa Diệu đem rương hành lý trở về phòng.

“Khoan đã.” Anh trai nhỏ chuyển phát nhanh gọi anh lại, “Tần tiểu thư bên kia nói, nếu hành lý không lấy được, bên ngài phải trả tiền chuyển phát.”

“......” Lục Thừa Diệu nheo mắt, “Tần tiểu thư?”

“......”

———

Lúc Tần Y nhận được điện thoại của anh trai nhỏ chuyển phát nhanh, nghe có chút mệt mỏi, vài lần muốn nói lại thôi.

Tần Y cho rằng cậu ta áy náy vì không thể lấy hành lí của cô về, an ủi cậu: “Không sao cả, tôi vốn dĩ cũng không tin anh ấy thật sự cho anh mang về, hôm nào tôi lại qua lấy là được.”

Anh trai nhỏ chuyển phát nhanh nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi, tôi còn tưởng cô không muốn cho anh ta biết, mới vừa nãy tôi không cẩn thận nói lỡ miệng.”

“......”

Tần Song Mộc vừa vặn bưng ly cà phê nhàn nhã lắc lư đến đây, liếc Tần Y còn đang lo lắng một cái, ngồi xổm xuống, huơ huơ bàn tay ở trước mặt cô: “Hồn bay mất rồi à?”

Tần Y đập cái móng heo đang chắn tầm mắt mình, siết chặt di dộng, giọng điệu rất bình tĩnh: “Anh lỡ miệng nói chuyện gì? Anh nói cho anh ta là tôi nhờ anh đem hành lý về sao?”

“Đúng...... Đúng vậy.” Anh trai nhỏ chuyển phát nhanh có chút không theo kịp, “Làm sao vậy? Nhưng mà tôi chưa nói tên của cô, chỉ nói Tần tiểu thư mà thôi.”

“Anh ta không nói Tần tiểu thư, nhưng tùy tiện tìm trên mạng đơn chuyển phát nhanh một chút, ngày 12 tháng 2, 8 giờ 00 phút 00 giây chiều, nơi nhận hàng ở đường Bạc Tây thành phố B, giao hàng đến đường Bạc Tây thành phố B tại....” Tần Song Mộc quay đầu cười ôn hòa với cô, “Giao hàng và nhận hàng cũng cùng một chỗ, vừa nhìn là biết hai người ở gần nhau.”

Tần Y trừng hắn một cái: “Em cho rằng toàn thế giới đều ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm giống em sao.”

Lực chú ý lại rơi vào trên điện thoại, cẩn thận xác nhận: “Ý của anh là anh chỉ nói cho anh ta là Tần tiểu thư, chưa nói tên?”

Anh trai nhỏ chuyển phát nhanh liên tục gật đầu.

Tần Song Mộc quay đầu nhìn cô: “Em đã nói rồi, trực tiếp đến lấy trở về là được, chị thật là muộn tao, rùa đen xứng vương bát ai cũng đừng cãi.”

Nói xong lại bị khuỷu tay của Tần Y húc một phát, cậu yên lặng ngậm miệng, cúi đầu uống cà phê.

Sau khi Tần Y tắt điện thoại, hít mũi thật mạnh: “Chị từ bỏ cái vali kia.”

Rất có khí thế của tráng sĩ chặt cổ tay, Tần Y nói xong lại cảm thấy đau từng tất thịt, nghĩ đến một vali đầy quần áo thì cho dù vô tâm, tim cũng đau đớn đến run rẩy, muốn ngàn dặm xa xôi cũng mang về cho bằng được, có bộ đồ nào trong đó không phải là xương máu của cô đâu, nhưng tưởng tượng đến một cái vali chất đầy đồ nội y gợi cảm không che lấp chỗ nào, bại lộ dưới mí mắt Lục Thừa Diệu, cô cũng choáng váng đến nỗi không dám tới nhà người ta để lấy về.

Cô bình thường đi công tác đều sẽ để những cái áo đó vào túi và đặt dưới đáy vali, nhưng ngày hôm qua tăng ca quá khuya, lại vội vàng đuổi kịp chuyến bay, nên đã tùy tiện nhét vào.

Tần Y cũng không biết Lục Thừa Diệu sẽ xử lý cái vali của cô như thế nào, chỉ là cô mang về một cái vali đồ như vậy, từ đại học đến lúc học nghiên cứu sinh đều một mình ở Đông Thành học, cũng ít khi về nhà, trong nhà cũng không có nhiều những bộ đồ có thể mặc ra đường, đặc biệt là đồ nội y, trong nhà tuy không ít, nhưng đã lâu không đụng tới tủ quần áo, Tần Y cũng không dám tùy tiện mặc.

