Edit: Yunchan
***
“Liễu sư đệ, kẻ đứng bên cạnh đệ kia, không phải là Quỷ y Ma tộc “Lưu Chiếu quân” hay sao?”
Vừa dứt lời, mọi người lại ồ lên xôn xao.
“Là Quỷ y thật sao?!”
“Chính là ả Lưu Chiếu Quân tàn ác đó sao? Có người nói lúc trước ả chuyên môn bắt tu sĩ trẻ tuổi...”
“Thủ đoạn tàn nhẫn, tâm địa ác độc, là nữ ma đầu nham hiểm nhất đó sao...”
Từng ánh mắt săm soi nghiên cứu, kinh ngạc hồ nghi, thậm chí là khủng hoảng sợ sệt đồng loạt bắn về phía Tạ Cẩn Du như hàng loạt mũi tên nhọn, chi chít không kẽ hở, cứ như muốn mổ xẻ cô ra để soi đến tận cùng.
Tạ Cẩn Du siết chặt tay theo bản năng.
“Nhưng Quỷ y tội ác tày trời đó đã chết rồi mà?” Ai đó lên tiếng thắc mắc: “Có người tận mắt thấy ả bị Liễu Ký Minh chém chết.”
“Không, không phải bị Liễu Ký Minh tự tay chém chết, mà là bị hắn ép phải nhảy vực tự bạo...” Người bên cạnh chen vào, nói đến đây thì chợt khựng lại, nét mặt ra chiều quái dị: “Thế thì làm sao Liễu Ký Minh lại cấu kết với ả được?”
Hạ Lăng nghe thấy câu này thì khoanh tay cười khẽ: “Đây cũng là một chuyện xấu trong Thương Vũ môn chúng ta, chuyện xấu trong nhà không thể đồn ra ngoài, thứ cho ta không thể trả lời. Chẳng qua, gút mắt giữa Liễu sư đệ và Lưu Chiếu Quân đích thật tồn tại đã lâu rồi...”
Y nói đầy ám chỉ, dẫn dắt người nghe đến những suy nghĩ viễn vông.
“A! Nói tới mới nhớ, trước đây Ma tộc dưới sự chỉ huy của Ma tôn Lâm Uyên Quân từng phô trương thanh thế đến Thương Vũ môn tìm Liễu chưởng môn đòi tung tích của Lưu Chiếu Quân, khi đó Liễu chưởng môn lại đóng cửa không tiếp...” Nói đến đây người nọ chợt im bặt, rồi hít vào một hơi nói tiếp: “Có lẽ nào, có lẽ nào lúc đó hắn đã biết sự tình bại lộ, nên dắt Lưu Chiếu Quân chạy trốn?!”
“Phải rồi! Suýt thì quên mất chuyện này! Nếu không phải chạy trốn thì tại sao hắn cứ đóng chặt cửa không ló mặt ra chứ! Thương Vũ môn vì đó mà suýt gặp đại loạn, nếu sau đó Hạ chưởng môn không anh dũng đứng ra, mặc cho trọng thương chưa lành vẫn dẫn dắt chúng ta đánh lui Lâm Uyên Quân, thì tu tiên giới ắt đã gặp phải đại nạn rồi!” Một người khác giở ra vẻ mặt ngẫm lại vẫn còn sợ hãi, bất kể thật giả ra sao thì lúc hắn nhìn về phía Hạ Lăng, ánh mắt cũng thêm vào vài phần cảm kích và tôn kính.
“Liễu sư đệ.” Giọng Hạ Lăng mang theo ý cười châm biếm: “Đến nước này rồi, đệ còn gì để nói?”
Mắt Liễu Ký Minh khép hờ, rồi chẳng mấy chốc đã mở ra, trong mắt ánh lên hào quang lạnh buốt như đao phong, sáng như tuyết, đồng tử của hắn in lên chiếc bóng phản chiếu của Hạ Lăng, giọng đanh thép:
“Ngươi không phải Hạ sư huynh.”
