Edit: Yunchan
***
Dương Vân Thanh che chắn cho Tố Y nhảy xuống Vạn Trượng nhai, còn kéo giật ống tay áo Tạ Cẩn Du, khiến Tạ Cẩn Du mất thăng bằng, bị ngã xuống theo.
Liễu Ký Minh nhanh tay lẹ mắt bắt lấy tay kia của Tạ Cẩn Du, nhưng dù sao cũng chỉ có một mình hắn, không đủ sức để lôi cả ba người lên, nên chỉ còn nước rơi xuống chung.
Vạn Trượng nhai lại bị bàn tay khổng lồ vô hình lật lên lần nữa, ầm ầm trở mình, khe hở giữa Ma địa và nhân giới bị mở ra, mây mù biến hóa kỳ dị, huyết khí cuộn trào.
Gió dữ rít gào, táp thẳng vào mặt của bốn người.
Dương Vân Thanh há miệng muốn nói gì đó với Liễu Ký Minh, thình lình táp phải một hớp gió lạnh, bị mùi máu tươi lan ra trong không khí làm phát sặc, thế mà vẫn còn kêu: “Sư tôn, sư nương! Ta nhớ hai người quá!”
Tố Y kiềm lòng không đặng thò đầu ra trong ngực hắn, khuyên: “Sư huynh chớ nói chuyện, miệng sắp bị gió thổi méo tới nơi rồi kìa.”
Tạ Cẩn Du buồn cười, nhưng cũng không muốn nói nhiều trong tình huống này, chỉ ngoái đầu liếc nhìn Liễu Ký Minh, thấy ánh mắt hắn nhìn hai đồ đệ cũng có vẻ ôn hòa nhàn nhạt.
Nếu tính kỹ ra thì bốn người quả thật đã lâu không gặp. Nhất là Tố Y, đứa trẻ này bị cô “Bỏ nhà trốn đi” làm liên lụy, chắc trong lòng vẫn còn chưa vơi áy náy.
Tiếng thét lác ầm ĩ trên Vạn Trượng nhai bị thổi bay xuống theo mây mù, địa thế ở đây đặc thù, vách núi dốc đứng, nhìn từ xa hệt như một cái bát úp ngược, thế nên âm thanh vọng xuống cũng được khuếch đại lên gấp mấy lần, thêm vào mây khói quẩn quanh, sương mù dầy đặc, còn có cảm giác mờ ảo hư vô.
“... Hai tên khốn đó nhảy xuống dưới rồi... bọn chúng... sao tên nào tên nấy tới đường cùng cũng muốn nhảy vực hả!”
“Đừng nói là theo sư tôn khỉ gió gì đó của chúng tới Khe nứt của trời nhé...”
“Không đúng không đúng, hai tên khốn kiếp nhóm Liễu Ký Minh xuất hiện rồi!”
Xen lẫn trong tiếng la hét kinh hoàng là đủ loại tạp âm lộn xộn.
“Hả, bọn chúng muốn tới Ma địa...!”
Sau khi nghe thấy câu này, dù Liễu Ký Minh không thích bước vào Ma địa tới đâu thì cũng phải đành thừa nhận, bởi vì sự xuất hiện của Dương Vân Thanh và Tố Y mà chuyến đi tới Ma địa này không thể nào lảng tránh nữa.
Tố Y xưa nay là người lãnh đạm, không thích gây chuyện thị phi, nhưng Dương Vân Thanh thì ngược lại, chuyện lớn chuyện nhỏ liên miên bất tận, chẳng bao giờ chịu ngồi yên giây nào. Lần này không biết đã gây ra chuyện gì mà khiến cả Quỷ thành truy sát tập thể như Liễu Ký Minh, xét ra thì cũng rất có phong độ của sư tôn.
Người của Quỷ thành không dám lỗ mãng đuổi theo tới Ma địa, vì ở đây dù tụ tập nhiều thành phần bặm trợn hung ác, nhưng họ cũng chẳng dám tới Ma địa trêu chọc Ma tộc hung tàn thực thụ. Họ bị nhân giới và Ma tộc truy sát vứt bỏ, từ lâu đã mất tư cách bước chân vào hai chốn này. Do đó khi nhìn thấy bọn Dương Vân Thanh chọn cách nhảy xuống Vạn Trượng nhai, trừ giậm chân oán hận ra thì trong phút chốc cũng không có cách nào khác.
Ngay lúc nhóm bốn người của Liễu Ký Minh và Tạ Cẩn Du băng qua màn sương dầy thì lập tức cảm thấy huyết khí cuốn phăng tới lật trời, trong mũi miệng lấp đầy hơi thở khác biệt hoàn toàn với nhân giới, nơi nào cũng mạnh mẽ, ngập ngụa sát ý lạnh lẽo, khát máu cũng là bản tính tự nhiên nhất.
