Edit:Yuu
Có thể tưởng tượng đến ở trong điện thoại nhị ca nói sẽ mau trở lại, Nguyễn Tử Đông đành phải thôi, rút khăn giấy trên bàn ra không nhanh không chậm mà xoa ngón tay,
“Cái bưu kiện kia, tôi nói được thì làm được, sẽ không gấp rút nói nhị ca một chữ. Nhưng vì em vừa rồi một chân đá tôi, lần này ghi nợ, tôi sẽ nhớ kỹ.”
Nói xong, hắn ném khăn giấy dùng xong xuống, khóe miệng ngậm một mạt đắc ý tươi cười, sau đó nghênh ngang mà đi.
Bởi vì tiểu huyệt siết thật chặt, hơn nữa Nguyễn Tử Đông vừa rồi đưa ngón tay lên đỉnh đầu, năm cái long nhãn đã hướng vào địa phương càng sâu, Lâm Vãn Vãn thử ngồi xổm xuống, nhưng long nhãn cũng không có rơi xuống toàn bộ, vẫn là có một cái ở trong cơ thể.
Thư phòng không thể mượn công cụ.
Nhị ca lại có thể lập tức về đến nhà, tiến vào phòng cô.
Cô không có cách nào, đành phải chọn lầu ba biệt thự vẫn luôn không có người ra vào đại phòng ngủ --phòng đại ca Nguyễn Hàn.
Đại ca nghe nói đã là trong quân đội tuổi trẻ nhất thượng giáo, hàng năm đều ở bộ đội sinh hoạt, rất ít về nhà, cô bị Nguyễn gia thu dưỡng mấy năm nay cũng chưa thấy qua đại ca vài lần.
Phòng đại ca vẫn chưa khóa lại, nhưng ngoại trừ những hầu gái thanh khiết, không có bất luận kẻ nào ra vào.
Ở trong lòng cô, phòng đại ca là an toàn nhất.
Lần này cô lại trộm lưu vào phòng.
Phòng lớn sạch sẽ ngăn nắp, giường lớn màu lam nhạt.
Ven tường tủ đứng treo bức ảnh đại ca -- thân hình cao lớn Nguyễn Hàn Thành ăn mặc một quan quân chế phục, tùng chi lục huân chương, tam khoa lóng lánh kim sắc tinh huy hết sức loá mắt. Mặt bộ hình dáng giống như đao tước, hai tròng mắt giống như chim ưng sắc bén.
Trong phòng đại ca bày biện Lâm Vãn Vãn đều rất quen thuộc.
Đi vào nhà sau, cô thẳng đến buồng vệ sinh, khóa cửa lại.
Ở bồn rửa tay tẩy sạch đôi tay sau, mới ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng tách hai chân mình ra, tay nhỏ thử tính mà hướng miệng tiểu huyệt duỗi đi vào.
Cô thực cố sức đem nguyên ngón tay đều tham nhập tiểu huyệt, mới miễn cưỡng sờ đến viên long nhãn cuối cùng kia.
Rốt cuộc là tay cô gái nhỏ, không bằng ngón tay thô dài của nam nhân, sờ đến long nhãn, lại không có biện pháp thuận lợi đưa ra.
Cô đành phải đem chân mở đến càng rộng, dùng sức co rút bụng nhỏ lại, co rút lại cơ bắp phía dưới đem long nhãn hướng huyệt khẩu đè ép, đồng thời ngón tay dùng sức, mới đưa quế viên ra khỏi tiểu huyệt.
Bang, long nhãn dính mật dịch trong suốt ở buồng vệ sinh thượng lăn ra thật xa.
Lâm Vãn Vãn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn thoáng qua viên kia đã bị che nhiệt long nhãn.
Trước đó, cô chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ bị tam ca khi dễ như vậy, thậm chí bị hắn dùng ngón tay đưa đến cao trào.
Cô chán ghét chính mình như vậy.
Dũng khí phản kháng đều không có.
Lâm Vãn Vãn nghĩ vậy chút, chán ghét cầm lấy viên long nhãn kia hung hăng hướng bồn cầu đi hết, sau đó rửa sạch đôi tay, đóng đèn buồng vệ sinh lại, bước nhanh rời đi.
Buồng vệ sinh một lần nữa lâm vào đen nhánh.
Trong một góc, hơi hơi lập loè đèn hồng camera mini lại ở một mảnh đen nhánh phát sáng lên.