Đồng tử của Hạ Lăng co lại, nhưng phản ứng đó chỉ thoáng qua trong khoảnh khắc, ngay sau đó y đã lấy lại vẻ mặt thản nhiên, nếu không nhờ Tạ Cẩn Du nhìn y chòng chọc thì chắc chắn sẽ không phát hiện ra.
Y lắc đầu cười: “Liễu sư đệ, ta chưa từng nghĩ tính đệ lại trẻ con như vậy, gì mà ta không phải Hạ sư huynh? Ta không phải Hạ sư huynh của đệ thì còn là ai được nữa?”
Tạ Cẩn Du cười lạnh, nhấn mạnh từng chữ: “Hạ Lăng Hạ chưởng môn lẽ ra đã chết lại đột nhiên đội mồ sống lại, làm sao chúng ta biết được ngươi có phải là kẻ đoạt xá(*) hay không? Dù không phải đoạt xá thì cũng có thể là thuật “Cộng Sinh” của Ma tộc! Có ai dám chắc tất cả những chuyện này không phải do một tay ngươi dàn xếp không chứ?!”
(*) Hiểu nôm na là Đoạt xác, cướp xác.
Khi cô nhắc tới bốn chữ “Đoạt Xá” và “Cộng Sinh”, những người đứng gần Hạ Lăng đột nhiên biến sắc, ánh mắt nhìn về phía y hiện lên vẻ ngờ vực.
Chính xác thì trong trận ác chiến hôm đó, Hạ Lăng một mình dấn thân vào nguy hiểm, giao chiến tay đôi với Ma Tôn Lâm Uyên Quân, sau đó bị đâm xuyên đan điền, nghiền nát nguyên thần, hoàn toàn không có khả năng sống lại. Mọi người chỉ lo chìm đắm trong niềm vui sướng và kinh ngạc khi y trở về, chẳng ai đủ tỉnh táo để nghĩ đến thứ gì khác. Nếu người trước mắt này vẫn giữ nguyên tướng mạo, nhưng tính cách lại đột biến, thì khả năng bị đoạt xá cũng không phải là không có.
Trong khi Ma tộc cấp cao lại có một phương thức tu hành gọi là “Cộng Sinh”, tính chất hoàn toàn tương đồng với ký sinh. Mượn dùng thân thể của tu sĩ nhân tộc vẫn còn sống, rồi từ từ hấp thụ tu vi của họ, mãi tới khi nuốt chửng toàn bộ suy nghĩ và nguyên thần của họ. Đây là thứ công pháp nguy hiểm nhất và cũng khó bị phát giác nhất.
Thử hỏi làm sao bây giờ họ có thể xác định được Hạ Lăng trước mắt này có phải bị tà ma đoạt xá, hay bị Ma tộc cộng sinh hay không chứ?
“Không hổ là Quỷ y Ma tộc Lưu Chiếu Quân, hiểu sâu biết rộng.” Ánh mắt Hạ Lăng lạnh lẽo nhìn Tạ Cẩn Du, ngoài cười nhưng trong không cười: “Ta không phải bị đoạt xá, cũng không phải bị cộng sinh, đợi sau khi ta bắt được các ngươi thì sẽ tự có các trưởng lão đến phán định. Nói lại thì, ngươi vẫn ngây thơ cho rằng giở ra vài câu ly gián thì có thể khiến chúng ta bỏ qua sự thật ngươi là người của Ma tộc ư?”
Suýt tí nữa thì y đã lơ là cảnh giác, Tạ Cẩn Du và Liễu Ký Minh quả nhiên không dễ xử lý như y nghĩ, hai người này chỉ cần dùng một câu cũng khiến y suýt rơi vào tình cảnh nguy hiểm khó thể phân bua.
“Tạ Cẩn Du, tỷ không được nói xấu sư tôn! Sư tôn chính phái ngay thẳng sao lại bị kẻ khác đoạt xá, sao lại bị người Ma tộc cộng sinh được chứ? Tỷ hãy thôi đảo lộn trắng đen, nói năng bừa bãi đi!” Thu Mi cầm lấy chuôi kiếm, rõ là vô cùng phẫn nộ với hành vi “Hắt nước bẩn” này của Tạ Cẩn Du.