Ma tộc là thế.
Ở nơi đây luân lý cương thường là thứ chẳng đáng một đồng, đạo đức ràng buộc là trò hề khôi hài nhất, trung thành can đảm chỉ được thành lập trên nền tảng sức mạnh.
Ở nơi đây, chỉ có bốn chữ —- Kẻ mạnh là vua.
Cứ ngỡ vượt qua sương mù xong, bốn người còn phải rơi tiếp thêm một lúc nữa, nào ngờ một giây sau khi chìm vào mây mù, cả bốn người đã cảm thấy lòng bàn chân chạm vào mặt đất cứng, thế rơi cũng dừng lại.
Bốn ngươi rơi thẳng xuống đất.
Dương Vân Thanh lau mồ hôi, thả Tố Y ra, rồi thở phào một hơi: “Cuối cùng cũng thoát! Ta còn tưởng phải rơi lâu lắm, tim cứ nhảy thình thịch.”
Tố Y không thèm đếm xỉa tới tên sư huynh chẳng đáng tin cậy này, chỉ cung kính hành lễ: “Sư tôn.”
Lúc ngẩng đầu nhìn thấy Tạ Cẩn Du, trên mặt hiện lên vẻ mừng rỡ pha lẫn chút tưởng niệm, cô luôn học tập Liễu Ký Minh dù mừng giận cũng không để lộ ra nét mặt, nhưng lúc này cũng không che giấu được nữa, bước tới trước hai bước: “Sư nương...”
Tạ Cẩn Du biết mình mất tích lần này đã hù cho Tố Y một trận, mặc dù Liễu Ký Minh không xử phạt, nhưng trong lòng Tố Y nhất định rất khó chịu.
Thế là Tạ Cẩn Du bước tới xoa xoa tay Tố Y nói: “Ta rất khỏe, Tố Y, đừng khóc.”
“Đúng đó, tiểu sư muội, muội đừng khó chịu nữa, ta nhìn sắc mặt của sư nương so với lúc ở Thương Vũ môn chỉ có hơn chưa không kém, bảo đảm sư tôn chăm sóc cho sư nương chu đáo hết cỡ...” Dương Vân Thanh cứ luôn mồm trêu ghẹo, nói tới đây thì đột nhiên kêu “Á“.
Tạ Cẩn Du nghe hắn huyên thuyên, bèn lườm hắn một cái: “Dương Vân Thanh, sao đệ cứ chứng nào tật nấy hả, “Chỉ có hơn chứ không kém” dùng kiểu đó sao?”
Trên mặt Dương Vân Thanh hiện lên vẻ kinh ngạc, kèm theo cả hoảng hốt: “Tạ sư tỷ...?”
Một giây sau, hắn đột nhiên ngó thấy sắc mặt Liễu Ký Minh sau lưng Tạ Cẩn Du, bèn ngậm miệng lại ngay lập tức. Sau đó mặt mày giãn ra, trở lại với cái dáng không tim không phổi: “Sau này sư nương phải dạy ta nhiều hơn mới được, nhưng mà, lúc nãy ta kinh ngạc không phải vì cái này, ta quan sát khí tức trên người sư nương, hình như đã khôi phục tu vi Kim Đan thì phải?”
Nói đến đây, Tố Y cũng vội thu lại cảm xúc, thụt lùi hai bước, mừng rỡ ra mặt: “Là thật! Sư nương bây giờ là tu vi Kim Đan!”
Tạ Cẩn Du thấy hai người đều thật lòng vui mừng cho mình, tâm trạng cũng vui theo, bèn gật đầu đánh rụp nói: “Phải, hiện tại ta chính là tu vi Kim Đan, sau này các ngươi đừng mong bắt nạt ta nữa!”
Dương Vân Thanh cười cười nhìn ra sau lưng cô, nháy mắt trêu: “Sư nương đừng có nói đùa, lỡ sư tôn tưởng thật rồi treo hai sư huynh muội ta lên đánh cho một trận thì toi?”
Liễu Ký Minh thấy ba người này tụ lại một chỗ khá là ý hợp tâm đầu, ánh mắt hơi dịu lại, lên tiếng hỏi dò: “Tại sao hai ngươi ở đây?”
Dương Vân Thanh liếc Tố Y, thở dài đáp: “Việc này không thể nói rõ trong dăm ba câu, nếu đã tới Ma địa thì chúng ta nên thương thảo kỹ càng một lần, sư tôn, hay là chúng ta đi tìm nơi nghỉ chân trước đi?”
