Edit: Yunchan
***
Trong cơn rối loạn Tạ Cẩn Du muốn lấy Tị Thủy Châu ra nhưng lại bất cẩn kéo nhầm đai lưng, Tị Thủy Châu lập tức tuột khỏi hông, loáng cái đã mất dạng. Cô quýnh quáng dùng tay còn lại bóp cổ họng mình, khẩn thiết giành giật không khí, nhưng lại cảm thấy hơi thở mình đang bị cướp đi từng chút một, chỉ chốc nữa thôi sẽ cướp cả mạng cô.
Không thể chết được, nhất định phải giữ tỉnh táo...
Cô cố trừng mắt, ra sức ngẩng đầu, nhưng ngay sau đó lại có một dòng chảy xiết đánh tới trước mặt, hệt như cơn lốc cuốn trôi tất cả, cuồng phong táp qua chẳng để lại thứ gì, cũng cướp mất nguồn không khí cuối cùng của cô.
Bị cơn sóng này nhấn chìm xuống, Tạ Cẩn Du đã bắt đầu rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Hai tay cô dần thả lỏng, bềnh bồng thả trôi theo dòng nước, chìm xuống, chìm xuống, chìm vào vực sâu không tên.
Liễu Ký Minh bị dòng nước xiết cuốn tới đâu? Hắn có gặp nguy hiểm gì hay không? Không, sư thúc sẽ không sao hết, với năng lực của mình hắn có thể bảo vệ bản thân an toàn, nhất định sẽ không thảm hại như cô, sau khi an toàn rồi, sẽ tới đây tìm cô...
Rồi đột nhiên cơ thể cứng lại như bất ngờ tìm được mặt đất ấm, không khí bị cướp mất thoáng chốc ùa về buồng phổi, tất cả đều tới quá đột ngột, Tạ Cẩn Du gần như mở choàng mắt ra, hít lấy hít để không khí, từng luồng khí cắt qua cổ họng sinh ra ảo giác đau đớn.
Đây là đâu?
Cô bị sặc, lồm cồm bò dậy với thân thể ướt đẫm, nước nhỏ tong tỏng xuống từ sợi tóc, trông đến là nhếch nhác thảm hại.
Chẳng lẽ là một di tích khác?
Tạ Cẩn Du không nhận ra số mình lại hên như vậy, mới ra khỏi nơi này lại tìm được nơi khác, cũng chẳng dám tưởng tượng có tiền bối nào dở hơi như Lạc Vân Kỳ thích đặt di tích dưới đáy biển.
Huống chi, ở đây còn... bừa bộn thế này. Đồ đạc sinh hoạt rơi ngổn ngang trên đất, trông như vừa gặp phải kiếp nạn hay vừa trải qua trận chiến đáng sợ nào đó, trong lúc hốt hoảng đã xô đổ mọi thứ, hòng dùng cách này để đổi lại một con đường sống.
Tạ Cẩn Du ho khan, ráng dằn lại cơn khó chịu trong cổ họng, chống tay lên đất toan đứng dậy.
Còn chưa đợi cô hoàn hồn lại, đúng lúc này một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên sau lưng, mang theo vẻ đùa bỡn và đôi chút trào phúng.
“Ồ, coi ta nhìn thấy ai đây này?”
Tạ Cẩn Du: “...”
Đây có được gọi là oan gia ngõ hẹp không?
Tạ Cẩn Du chầm chậm quay người lại, trên mặt là ý cười rực rỡ, dù toàn thân đẫm ướt cũng cố tỏ ra vẻ gặp nguy không loạn: “Thu Mi, thật là tình cờ.”
Có câu gì ấy nhỉ? Hình như là thua người nhưng không thua trận thì phải.
Người đứng lù lù trước mắt cô chính là Thu Mi.
So với bộ dạng lôi thôi của Tạ Cẩn Du thì Thu Mi trông khá hơn nhiều. Cô ta vẫn chải búi tóc của Thương Vũ môn, một lọn tóc rơi xuống phơ phất, vẫn là bộ bạch y sáng hơn tuyết, siêu nhiên xuất trần. Cặp mắt hoa đào tỏa sáng mị hoặc, đôi mắt sáng đầy lương thiện, quả thật là hồn xiêu phách lạc.