Một người ôm ngực ở sô pha đau lòng sau một lúc lâu, vẫn yên lặng đứng dậy về phòng đồ, chỉnh trang xong chuẩn bị ra cửa.

Tần Song Mộc cho rằng cô muốn đi Lục gia lấy lại cái vali, vui mừng đứng lên đi theo: “Em đi với chị.”

Tần Y cuối cùng cũng có thể đúng lý hợp tình mà liếc xéo cậu bằng ánh mắt khinh bỉ: “Chị đi mua nội y, em chắc chắn muốn đi theo?”

Khuôn mặt đẹp trai của Tần Song Mộc tức khắc trở nên thật xuất sắc.

Tâm tình của Tần Y tốt hơn một chút, bàn tay mềm mại duỗi về phía cậu: “Cho chị mượn chút tiền.”

Tần Song Mộc vẻ mặt khinh thường: “Người đã có công việc thật sự có mặt mũi tìm học sinh đòi tiền nha.”

“Tiền lương không đủ xài.” Tần Y nói đến cái này liền đau lòng, “Lương tháng cũng chỉ có 10 ngàn, đóng tiền bảo hiểm xong tới tay cũng chỉ dư lại nhiều nhất là 7 ngàn, lại thêm ba ngàn tiền thuê nhà, ngày hôm qua trở về thì chỉ còn vé khoang hạng nhất......”

Đếm số trên đầu ngón tay xong, tiền dư còn lại cũng không mua nổi một bộ nội y.

Tần Song Mộc cầm điện thoại: “Em nhờ Lục đại ca đưa nội y của chị qua.”

“......” Tần Y đoạt lấy điện thoại của cậu: “Phiền như vậy làm gì chứ, cái thứ đồ này còn có thể đổi lấy một quá thận, còn không đổi về được một bộ quần áo sao.”

~ Phúc lợi của tác giả ~

Tần Y cầm lấy Iphone 6 plus của Tần Song Mộc đi ra ngoài, di động vừa mới vào tay còn lộ ra khí chất của thổ hào, nhìn thế nào cũng có thể bán được ba ngàn khối.

Tần Song Mộc chống cửa, khí thế âm trầm cảnh cáo cô: “Tần Đóa Đóa, chị nếu như thật sự dám lấy điện thoại của em đi đổi thận, thì coi em đi lấy cái vali ở Lục gia của chị về đi.”

Tần Y thật sự không cầm đi đổi thận, chỉ là đi đến trung tâm thương mại ở gần đó, định mua hai bộ quần áo để mặc.

Hôm nay đã là ngày 29 tháng Chạp, trung tâm thương mại từ ngoài vào trong đều đầy các loại hàng tết và nội thất, nơi nơi kết hoa giăng đèn, “Trái táo nhỏ” hết đợt này đến đợt khác, náo nhiệt ầm ĩ, ồn ào đến Tần Y có chút chịu không nổi, lập tức tránh khỏi đám người đi đến cửa hàng chuyên bán nội y Victoria”s Secret ở lầu 3.

Tần Y có yêu cầu cao đối với kiểu dáng và họa tiết của nội y, đối nội y kiểu dáng cùng khuynh hướng cảm xúc yêu cầu cao, cô chỉ thường ghé thăm vài nhãn hiệu, dạo cửa hàng cũng chỉ có vài thương hiệu đó. Cửa hàng Victoria”s Secret này là nơi mà cô thường xuyên tới nhất, tuy rằng không ở nhà nhiều, nhưng mua đồ mấy lần ở đây cũng là khách quen của bà chủ ở đây, người vừa đến cửa, chủ tiệm đã cười khanh khách đón tiếp: “Năm mới, gần đây có hàng mới về, kiểu dáng rất gợi cảm, định đề cử cho cô đây.”

Lời bà chủ vừa nói khiến Tần Y xấu hổ, tại sao nghe giống như cô chỉ thích nhưng kiểu dáng cấm trẻ em, cô chỉ là tương đối thích kiểu dáng thoáng một chút mà thôi, cô cũng coi như thuộc loại muốn ngực có ngực muốn eo có eo, di truyền bẩm sinh hơn nữa cũng có chú ý chăm sóc, chiều cao tuy hơi khiêm tốn nhưng nơi nên lồi thì lồi, chỗ nên lõm thì lõm, đường cong cũng không thua kém ai, muốn vốn có vốn, mặc cho bản thân nhìn cũng phải giấu giấu giếm giếm, Tần Y cũng cảm thấy cuộc sống không có thú vị chút nào.