Liễu Ký Minh gật đầu đồng ý, nắm tay Tạ Cẩn Du đi trước.
Tạ Cẩn Du thấy sau lưng còn hai đồ đệ thì đỏ hồng cả mặt, ân ái trước mặt tiểu bối kiểu này, cô sợ bị sét đánh. Nhưng khi ngoái đầu ngó bộ dạng chẳng lấy gì làm lạ của hai người theo sau thì cô lập tức yên tâm, thoải mái công khai ôm lấy cánh tay Liễu Ký Minh, trên môi còn có ý cười thấp thoáng.
Kết cấu của Ma giới và nhân giới tạo cho người ta cảm giác khá đối xứng.
Vạn Trượng nhai của nhân giới đối xứng với một cái hố khổng lồ ở Ma địa, theo lời truyền miệng thì nó là di tích được bổ đôi từ cuộc đại chiến giữa chư thần và chư ma thời thượng cổ, từ đó nhân giới và Ma địa đã được chia tách ở đây.
Gần nó tuy không có Quỷ thành, nhưng cũng có một trấn nhỏ.
Bề ngoài của Ma tộc và nhân loại chẳng khác nhau bao nhiêu, thế nên không lên tiếng thì sẽ không có ai nghi ngờ lai lịch của bốn người họ. Nhưng hoài nghi thì sao chứ? Dù cho ngươi là tu sĩ nhân tộc, chỉ cần có đủ thực lực thì vẫn có thể đứng vững ở nơi này, cũng chẳng ai nói ra nói vào.
Có điều cảnh sắc ở Ma đại thì vẫn kém xa nhân giới.
Nhân giới dồi dào linh lực, phong phú tài nguyên, Tây Bắc Đại Mạc cát mù giăng lối, Giang Nam với hoa hạnh mưa xuân, Trường Giang cùng Hoàng Hà là biển hồ mênh mông uốn lượn, như hòn ngọc tô điểm trên mặt đất, vô hạn phong lưu.
Còn Ma địa chỉ có một màu cằn cỗi, bụi nham thạch che mờ tầm mắt, đất đá lởm chởm với hình thù kỳ dị, tới cả sắc trời cũng xám xịt, thua xa nhân giới chẳng biết bao nhiêu lần mà kể.
Thế nhưng nhu cầu ăn mặc ở và đi lại trên trấn thì chẳng khác nhân gian là mấy.
Tạ Cẩn Du nói ra thắc mắc trong lòng, Liễu Ký Minh lắng tai nghe, sau đó lên tiếng giải thích: “Ta từng nghe trưởng bối trong tông môn kể, Ma địa trước đây không phải thế này.”
Dương Vân Thanh và Tố Y hiếm khi được nghe hắn kể chuyện xưa, lần này được hưởng ké hào quang của Tạ Cẩn Du, nên cũng nhanh chân hóng chuyện.
Liễu Ký Minh dừng lại một lát, rốt cuộc vẫn bệnh cũ không chừa, dùng từ ngữ đơn giản nhất để khái quát sơ câu chuyện: “Chẳng qua là Ma tôn tiền nhiệm thích sơn thủy của nhân gian, cho nên sau khi kế nhiệm Ma địa đã cải tạo nó giống hệt với nhân giới, vì vậy mới có sự tích truyền lại tới ngày nay.”
Hắn nói nghe rất đơn giản, nhưng bên trong chẳng biết cất giấu bao nhiêu chuyện phong lưu có thể mang ra buôn chuyện nữa.
Nghe đến đây, Tạ Cẩn Du cũng không nhịn được cười: “Nghe đâu ban đầu Ma tộc không có họ tên, tới xưng hô cũng tùy tiện, nhưng sau khi vị lão Ma tôn lên ngôi thì bèn phỏng theo nhân gian, bắt đầu dùng phong hào, còn lấy cho mình một cái tên phong nhã, tới tận sau này Ma tộc dần dà cũng biết tìm cho mình một cái danh hào hợp với hình tượng, ví dụ như Ma tôn “Lâm Uyên Quân” bây giờ, hoặc như...”
Lưu Chiếu Quân.
Tạ Cẩn Du khựng lại.
Dù Dương Vân Thanh và Tố Y hơi khó hiểu, nhưng đã nhận được đáp án mình muốn thì cũng chẳng hơi đâu bám rịt lấy cái đề tài danh hào chưa nói xong này, thế nên cả hai cũng yên lặng.