Vấn đề là, tại sao Thu Mi lại ở đây? Đáng lẽ cô ta phải ở Thương Vũ môn mới phải chứ, tại sao lại xuất hiện ở đáy biển này cùng cô và Liễu Ký Minh? Dòng chảy xiết ban nãy có thật là do núi lửa dưới đáy biển phun trào không, hay là do con người gây ra?
Tạ Cẩn Du híp mắt lại, giọng nhạt nhẽo: “Sao cô lại ở đây?”
“Câu này phải để ta hỏi tỷ mới đúng chứ, Tạ Cẩn Du.” Thu Mi nhếch mép, nụ cười rung động lòng người: “Tỷ ở đây làm gì thế?”
Tạ Cẩn Du đáp lại một cách mỉa mai: “Ta đang “Bỏ nhà ra đi” cơ mà, lẽ nào Mi nhi sư muội không nhớ sao?”
Thu Mi chẳng tức giận mà còn khẽ mỉm cười: “À phải, bởi vì Tạ sư tỷ trốn khỏi tông môn, nên Liễu chưởng môn mới lửa giận công tâm lập tức xuất quan đi tìm, bỏ lại bao nhiêu là chuyện lớn nhỏ ở tông môn...”
Mặt Tạ Cẩn Du cứng đờ, Thu Mi nhạy bén bắt được phản ứng này của cô, bèn lên giọng ra vẻ hiếu kỳ: “À, nói vậy thì chắc Liễu sư thúc tìm được tỷ rồi nhỉ? Có điều, Liễu sư thúc đi đâu mất rồi? Sao không thấy bóng dáng thế?”
“Thu Mi.” Tạ Cẩn Du cười lạnh: “Cô quên mình đã hứa gì với ta rồi sao? Ta nói có thể giấu được bao lâu thì tốt bấy lâu, nhưng nhất định đừng để Liễu Ký Minh biết được chuyện này trước khi xuất quan, cô còn cam đoan với ta nữa cơ mà?”
Thu Mi cười duyên dáng, giọng điệu chân thành: “Tạ Cẩn Du, tỷ lầm rồi, từ đầu tới cuối ta chưa từng chủ động nói ra chuyện này, tin đó là do Tố Y tiểu sư muội mà tỷ quan tâm nhất nói ra, cô ta muốn nói thì ta biết làm sao chứ?”
Tạ Cẩn Du giận quá hóa cười, cơ hội oán giận Thu Mi thế này làm sao cô có thể bỏ qua, đang định nói thêm gì đó thì tầm mắt chợt đảo qua, khi nhìn thấy thứ trong tay Thu Mi thì tức khắc hóa đá.
“Thu Mi, trên tay cô... là vật gì?”
Thu Mi cúi đầu liếc tay phải của mình, rồi vờ cau mày, ngước mắt lên quan sát Tạ Cẩn Du với nét mặt như cười như không, sau đó cất giọng ung dung: “Phải rồi, vật này là gì... ta nghĩ Tạ sư tỷ cũng biết nhỉ?”
Tạ Cẩn Du bất giác bước lên hai bước, rất khó dứt mắt khỏi thứ đó. Đúng thế, không sai, dĩ nhiên cô biết, vật này, mặc dù chưa nhìn thấy lần nào, nhưng vừa nhìn sơ qua cô đã biết!
Vật đó mượt mà như trân châu, chẳng qua so với màu trắng óng ánh của trân châu thì hạt châu này lại có màu đỏ vàng của mùa xuân ấm áp, trong suốt lóng lánh, nhìn xuyên qua màu vàng đỏ dát bên ngoài sẽ trông thấy gợn mây biến hóa kỳ ảo, sấm chớp rền vang bên trong, nom cứ như chứa đựng một thế giới nhỏ bé hoàn toàn mới.
Châu Ký Ức.
Đây là Châu Ký Ức mà Tạ Cẩn Du vất vả tìm kiếm!
“Tại... tại sao nó lại ở trong tay cô..” Giọng Tạ Cẩn Du gần như đã phát run, cô dời mắt sang Thu Mi một cách khó nhọc: “Tại sao?”