Màu đỏ cameras vừa rồi hoàn chỉnh đã thu vào hết màn phát sinh khi nãy, một tiểu hồng quang sắc nhọn ở trong tối đôi mắt đen như là dã thú -- nguy hiểm, đáng sợ.
Phòng công chúa hồng nhạt.
Cửa bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh cao dài, ăn mặc một bộ tây trang tinh xảo màu xanh ngọc, âu phục mặt liêu hoàn mỹ dán sát, nam nhân gầy nhưng thân hình rắn chắc, vai hắn rộng eo thon có thể so với dáng người phụ trợ mười phần mê người.
“Nhị, nhị ca, anh đã trở lại.”
Vừa thấy tới cửa xuất hiện nam nhân, ngồi ở mép giường Lâm Vãn Vãn lập tức đứng lên, có chút nói lắp thấp giọng kêu.
Bị gọi nhị ca bước đến trước giường,ánh đèn thủy tinh sáng ngời chiếu rọi đến mặt hắn, càng hiện khuôn mặt trắng nõn người đàn ông, đường cong bộ mặt nhu hòa, một đôi mắt đen giống như nhiễm mực, bầu trời đêm sáng ngời phảng phất lóa mắt Thần Tinh.
“Vãn Vãn, tay cắt vỡ?” Đứng ở trước giường người đàn ông trên cao nhìn xuống nhìn cô, khải khai môi, phiêu ra thanh âm thấp thuần dễ nghe, “Đưa anh nhìn xem.”
Người đàn ông nói, đã hơi hơi thăm hạ thân tử, giơ tay bắt được tay phải cô bọc băng keo cá nhân, thanh âm ôn nhu như nước, “Như thế nào không cẩn thận như vậy, là có tâm sự?”
“Là, nhị ca, em có chuyện muốn cùng anh nói.” Cô theo bản năng mà rũ mi mắt xuống, tránh né tầm mắt hắn, không nghĩ bị Nguyễn Huân Nam nhìn ra manh mối.
“Chuyện gì?” Nguyễn Huân Nam nhẹ giọng dò hỏi, chợt một câu môi mỏng, trắng nõn trên mặt tràn ra một mạt ôn nhu tươi cười,
“Vừa nãy, anh cũng có chuyện nói phải cho em,còn chuẩn bị lễ vật.”
Lời còn chưa dứt, hắn đã từ trong túi móc ra một đồ đựng vật trang sức màu đỏ, hộp mở ra, là một đôi hoa tai bảo thạch hồng xinh đẹp, chỉ nói là hoa tai, không khỏi có chút thiên đại nhất hào.
“Cảm ơn nhị ca.” Lâm Vãn Vãn nhìn liếc mắt một cái, lại không có hứng thú, có chút sốt ruột mà nói: “Nhị ca, em hôm nay nghe ba mẹ nói, bọn họ đồng ý anh cùng em đính hôn.Chính là nhị ca, em vừa mới tốt nghiệp, em không nghĩ đến đính hôn.”
“Vãn Vãn đừng sợ, chỉ là đính hôn, sẽ không ảnh hưởng em về sau đi làm công tác. Em vẫn sẽ giống như hiện tại.”
“Không phải,“ Lâm Vãn Vãn lắc đầu, hơi mang khẩn cầu mà nói, “Nhị ca, chúng ta có thể không cần đính hôn? Em vẫn luôn xem anh là ca ca em, như thế nào có thể cùng anh kết hôn được?”
Lời vừa ra khỏi miệng cô, trên mặt ôn nhu tươi cười kia liền bỗng chốc đông lại, ánh mắt trở tối, độ ấm trong mắt đã giáng đến băng điểm.
Nhưng cô cũng không có phát hiện, thậm chí có chút nôn nóng mà bổ sung nói, “Hơn nữa nhị ca, Mộng Dao tỷ tỷ không phải thực thích anh sao, chị ấy ưu tú như vậy, là trưởng nữ Sở gia, anh cùng chị ấy kết hôn nhất định sẽ thực hạnh phúc.”
“Ý của em là, em không thích nhị ca, những lời lúc trước cùng anh nói đều là nói dối?” Nguyễn Huân Nam độ cong trên môi chậm rãi biến mất, một đôi mắt đen giống như ám dạ trong rừng cây đôi mắt mãnh thú, âm lãnh mà nhìn cô, thấp giọng nói,
“Vãn Vãn, anh đã nói với em, trẻ con nói dối phải bị hung hăng trừng phạt.”