Edit: Yunchan
***
Tạ Cẩn Du như bị sét đánh, mặt trắng bệch.
“Cẩn Du?” Sự khác lạ của cô hoàn toàn không lọt khỏi tầm mắt của Liễu Ký Minh, hắn tức tốc vươn tay ra đỡ lấy tách trà trong tay cô, rồi trở tay cầm cổ tay, tất nhiên cũng cảm nhận được cơ thể cô đang run rẩy: “Sao vậy?”
Thân thể Tạ Cẩn Du cứng lại, thẫn thờ dời tầm mắt, nhìn hắn như muốn cầu cứu, hàm răng run lên lập cập mất kiểm soát. Trên thực tế cô đã không còn thấy rõ cảnh tượng trước mắt nữa mà chỉ nắm lấy thứ gì đó theo bản năng, ngay khoảnh khắc âm thanh hệ thống vang lên thì tầm mắt cô đã nhòe đi, hiện lên hàng loạt hình ảnh xa lạ.
Cuối cùng, như hàng đóa hoa tuyết đổ trút xuống trắng xóa, từng trang sách tuôn rơi lả tả, tầm nhìn dừng lại trên bìa sách, hai chữ “Đọa Tiên” to tướng đập vào tầm mắt.
(Kiểm tra thấy nội dung truyện đang đi theo hướng bất thường, ký chủ không thể hoàn thành nhiệm vụ, bắt đầu trừng phạt!)
“Ầm!”
Não cô nổ vang, toàn thân như bị ngàn vạn mũi dao rọc qua từng tấc da, từng tấc từng phân, từng nhát từng nhát, chằng chịt tua tủa, từ đầu tới chân, trải rộng toàn thân.
“Liễu Ký Minh ——” Cô kêu lên với chút trông mong, thậm chí còn mang theo tiếng nức nở nghẹn ngào, nắm chặt lấy bất cứ thứ gì có thể nắm, như vớ lấy ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng.
Đau quá... tại sao lại đau thế này... trừng phạt này rốt cuộc là gì?
“Cẩn Du?!”
Trong thoáng chốc, cô cảm giác thấy mình rơi vào một vòng tay ấm áp, vòng tay đó ôm cô thật chặt không dám rời dù chỉ một khắc, đồng thời một dòng linh khí mạnh mẽ bắt đầu chảy vào Thái Uyên của cô, dọc theo kinh mạch vờn quanh cơ thể.
Khi ở trong vòng tay này cô gần như có thể đặt xuống tất cả bất an và đề phòng, chỉ còn lại tủi thân ngập lòng.
“Ta đau quá...”
“Đau ở đâu?” Liễu Ký Minh ôm cô, hôn nhẹ lên tóc mai, không ngừng dỗ dành, mà linh lực trên tay chẳng dám dừng nửa khắc, truyền vào liên tục không ngừng.
Mộc Tu Dung cũng ngồi xổm xuống, kéo một tay của Tạ Cẩn Du, dịu giọng nói: “A Du, khó chịu chỗ nào nói cho sư tôn biết đi?”
Tạ Cẩn Du lắc đầu không đáp được câu nào, mỗi lần cơn đau nhói lên dữ dội thì trong đầu cô lại bị ép phải mở quyển “Đọa tiên” kia ra, ôn lại nội dung truyện một lần, mãi tới khi nhớ cho thật kỹ. Đáng sợ hơn cả cơn đau hiện tại, nội dung của quyển sách đó khiến cô phải kinh hoàng khiếp hãi.
Mộc Tu Dung sờ lên mạch môn của cô, y vốn tu y đạo, sau khi sờ qua kỹ lưỡng từng tấc thì sắc mặt đột nhiên biến đổi, y ngẩng đầu lên nhìn Liễu Ký Minh một cách khó tin, lúng túng hồi lâu vẫn không thể nói rõ: “Đệ... đệ...”
Liễu Ký Minh ngẩng đầu lên nhìn y, ánh mắt như hồ sâu, trong chỗ tối còn có ba đào sôi trào mãnh liệt: “Tuyệt đối không phải.”
“Đệ! Haizz! Đương nhiên ta biết chuyện đó sẽ không khiến cho A Du bị thế này... có điều...” Mộc Tu Dung lắc đầu, thở dài nặng nề: “Ta không ngờ đệ lại làm tới mức này vì nó...”
Hai người chưa nói hết lời, Liễu Ký Minh đã cảm giác thấy cơ thể Tạ Cẩn Du mềm ra ngả gục vào lòng mình, vài sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt dính vào mép tóc mai, hai mắt nhắm nghiền, đã ngủ mê man.