Tại sao? Tại sao Châu Ký Ức mà chính cô giấu đi trước khi mất trí nhớ lại bị Thu Mi tìm được? Rốt cuộc thì nó được giấu ở đâu, sao lại để Thu Mi đào lên dễ như bỡn thế này?!
... Lẽ nào, đây là nguyên nhân Thu Mi có mặt ở nơi này?
“Tại sư tỷ bất cẩn thôi, vật quan trọng thế này mà lại đi vứt bừa bãi là sao?” Thu Mi lẩm bẩm, giọng ra chiều khiển trách: “May mà ta nhặt được, chứ nếu rơi vào tay kẻ xấu nào đó thì biết làm sao bây giờ? Sư tỷ, sao sắc mặt tỷ khó coi thế?”
Tim Tạ Cẩn Du sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi, trong cơn sóng kích động trước mắt bỗng hiện lên đủ loại màu sắc, chân gần như không đứng vững nổi. Kẻ xấu? Thế giới này, còn kẻ xấu nào khiến cô thấp thỏm lo lắng bằng người trước mặt này nữa sao?!
“Cô đã xem ký ức trong đó chưa?” Tạ Cẩn Du mở miệng một cách gian nan, nhấn từng chữ một.
“Sư tỷ nói vậy là sao?” Thu Mi chìa tay ra, Châu Ký Ức lăn tròn trong lòng bàn tay cô ta: “Ta không biết nó là thứ gì, cho nên khi nhặt được nó có kiểm tra kỹ một phen, chứ thật lòng ta không cố ý nhìn lén quá khứ của sư tỷ đâu, cũng tại ta vụng về, hiểu biết lại ít ỏi, Tạ sư tỷ, tỷ đừng giận ta nhé.”
Tạ Cẩn Du nhắm mắt lại, hít thở sâu mấy lần, sau khi điều hòa lại tâm trạng mới chậm giọng nói: “Cô cũng biết vật này là của ta rồi... vậy cô có thể trả lại nó cho ta không?”
Thu Mi nhìn Châu Ký Ức trong lòng bàn tay giây lát rồi cười đáp: “Tất nhiên rồi, Tạ sư tỷ mất trí nhớ lâu nay, chắc cũng rất tò mò với quá khứ của mình, mà đã là đồ của sư tỷ thì ta giữ làm gì?”
Dù nói thế nhưng cô ta vẫn nắm chặt Châu Ký Ức trong tay, chẳng có vẻ gì là muốn trả lại.
Tạ Cẩn Du không dằn lòng được bèn bước tới trước mặt cô ta: “Đã thế thì cô còn giữ trên tay làm gì?”
Thu Mi ngẩng đầu nhìn cô, bỗng nhiên nở ra một nụ cười sáng lạn không gì so sánh được, hệt như đóa hoa sen nở bung dưới ánh trăng, tách ra từng lớp, vô cùng rực rỡ, thế nhưng bên dưới nó là bóng tối mà ánh sáng không soi tới, tối tăm hắc ám.
“Vì... ta muốn để sư tỷ lấy lại ký ức ngay bây giờ.”
Hành động của cô ta rất nhanh, ngay khi giọng vừa lắng xuống đã vỗ Châu Ký Ức vào trong mi tâm của Tạ Cẩn Du. Tạ Cẩn Du đứng khá gần cô ta, chân lùi lại theo bản năng nhưng vẫn không tránh kịp.
Thế giới nhỏ bên trong Châu Ký Ức hệt như mây khói, vừa chạm vào mi tâm Tạ Cẩn Du đã ngấm nhanh vào trong đầu cô.
Đùng đùng!
Toàn bộ thế giới chao đảo, đất rung núi lở.
Một cánh cửa sắt màu đỏ vô danh mở ra ầm ầm!
Một đóa hoa sen trong thần thức dần bung ra khắp cơ thể, tới khi hoa nở rộ, khoảnh khắc đó đã dừng lại vĩnh hằng.
Ký ức ùa về mãnh liệt như nước biển dâng trào, hoàn toàn nhấn chìm lấy Tạ Cẩn Du...