“Tỷ có biết để sống sót trở về từ ổ Ma sư tôn ta đã chịu bao nhiêu khổ sở không? Tỷ có biết sư tôn ta vất vả thế nào để dẫn dắt bọn ta phá được vòng vây của Lâm Uyên Quân dưới chân núi Thương Vũ môn không? Tỷ chẳng biết gì cả! Và cả Liễu sư thúc, ta luôn kính trọng ngài, nhưng khi Thương Vũ môn gặp phải chuyện chẳng lành thì ngài đang ở đâu?” Khi dứt câu cuối giọng của cô ta gần như đã phát run, hốc mắt dần ửng đỏ.
“Mọi người đừng nghe ả nữ nhân này đầu độc! Ả là người của Ma tộc! Lời Ma tộc nói ra làm sao tin được chứ?” Từ Nhất Lam bấy giờ cũng ra mặt đổ thêm dầu vào lửa: “Rành rành cô ta đang dùng kế ly gián, khiến chúng ta nghi ngờ lẫn nhau! Giá nào chúng ta cũng không thể trúng chiêu của ả nữ nhân xảo quyệt này! Quên mất thân phận và chuyện ả làm ra!”
Xem ra hôm nay không kết thúc yên lành được rồi.
Tuy sự hoài nghi của Liễu Ký Minh và Tạ Cẩn Du cũng có cơ sở, nhưng dù sao cũng không sánh bằng “Tiểu trợ thủ” tri kỷ như Hạ Lăng, hai người họ thua là thua ở thế đơn lực bạc, chẳng kịp đề phòng, còn đối phương rõ ràng là người đông thế mạnh, đồng thời mưu đồ đã lâu.
Liễu Ký Minh và Tạ Cẩn Du liếc nhau, lập tức hiểu ý đối phương.
Một giây sau, Thiên Thu tuốt khỏi vỏ, hàn quang lóe sáng!
Ngay khoảnh khắc Liễu Ký Minh xuất thủ, Tạ Cẩn Du cũng tức tốc phóng Cửu Châm, phác qua không trung một đường cầu vồng màu xanh nhạt, lượn lờ khói xanh, linh lực quay vòng.
Mọi người vừa nhác thấy ánh sáng của Cửu Châm và Thiên Thu nhá lên, ai nấy đều trợn mắt khiếp đảm, lần lữa không dám động thủ.
Bọn họ dám ỷ vào nhân số đông đảo để phát ngôn khích bác Liễu Ký Minh, nhưng tuyệt đối không có gan gây hấn với thanh kiếm trên tay hắn! Thanh kiếm đó là thứ gặp ma giết ma, gặp thần giết thần, không ai dám xung phong lĩnh giáo.
Mà công pháp Cửu Châm của Quỷ y Lưu Chiếu Quân từ lâu đã được truyền lưu, danh chấn bốn phương, không ai là không e dè run sợ trước nó.
Nếu vũ khí của hai người này ghép lại với nhau thì sẽ đáng sợ đến cỡ nào! Uy lực quả thật không tài nào tưởng tượng nổi.
Vì nỗi kinh hoàng và khiếp đảm đó mà cả đám đông chẳng ai dám manh động.
“Chư vị không dám ư?” Hạ Lăng cất giọng, trong đó mang theo đôi chút khinh miệt.
“Nếu chúng là phản đồ của Thương Vũ môn thì dĩ nhiên phải do người của Thương Vũ môn bắt, chẳng lẽ muốn bọn ta động thủ thay sao?” Trong đám đông có người bất mãn với giọng điệu khinh miệt của y, thẹn quá hóa giận nói.
Hạ Lăng hừ nhẹ: “Đã thế thì Hạ Lăng ta sẽ đích thân động thủ!”
Hòa Quang vẽ ra một đường vòng cung, thân cầm năm thước xoay tròn một cách thành thạo trong tay y, trong lúc di chuyển tay phải y đã gảy qua dây đàn, tiếng cầm dẫn theo sự rúng động của thân cầm, “Đinh” một tiếng, đẩy ra một gợn sóng trong không khí.