Liễu Ký Minh đứng dậy bế cô lên rồi đặt nhẹ lên giường. Hắn chăm chú nhìn người đang nằm trên giường, hồi lâu sau mới vươn tay ra chỉnh lại chỗ tóc rối cho cô, chậm rãi lên tiếng: “Mộc sư huynh.”
“Liễu sư đệ...” Mộc Tu Dung đứng bên cạnh đã đoán được chuyện hắn muốn hỏi: “Ta... ta không biết vì nguyên nhân gì, tuy kinh mạch của nó đã bị... nhưng cũng không thể nào khiến nó đau đớn tới mức nó được.”
Liễu Ký Minh nắm lấy tay Cẩn Du: “Dĩ nhiên cũng có chuyện Mộc sư huynh không giải quyết được.”
Mộc Tu Dung nghe thấy câu này của hắn thì cúi đầu xấu hổ: “Thế gian còn có bệnh mà chẳng thuốc nào chữa được, huống chi những việc gặp phải trên đường tu tiên lại trăm ngàn kỳ quái. Tình trạng như của A Du ta thật tình chưa gặp bao giờ.” Y dừng lại một chút rồi đột nhiên đổi giọng: “Huống chi, tới cách nối xương nối mạch nghịch thiên cỡ này mà Liễu sư đệ còn tìm ra, còn ta dù vắt óc đến mấy cũng không nghĩ tới được.”
“Sư huynh, đan dược của Thanh Dao phong nên luyện rồi.” Liễu Ký Minh cắt ngang lời y.
Mộc Tu Dung hơi sững sờ, rồi nhận ra ngay đây là ý tiễn khách, y vẫn còn mơ hồ vài chuyện nhưng nhìn sắc mặt của Liễu Ký Minh thì đành thấp giọng nói: “...Ta cáo từ ngay đây.”
“Gần đây Thanh Dao phong sự vụ bận rộn, Mộc sư huynh nên đổ nhiều tâm tư vào đó, ít ra ngoài thì hơn.” Liễu Ký Minh phất tay áo, chỉ đứng đó nói giọng nhàn nhạt. Hắn vốn là anh tài tuyệt đỉnh, kiếm tu Hóa Thần, lúc này đứng lặng ở đó lại hệt như thanh kiếm bén tuốt khỏi vỏ, bộc lộ hết sự sắc bén lạnh giá. Đó là khối băng vạn năm mãi không thay đổi, là giá lạnh mà ánh mặt trời chẳng thể nào làm tan chảy.
Mấy trăm năm qua y chưa từng thấy Liễu Ký Minh như vậy bao giờ, hiện tại thì y đã hiểu thứ gì gọi là chiếc vảy ngược của rồng.
Mộc Tu Dung hít sâu một hơi: “Cẩn tuân mệnh lệnh của Liễu chưởng môn.”
Khi Tạ Cẩn Du tỉnh lại thì trời đã nhá nhem tối, thái dương còn treo ở đằng Tây xa xa, rọi vào song cửa sổ vạt chiều tà chập choạng. Liễu Ký Minh ở ngay bên cạnh cô đang xếp bằng tĩnh tọa, hai mắt khép hờ, hàng mi thật dài dưới ánh sáng tờ mờ nom đẹp đẽ như cánh bướm, khiến khí chất của hắn cũng trở nên hiền hòa hơn hẳn.
Đây là Liễu Ký Minh... nam chính đầu tiên trong tiểu thuyết “Đọa Tiên“.
Sau khi hệ thống kết thúc trừng phạt thì dòng ký ức rối loạn đã ùa về, tất cả đều lấy quyển tiểu thuyết “Đọa tiên” này làm trung tâm. Tạ Cẩn Du là một người xuyên sách, tới thế giới của một quyển tiểu thuyết tu tiên Mary Sue(*). Mà đã là tiểu thuyết tu tiên Mary Sue, thì trừ một nữ chính tung hoành cả vũ trụ ra thì còn có nhiều hơn hai nam chính ưu tú hoàn mỹ cấp độ siêu đặc biệt.
(*) Nữ chính xinh đẹp vạn năng, chả gì không làm được, chả nam nào không cưa được, chả nữ nào không đánh bại được.
Trong số đó, Liễu Ký Minh chính là nam chính được độc giả yêu thích nhất cũng như hoan nghênh nhất.
Hắn có thiên tư xuất chúng, từ dung mạo tới cử chỉ đều ưu nhã, thực lực hùng mạnh, quan trọng là hắn cũng rất thâm tình. Hơn hẳn cách bày tỏ tình yêu của những nam chính khác, hắn thật sự quá thanh kỳ, bình thường luôn lạnh lùng, nói năng cay độc, thậm chí là khá nghiêm khắc với sự tu luyện của nữ chính, đừng nói chi tới động tình. Thế nhưng trong nội dung truyện thì hắn vì cứu nữ chính mà lại dũng cảm quên mình, thậm chí là vạn tiễn xuyên tâm.