......
“Chào Tạ sư tỷ!”
“Tạ sư tỷ buổi sáng tốt lành!”
“Tạ sư tỷ!”
...
Tạ Cẩn Du mỉm cười gật đầu, đi xuống sườn núi Thanh Dao phong.
Cô không như những đệ tử khác, tuy mặc áo bào trắng cùng kiểu nhưng cổ áo và ống tay áo lại thêu thêm một đường viền màu xanh đậm, lượn vòng quanh co, góc váy phất phơ, trong trắng có xanh làm nổi bật lên bản sắc tự nhiên, tươi mới thanh tân.
Với tư cách là một đệ tử nòng cốt của Thanh Dao phong, và là đệ tử thân truyền của Mộc Tu Dung, Tạ Cẩn Du nghiễm nhiên trở thành đại sư tỷ của lớp đệ tử Thương Vũ môn thế hệ này.
Hiện tại đang vào tiết cuối xuân, Thanh Dao phong đầy ắp chim hoa trùng cá, nhiều không sao kể xiết, dọc từ đỉnh núi xuống chân núi rợp bóng trăm hoa khoe sắc. Trong khắp Thương Vũ môn này chỉ có Thanh Dao phong là còn vương lại chút khói lửa nhân gian, vì xưa nay Mộc Tu Dung không màng tới thế sự, lúc Tạ Cẩn Du rảnh rỗi thường lôi kéo các sư đệ sư muội trồng đầy hoa cỏ trên đỉnh núi, có thể ngắm, cũng có thể làm thuốc.
“Tạ sư tỷ!” Giọng hối hả bất chợt vang lên đằng sau, một bóng người nhảy phốc xuống từ chạc cây to sau lưng cô, lá bị rung động tuôn rơi lả tả.
Tạ Cẩn Du nghiêng chếch đầu qua, dây cột tóc màu xanh đậm đong đưa sau lưng, tung nhẹ lên rồi phất qua tóc mai: “Sao đây, Dương Vân Thanh, đệ cứ ngủ yên trên cây cho lành đi, đuổi theo ta làm gì?”
Dương Vân Thanh đeo trên lưng thanh kiếm cổ, dùng vải trắng quấn quanh thân kiếm nom vô cùng sơ sài, song thân hình hắn dỏng cao, mày kiếm mắt sáng, đầy khí phách thiếu niên, che lấp hết những thứ nghèo kiết hủ lậu ngoài thân.
“Hôm nay Tạ sư tỷ cũng muốn tới Văn Ngọc phong sao? Thế thì thiếu ta sao được!”
Tạ Cẩn Du trề môi, giọng hơi bất mãn: “Đệ đúng là đáng ghét.”
Dương Vân Thanh cười đến nỗi mắt nheo nheo: “Cũng nhờ Tạ sư tỷ thương ta thôi mà.”
Tạ Cẩn Du lườm hắn: “Không được ăn nói linh tinh!”
Dương Vân Thanh lập tức cúi đầu ra vẻ ngoan ngoãn, nhưng ánh mắt thì vẫn giảo hoạt không đổi: “Xin thụ giáo.”
Sau đó Tạ Cẩn Du không nói năng gì nữa, coi như ngầm cho phép hắn đồng hành với mình.
“Dương Vân Thanh.” Tạ Cẩn Du khơi chuyện: “Liễu sư thúc vẫn chưa đồng ý nhận đệ làm đệ tử hả?”
“Tạ sư tỷ.” Dương Vân Thanh thở than: “Y cũng chưa nhận lời tỷ à?”
Tạ Cẩn Du dừng bước lại, lườm hắn đầy hung dữ: “Ta với đệ giống nhau sao?”
Dương Vân Thanh sờ sờ mũi, vội vàng đáp: “Dĩ nhiên không giống nhau, Tạ sư tỷ lẫm liệt hiên ngang hơn, là đầu tàu gương mẫu!”
Tạ Cẩn Du “Xoạt” một tiếng nhón chân lên, chỉ vào mũi hắn cả giận mắng: “Dương Vân Thanh! Đệ có đọc sách không hả? Rốt cuộc có biết thành ngữ nên dùng kiểu nào không hả?!”