“Hạ chưởng môn, ta giúp ngài!” Từ Nhất Lam đương nhiên sẽ không bỏ qua một cơ hội ra mặt tốt thế này, hắn rút phăng kiếm, bước lên nghênh chiến.
Mắt Liễu Ký Minh lóe hàn quang, Tạ Cẩn Du đứng bên cạnh hắn cười khẽ nói: “Sư thúc, đừng để tên này làm chàng phân tâm, cứ giao cho ta!”
Năm xưa cô có thể dùng Cửu Châm đánh thắng đệ tử dùng kiếm của Thương Vũ môn trong trận tí thí tông môn, hôm nay tuy tu vi đã giảm, nhưng để đối phó với một tiểu lâu la như Từ Nhất Lam thì vẫn có mấy phần thắng.
Liễu Ký Minh gật đầu: “Đi đi.”
Liễu Ký Minh bảo vệ Tạ Cẩn Du nhưng không đồng nghĩa với dung túng, lúc cần buông tay chiến đấu thì hắn sẽ không sợ hãi rụt rè.
“Yên tâm.” Tạ Cẩn Du cười sang sảng, sau đó phất tay, một cây ngân châm rất nhỏ bắn vụt tới ngay mặt Từ Nhất Lam, đồng thời, ba cây châm khác lượn vòng quanh thân hắn, đợi thời cơ để phong bế mệnh môn.
Hạ Lăng thấy Liễu Ký Minh đánh thốc về phía mình, mắt bèn híp lại, ngón tay gảy, trượt, miết lên dây đàn, mảnh dẻ linh hoạt, tiếng đàn lanh canh réo rắc.
Thiên Thu của Liễu Ký Minh nhắm thẳng vào mi tâm của Hạ Lăng, Hạ Lăng tức tốc nâng cầm lui nhanh ra sau, bước chân của hai người lướt qua tầng không, linh khí tràn ngập. Mãi tới khi Hạ Lăng đột ngột dừng lại, mắt ánh lên vẻ thảng thốt.
Tích tắc sau, kiếm phong của Liễu Ký Minh bẻ ngoặt, sượt qua người y, rồi đâm thẳng tới phía sau y...
Nơi này là cấm chế của cung điện giao nhân, mục đích là để ngăn cho nơi đây không bị nước biển bào mòn.
Ngay khoảnh khắc đó Hạ Lăng đã hiểu ra ý đồ của Liễu Ký Minh, dù vậy vẫn không ngăn kịp, đành phải trơ mắt nhìn Liễu Ký Minh phá nát cấm chế, cấm chế mỏng manh như bức màn nước đột nhiên rạn ra một đường cực mảnh, vết nứt ngày một lớn, lan ra bốn phía với tốc độ chóng mặt.
Nước biển trút vào ầm ầm, che trời lấp biển.
“Nước tràn vào rồi!”
“Không thể ở lại đây nữa!”
“Mọi người rút mau!”
“...”
Nước biển ập tới từ bốn phương tám hướng, giội mạnh xuống đám đông, trong giây lát cảnh tượng lập tức trở nên náo loạn, người tháo chạy nháo nhác.
“Liễu Ký Minh —-” Hạ Lăng nghiến răng rít lên.
Liễu Ký Minh không buồn để tâm tới y, chỉ kéo Tạ Cẩn Du bơi nhanh ra khỏi cấm chế. Biết đến đâu là đủ cũng là một phương thức tác chiến tuyệt hảo, bất kể ra sao, cứ chạy khỏi đây rồi hãy bàn.
Ngay khi Tạ Cẩn Du được hắn bắt lấy cánh tay, lông mi đã bay lên hớn hở, cô kéo kéo ống tay áo Liễu Ký Minh, lắc lắc thứ trong tay với hắn, hưng phấn ra mặt: “Nhìn nè, sư thúc, coi ta tìm được cái gì đây?”