“Cho tôi nhìn một chút.” Tần Y ho nhẹ, xoay người nhìn người mẫu, quét mắt một cái liền bị quần nội y màu tím nhạt viền ren chữ V hấp dẫn.

Bà chủ là một người rất có mắt nhìn, lưu loát lấy quần áo từ trên người người mẫu xuống, giới thiệu: “Đây là trang phục chính trong tuần lễ thời trang châu Âu năm nay, với nét gợi cảm mị hoặc, mỏng và......”

Đặt quần lót vào tay Tần Y, thuận đường lấy áo ngực trên người người mẫu xuống để vào tay cô.

Tần Y tinh tế đánh giá, kiểu dáng quả thật không tệ, ngọt ngào gợi cảm, quan trọng là chất liệu vải mềm mại thoải mái, giống ngau như đúc với bộ nội y cô mới vừa mua mấy ngày trước, chỉ tiếc là nhét trong vali ở nhà Lục Thừa Diệu, là vải dệt mềm mại thoải mái, cùng nàng mấy ngày trước mới vừa mua kia bộ cơ hồ giống nhau như đúc, chỉ tiếc nhét ở Lục Thừa Diệu gia rương hành lý, không thể không bỏ qua những thứ yêu thích.

“Bao nhiêu tiền?”

Tần Y quay đầu hỏi, xúc cảm mềm mại khiến cô yêu thích không buông tay, tay vẫn cầm lấy, lại không nghĩ lần này gặp được người quen, Đường Hề Nhiên.

Đường Hề Nhiên hình như là dẫn củ cải nhỏ Lục gia đi mua bộ đồ mới đón tết, tay trái xách đầy túi đồ mới bao lớn bao nhỏ, mấy túi đồ lớn còn nằm nghiêng ngả bên chân, tay phải nắm tay nhỏ của củ cải nhỏ Lục gia.

Củ cải nhỏ Lục gia là cháu ruột của Lục Trọng Kình - bác của Lục Thừa Diệu, năm nay 5 tuổi, lớn lên đẹp trai thông minh, ánh mắt sắc bén, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra Tần Y ở cách một cửa kính, cách nói cửa kính đều có thể liếc mắt một cái đem Tần Y nhận ra tới, há miệng cười sáng lạng với Tần Y.

Đường Hề Nhiên cũng thấy Tần Y, đang muốn tới chào cô thì thấy Lục Thừa Diệu đi ra khỏi thang máy thấy được từ cửa thang máy đi lên tới Lục Thừa Diệu, bắt lấy tay của củ cải nhỏ Lục gia, vẫy vẫy tay với Lục Thừa Diệu: “Bên này bên này.”

Đường Hề Nhiên hôm nay đặc biệt dẫn củ cải nhỏ Lục gia ra ngoài mua quần áo mới để ăn Tết, thuận tiện mua hàng Tết, túi đồ quá nặng đem không nổi nên dứt khoát gọi điện kêu Lục Thừa Diệu đến.

Tần gia và Lục gia ở cùng một con phố, trung tâm thương mại gần đó cũng chỉ có một cái, còn là nơi cao điểm bán hàng Tết. Tần Y cảm thấy ở trong biển người mênh mông như vậy cũng không phải là trùng hợp, cho nên khi thấy Lục Thừa Diệu, Tần Y cũng không quá ngoài ý muốn, chỉ bình tĩnh nhìn anh đi đến chỗ Đường Hề Nhiên đang vẫy vẫy tay nhỏ, cho đến khi tầm mắt của anh di chuyển từ trên người Đường Hề Nhiên đến trên mặt cô, từ từ di chuyển xuống, rồi dừng ở miếng vải mà cô đáng nắm trong tay, dừng một chút, rồi chầm chậm chuyển trở về mặt cô, ánh mắt có chút thâm sâu không rõ.

Tầm mắt Tần Y không tự giác nhìn xuống theo, lúc nhìn tới tấm vải mềm mại trong tay thì đột nhiên cảm thấy đầu vang lên “Ong ong”, tấm vải mỏng vẫn đung đưa theo gió ở đầu ngón tay cô, thiết kế gợi cảm quyến rũ hình chữ V, vốn dĩ là thứ yêu thích không buông tay lại biến thành vết cắt dài, đau đến nỗi bàn tay cô cầm cũng không được, ném cũng không được.

Bà chủ còn đứng một bên cười khanh khách thúc giục: “Tần tiểu thư nếu thích như vậy thì bây giờ tôi gói lại cho cô nhé?”

_______

Lời editor:

Đã để mọi người đợi lâu ^~^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.