Dương Vân Thanh nhìn chòng chọc vào ngón tay đang trỏ vào mũi mình, nhỏ nhắn trắng trẻo, rõ ràng không phải người từng chịu khổ cực, trong nhất thời thấy mắt mình hoa lên, lật đật dời tầm mắt đi: “Đó chả phải Tạ sư tỷ dạy ta sao?”
Tạ Cẩn Du rút tay về, quay lưng lại nói: “Đồ đệ đần như đệ, thảo nào Liễu sư thúc không thèm.”
Dương Vân Thanh vẫn lẽo đẽo bám theo sau, gật gù hùa theo: “Tạ sư tỷ nói chí lý!”
“Cũng chỉ có Thanh Dao phong lương thiện chúng ta mới miễn cưỡng nhận đệ thôi.”
“Tạ sư tỷ nói rất chí lý!”
“Nếu không thì dù tới ngoại môn quét dọn cũng chẳng ai thèm đệ đâu!”
“Tạ sư tỷ nói hoàn toàn chí lý!”
Tạ Cẩn Du: “...”
“Tạ sư tỷ nói gì cũng chí lý hết!”
Dương Vân Thanh, là một trong số những đệ tử mới nhập môn của Thương Vũ môn, Kim hệ đơn linh căn, trong đơn linh căn còn có chữ “Địa”, tư chất như thế nên hầu như tông môn nào cũng muốn tranh giành. Phải tội, y lại là đồ dở hơi.
Chỉ vì tên tiểu tử này lúc lên núi đã dõng dạc tuyên bố rằng suốt đời chỉ bái một sư phụ, đó chính là Liễu Ký Minh.
Liễu Ký Minh à! Ai cơ?
Đó chính là chủ của Văn Ngọc phong Thương Vũ môn, là đệ nhất kiếm tu của giới tu tiên thời bấy giờ, thuở nhỏ đã có tư chất xuất chúng, là anh tài tuyệt đỉnh, chưa đầy trăm năm đã kết đan, một lòng tu luyện, đạo tâm vững chắc.
Mà thứ Dương Vân Thanh tu luyện khéo sao lại chính là kiếm, theo lý thì với tư chất này của y muốn làm đồ đệ thân truyền của Liễu Ký Minh hoàn toàn chẳng phải vấn đề gì to tát. Khổ nỗi, trong Thương Vũ môn này có ai mà không biết Liễu Ký Minh chưa bao giờ thu đồ đệ, dù là đệ tử ký danh cũng không nốt.
Bởi vậy vị trí của Dương Vân Thanh trở nên rất khó xử, trưởng lão khác muốn nhận hắn mà hắn lại không muốn, cứ khăng khăng nhận đúng Liễu Ký Minh làm thầy, còn Liễu Ký Minh nhìn thấy hắn thì gần như không hé răng câu nào đã phất áo bỏ đi, chẳng thèm nán lại một giây, thái độ vô cùng rõ ràng.
Cuối cùng, Tạ Cẩn Du thật tình hết nhìn nổi trận ồn ào náo loạn này, bèn nói chuyện tình cảm với hắn, ghi tên hắn lên danh sách đệ tử của Thanh Dao phong, thật ra là chỉ trên danh nghĩa, đến đây mới tạm yên được một chút.
Cái tên Liễu Ký Minh này, bảo là tim lạnh đến đóng băng cũng chẳng quá đáng, khí chất lúc nào cũng lẫm liệt như kiếm phong, dù là đệ tử Văn Ngọc phong gặp hắn cũng phải phát run trong lòng. Vậy mà có hai kẻ mãi chẳng thèm sợ hắn, một là Dương Vân Thanh, hai là Tạ Cẩn Du.
Bởi vậy hai người này thường xuyên chuồn tới Văn Ngọc phong quậy phá, ngày qua tháng lại cũng quen thói đánh bạn đồng hành.