Bốn người nhóm Liễu Ký Minh dừng chân ở một căn khách điếm bình thường, nghỉ ngơi dưỡng sức chốc lát, rồi bắt đầu trao đổi về hành trình của hai bên trong thời gian qua.
Lúc nghe Liễu Ký Minh và Tạ Cẩn Du lấy được chân truyền của Lạc Vân Kỳ, bước vào Khe nứt của trời củng cố tu vi, Dương Vân Thanh và Tố Y vừa ước ao vừa kính phục, khen không dứt lời, lòng kính trọng với sư tôn và sư nương của mình càng tăng lên vài phần. Nhưng khi hỏi tới tình hình gần đây của hai người thì cả hai chỉ trao đổi ánh mắt, rồi im lặng không lên tiếng.
Mắt Tạ Cẩn Du đảo qua đảo lại, thoáng cái đã hiểu ra, không khỏi thở dài nói: “Có phải... các người bị Hạ Lăng đuổi không?”
Thật ra, sau khi xuất hiện biến cố của giao nhân dưới đáy biển thì họ đã tiên đoán trước, Hạ Lăng tuyệt đối không tha cho người của Văn Ngọc phong, nhất là hai đệ tử thân truyền của Liễu Ký Minh, Dương Vân Thanh và Tố Y. Chỉ e ngày tháng về sau của hai người họ sẽ không trôi qua dễ dàng.
Cô và Liễu Ký Minh nhìn nhau, trong lòng cả hai đều hiểu rõ.
Tuy nét mặt Liễu Ký Minh lãnh đạm, nhưng đối với đồ đệ vẫn quan tâm quý trọng, hắn ra hiệu: “Cứ nói đừng ngại.”
Có một câu thế này, con nhà mình thì chỉ có mình được đánh, làm sao lại để cho người ta bắt nạt?
Dương Vân Thanh nốc một hớp trà, điều hòa tâm trạng xong mới nói: “Sư tôn, chuyện đồ nhi sắp nói, người nghe xong cũng đừng giận. Sự thật là, Hạ chưởng môn bây giờ đã hoàn toàn khác với Hạ chưởng môn luôn bảo vệ người năm xưa rồi.”
Tố Y không biết chuyện ngày xưa nên im lặng không xen vào, chỉ ngồi yên nghe Dương Vân Thanh kể.
“Sư tôn, từ khi người hạ sơn tìm sư nương, tất cả sự vụ của tông môn đều giao cho một mình đồ nhi xử lý, chuyện đó thì chẳng có gì. Vấn đề là tới một hôm, Thu Mi sư tỷ xuống núi đột nhiên dẫn về một người, chính là Hạ Lăng chưởng môn đã mất năm xưa, ai nấy đều vui mừng khôn xiết, lật đật đón y trở về.”
“Đối với chuyện làm sao sống sót trở về, y chỉ nói mình tìm được một môn bí pháp, những thứ khác thì chẳng thèm nói tới, cả tông môn đều chìm trong mừng rỡ, nhất là mấy vị sư bá của Phi Vũ phong. Ai ngờ chưa đầy mấy ngày sau, y bỗng dắt Thu Mi ra đi, nói là có chuyện quan trọng cần giải quyết.”
Tạ Cẩn Du liếc sang Liễu Ký Minh, nói: “Có lẽ là xuống đáy biển tìm chúng ta rồi.”
Dương Vân Thanh tư lự một chút, rồi nói tiếp: “Sau khi y trở về, sư tôn bỗng dưng trở thành phản đồ của Thương Vũ môn, hãm hại sư huynh đồng môn vì chức chưởng môn, còn cấu kết với Ma tộc, tàn sát cả bộ tộc giao nhân.”
“Muốn đổ tội thì thiếu gì cớ!” Tạ Cẩn Du nghiến răng, tình cảnh bị đổ oan hôm đó vẫn rõ như in trước mắt.
Tố Y nhìn cô, an ủi: “Sư nương đừng tức, sao chúng đồ đệ có thể tin vào lời nói vô căn cứ này chứ, thật lòng chỉ muốn lột trần tên Hạ Lăng gì đó ra để nghiệm thân, để coi hắn có phải bị người ta đoạt xá thật hay không!”
Dương Vân Thanh nhìn sang Tố Y, mắt ánh lên ý cười: “Đúng vậy, ban đầu Hạ chưởng môn muốn nghiêm trị ta và sư muội. Ai ngờ vừa quay về tông môn đã bị mấy trưởng lão chặn đường, bảo là muốn kiểm tra xem rốt cuộc y có bị đoạt xá hoặc “Cộng sinh” hay không, thiếu chút nữa thì Thu Mi sư tỷ cũng bị vạ lây.”
~ Hết chương 42 ~