Khéo làm sao, Tạ Cẩn Du lại moi ra được món xịn thế này trong túi áo, đây là một lá bùa cũ, người nào từng là đệ tử nòng cốt của Thương Vũ môn đều có một lá, được luyện ra khi Liễu Tương Sinh còn tại thế. Nếu một ngày nào đó gặp phải nguy hiểm thì có thể xé rách nó, truyền tống về lại tông môn.
Vì để luyện ra nó rất khó, chưa kể còn là loại tiêu hao, cho nên sau khi Liễu Tương Sinh qua đời nó cũng dần dần thất truyền. Lá bùa này, là do Liễu Ký Minh lén dúi cho cô từ lúc nào chẳng hay.
Ánh mắt Liễu Ký Minh khẽ động: “Đi thôi.”
Tạ Cẩn Du xé rách lá bùa trong tay, phút chốc chỉ cảm thấy gió mạnh sượt qua bên tai, cơ thể méo mó vặn vẹo như bị ai đó bóp nặn thành nhiều hình thù khác nhau, song chỉ chốc lát sau, chân đã chạm lên mặt đất, trái tim bị xách lên cổ họng cũng rơi tọt về bụng.
Cô và Liễu Ký Minh tiếp đất cùng một lúc, mà nơi đây, cây cỏ um tùm, chập chùng đồi núi, khác biệt hoàn toàn với đáy biển tối tăm.
Đây chính là hậu sơn của Thương Vũ môn.
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, đáy biển hiện tại đang náo loạn, trong giây lát sẽ chẳng ai nghĩ tới chuyện về Thương Vũ môn tìm người, mà khoảng thời gian đó cũng đủ cho hai người nghĩ cách thoát thân.
“Sư thúc.” Tạ Cẩn Du nhìn hắn.
Liễu Ký Minh “Ừ” khẽ một tiếng, không trả lời.
“Chàng không buồn sao?” Tạ Cẩn Du hỏi.
“Cây ngay không sợ chết đứng, ta không sợ, còn kẻ đó, hắn không phải là Hạ sư huynh thì ta có gì để buồn?” Liễu Ký Minh đáp thản nhiên.
“Ta nhất định sẽ rửa tội “Vu khống” này cho chàng.” Tạ Cẩn Du cười cười, nắm tay hắn: “Những người đó toàn là hạng xấu xa chỉ chực chờ xem náo nhiệt, còn chúng ta nhất định sẽ lột trần được thân phận của tên hàng giả kia.”
“Ừ.”
Tạ Cẩn Du còn muốn nói gì thêm thì đột nhiên cảm thấy bên eo có gì đó cồm cộm. Cô lấy làm lạ bèn tiện tay bới bới, ai dè lại moi ra được ngọc giản và quyển sách nhỏ mà Lạc Vân Kỳ đưa cho, bị ngâm trong nước biển dữ dội là thế mà nó vẫn không ướt, quả không hổ là bảo bối lão tiền bối để lại.
“Đây là thứ Lạc tiền bối cho chúng ta.” Tạ Cẩn Du nâng chúng trên tay.
Liễu Ký Minh liếc mắt: “Nàng xem đi.”
Tạ Cẩn Du ừ một tiếng rồi giở sách ra. Trang đầu vẽ một bức họa rất quái lạ, cô lật ngược lật xuôi quyển sách mấy lần, rồi thắc mắc hỏi: “Cái này hình như là một địa đồ?... Ờ, ở đây viết gì đó... “Khe nứt của trời”? Sư thúc, “Khe nứt của trời” này là cái gì?”
Liễu Ký Minh nghe thấy câu hỏi của cô thì giải thích: “Truyền thuyết kể lại khi Bàn Cổ khai thiên lập địa đã chém nhát búa đầu tiên ở nơi này, từ đó chém tan hỗn độn, sau khi Bàn Cổ mất đi đã để lại “Khe nứt của trời” này. Chẳng qua xưa nay chưa ai tìm được.”
Tim Tạ Cẩn Du nảy lên như sực nghĩ đến điều gì, ngẩng phắt đầu phấn khích nói: “Sư thúc, chúng ta đi tới đó đi, chúng ta tới “Khe nứt của trời” đi!”
~ Hết chương 31 ~