Thà bỏ cả tính mạng của mình cũng quyết không nói một tiếng “Yêu“. Rõ là điển hình của loại miệng thì cứng còn tâm thì mềm, lạnh lùng kiêu ngạo nhưng lại thâm tình hơn bất cứ ai, chẳng biết đã giết chết con tim của bao nhiêu độc giả nữ.
Vạn tiễn xuyên tâm sao... xì...
Tạ Cẩn Du gượng trở mình để đối diện với Liễu Ký Minh, nghĩ tới đây lại thấy hơi bực. Ký ức của cô đã dừng lại sau khi xuyên sách, tới hệ thống cũng không thể phục hồi lại ký ức của cô sau khi tới thế giới này.
“Tỉnh rồi sao?” Thật ra ngay khi Tạ Cẩn Du tỉnh lại thì Liễu Ký Minh đã biết rồi, hắn định chờ cô lên tiếng, nhưng lại phát hiện người này chỉ ngơ ngác nhìn mình mà chẳng thèm nói gì, đành phải hé mắt ra nhìn cô.
“Ừ...” Tạ Cẩn Du có hơi ngẩn ngơ, nam nhân này quả đúng là... trong mắt chứa xuân thủy, lúc nhìn về phía cô như có sóng gợn lăn tăn, lại như gió đêm mát lành, hoa lê nở rộ.
Cô chẳng hiểu sao nhân vật nữ phụ tốt thí khốn khổ cầu mà không được trong bản nguyên tác như mình lại trở thành đạo lữ của Liễu Ký Minh, còn sống bình an đến tận giờ này. Theo lẽ thường thì người giành giật nam nhân với nữ chính Mary Sue đều không có kết quả tốt lành gì cơ mà?
Huống chi hệ thống còn nói rõ ——- (Người làm trái với nguyên tác sẽ bị xóa bỏ. Yêu cầu ký chủ mau chóng đưa nội dung truyện về lại quỹ đạo ban đầu.)
Cô làm được sao? Cô cũng bất đắc dĩ lắm mà, làm thế chẳng phải là bắt cô phải ly hôn với Liễu Ký Minh sao... chờ tý, thời đại này có ly hôn chưa thế?
“Liễu Ký Minh...” Tạ Cẩn Du thấp giọng gọi hắn.
Liễu Ký Minh khẽ khàng cầm lấy tay cô, cúi người xuống: “Ừ?”
Giọng của hắn trầm thấp và đầy cuốn hút, chỉ với một từ nhẹ nhàng mà đã có thể hớp mất hồn người, trêu cho con mèo nhỏ trong lòng Tạ Cẩn Du tiếp tục mài móng, ngứa ran.
Ngón trỏ của cô tinh nghịch gãi gãi vào lòng bàn tay hắn, thế mà cô còn chê ít, ngồi nhổm dậy, nhào tới ngoạm một phát như muốn trả thù. Liễu Ký Minh bắt được tay cô, đầu ngón tay như vô tình mơn trớn má cô, khơi lên cảm giác tê dại, tay còn lại thì vòng qua vai, tiện đà kéo cô vào trong ngực mình.
Tạ Cẩn Du mang kiếp độc thân hơn hai mươi năm bị hành động này làm cho đỏ bừng mặt.
Cô tựa đầu vào ngực Liễu Ký Minh, chôn cả mặt mình vào đó.
Có một mỹ nam hoàn hảo thế này làm đạo lữ mà bắt cô phải ly hôn, có lầm hay không hả! Cô kêu thét trong lòng, dù sao nữ chính Thu Mi cũng có rất nhiều người theo đuổi mà, bớt đi một người thôi không được sao! Bỗng nhiên nghĩ đến cảnh sau này Liễu Ký Minh bị vạn tiễn xuyên tâm, cô lại khổ sở không chịu được.
Một nam nhân thế này đáng được báo đáp bằng một trái tim trọn vẹn, Mary Sue gì đó chết hết đi.
“Sao vậy?”
Tạ Cẩn Du nghiêng nghiêng đầu, bật cười xấu xa: “Sư thúc.”
Thân thể Liễu Ký Minh cứng lại, mặc dù người tu tiên không coi trọng những luân lý cương thường này, nhưng họ đều xuất thân từ người phàm, có ai là không hiểu.
“Càn quấy.” Hắn mắng khẽ một câu.
Tạ Cẩn Du nhìn chiếc cằm trơn láng của hắn tới thất thần, bỗng dưng ngước mặt lên cắn một phát, trước khi Liễu Ký Minh phản ứng kịp còn lặng lẽ kề vào tai hắn thì thầm một câu: “Sư thúc... chúng ta song tu đi.”
~ Hết chương 3 ~