Khi cả hai tới Văn Ngọc phong, các đệ tử Văn Ngọc phong đều xếp vào ngay hàng thẳng lối, ai nấy đều cầm kiếm trong tay, chăm chỉ luyện tập kiếm pháp. Từng hàng bạch y cộng thêm búi tóc cao ngất ngưỡng, nhìn từ xa hệt như sao chép hàng loạt, dưới ánh mặt trời chói chang càng lóa mắt hơn.
Trên khoảng sân rộng, bên cạnh hàng còn có hai ba người đứng hướng dẫn.
Phi Trần vừa nhác thấy hai bóng người từ xa đã lập tức đanh hết mặt mày lại, oai phong bước lên đón, cứ như muốn lấy khí thế đè người, bắt hai người kia phải quỳ xuống: “Hai vị tổ tông lại tới đây làm gì?”
“Phi Trần sư thúc khỏe không ạ.” Tạ Cẩn Du mỉm cười cất tiếng chào.
Phi Trần, sư huynh của Liễu Ký Minh, y cũng là một kiếm tu, cho dù Văn Ngọc phong không có đệ tử của Liễu Ký Minh thì đã có đệ tử của y, y vất vả dạy dỗ, người nào người nấy cũng như bảo bối, có điều, từ khi hai vị tổ tông này tụ tập lại thì mỗi ngày lại càng khó qua hơn.
Tuy trên thực tế, y cũng rất thích xem trò hay của Diêm Vương mặt lạnh Liễu Ký Minh, nhưng mà, mỗi lần hai vị tổ tông đi rồi, tàn cuộc đều do y dọn dẹp hết. Quỷ mới biết y phải trải qua nỗi đau gì! Phi Trần oan ức! Phi Trần muốn khóc!
“Phi Trần sư thúc!” Dương Vân Thanh ló mình ra, cũng cười rất chi sáng lạn: “Lại đang dạy đệ tử ạ, hâm mộ thật, ta cũng muốn đến đây học lắm.”
Phi Trần nhìn y, mũi hếch lên trời, hừ lạnh: “Ngươi muốn tới thì tới, ai cản ngươi tới?”
Dương Vân Thanh ngượng ngùng gãi đầu, há miệng cười không đáp lời.
“A, hôm nay Liễu sư thúc chưa tới sao ạ?” Tạ Cẩn Du nhìn quanh một vòng rồi dời mắt về, cất giọng ngạc nhiên.
Biết ngay mà!
Phi Trần rủa thầm trong lòng, chỉ chỉ sau lưng: “Đệ ấy còn chưa tới đâu, nhưng sắp rồi.”
“Vậy ạ.” Tạ Cẩn Du cười toe.
Toán đệ tử đằng sau nghe thấy ba chữ Liễu Ký Minh này thì bất giác run lên, thiếu chút nữa không giữ được thế trung bình tấn. Liễu Ký Minh đó hả, đúng là Diêm Vương, chỉ cần hắn bước ra thì mọi người ở đầy đều bị treo lên đánh một lượt, gọi cho hay là “Chỉ đạo“.
Treo lên đánh, thế nào gọi là treo lên đánh? Chính là dù dùng dây thừng treo ngược Liễu Ký Minh lên, hắn vẫn có thể đánh gục hết cả sân. Mãi đến khi tất cả đệ tử Văn Ngọc phong đều mặt mũi bầm dập mới chịu phất tay áo bào, hài lòng bỏ đi.
Đệ tử Văn Ngọc phong liên tục bị đánh, với người đã trở thành khách quen của Thanh Dao phong như Tạ Cẩn Du là cảnh tượng hết sức quen thuộc.
Mọi người đang nói đùa ở đây, đột nhiên một trận kiếm khí lẫm liệt thoáng chốc bao phủ toàn bộ Văn Ngọc phong, thanh thế của nó tựa như một bức bình phong khổng lồ vây siết lấy mọi người, khiến người ta không còn đường tháo chạy.
Phi Trần quay đầu lại: “Kìa, người các ngươi ngóng trông tới rồi đấy.”
Bộ hồng y rực lửa lao “Vút” ra khỏi động phủ, kéo theo kiếm quang lóe sáng, xé toạc không gian.
Kinh thiên động địa.
~ Hết chương 22 ~
Yà hú, quá khứ mở ra rồi ~( ̄▿ ̄)