[Ngôn Tình] Đọa Tiên

Chương 55: Chương 55




Edit: Yunchan

***

Tạ Cẩn Du bừng tỉnh khỏi cơn mê.

Cô cảm giác như mình vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ dài, nhưng ngay khi mở mắt ra thì tất cả mọi chuyện trong mộng đều quên mất chẳng còn vết tích.

Lọt vào mắt trước tiên là chiếc màn giường thêu trúc xanh, chất liệu nền có màu xanh lục bóng loáng như ngọc, nó buông xuống một cách yên tĩnh, khiến ánh sáng hắt qua cũng mang theo màu dìu dịu.

Trong tứ quân tử Mai, Lan, Cúc, Trúc, cô yêu nhất chính là trúc xanh, trước đây khi còn sống ở Thanh Dao phong, trong khoảng sân nhỏ của cô cũng trồng rợp trúc xanh, sau khi tỉnh lại trong tiểu viện Văn Ngọc phong, ở đó cũng có lũy trúc xanh mà Liễu Ký Minh trồng cho cô.

Khi gió lùa qua sẽ vang lên tiếng xào xạc êm tai.

Tạ Cẩn Du có hơi hoang mang chưa bắt kịp tình hình, cô nhìn chằm chằm vào bức màn hồi lâu, sau đó mới giơ tay vén nhẹ lên, như đang sợ quấy rầy mộng đẹp của ai đó.

Đập vào tầm mắt cô là một căn phòng đơn giản, trong phòng bày biện đơn sơ nhưng rất đầy đủ, bàn ghế, gương đồng đặt trên bàn trang điểm, ghế dựa và giường thấp, toàn là những thứ mà cô thích nhất.

Tới đây Tạ Cẩn Du chẳng những ngẩn cả người, mà thậm chí cô còn hơi hoảng hốt. Kiểu trang trí ở đây rất giống với căn phòng của cô trong Thanh Dao phong. Cô ngẩn ngơ là vì bất kể nơi này có giống với nơi ở cũ của cô tới mức nào thì cô cũng biết rõ, tiểu viện thuộc về cô trong tông môn đã không còn tồn tại từ lâu rồi.

Tình huống gì thế này?

Cô bước tới trước bàn trang điểm, phát hiện trên đó xếp một hàng son phấn bột nước và xiêm áo, cứ như không biết chủ nhân thích món gì nên mua mỗi thứ một kiểu, rồi xếp cả ra đây.

Tạ Cẩn Du nhìn vào mặt gương đồng, trong đó phản chiếu một gương mặt mê man mơ hồ.

Cô cảm giác như mình vừa mất trí nhớ một lần nữa...

Rành rành cô còn nhớ rất rõ, thứ cuối cùng cô nhìn thấy là vẻ mặt vô cảm của Liễu Ký Minh, sau đó cô bị hắn đánh cho bất tỉnh, sao bây giờ tỉnh dậy lại có cảm giác như quay về Thương Vũ môn thế này?

Không phải mất trí nhớ lần hai thì là gì đây...

Tạ Cẩn Du thấy thế giới này trở nên thật huyền diệu.

Tới khi tỉnh giấc thì cứ như đã bỏ lỡ cả nghìn năm.

Cô chép chép miệng, biết đâu không phải mất trí nhớ mà là quay ngược thời gian, về lại khoản thời gian cô còn ở Thương Vũ môn thì sao.

Chẳng qua, Tạ Cẩn Du cau mày, vật dụng ở đây rõ là mới toanh, không có dấu vết từng được sử dụng. Nên biết những thứ trong phòng cô phần lớn đều là đồ cũ mà Mộc Tu Dung nhượng lại, đã truyền qua mấy đời, sao có thể mới thế này được chứ?

Cô đang nhìn vào gương đồng tới thất thần, thì chợt nghe cửa bị đẩy ra đánh “Két“.

Một bóng người nhòe nhoẹt hắt vào gương đồng, vừa bước vào đã đứng lặng ở cửa như không ngờ người trong phòng đã tỉnh dậy.

Tạ Cẩn Du vội ngoái đầu lại, lọt vào mắt cô là Liễu Ký Minh trong bộ hồng y rực lửa.

Đôi mắt phượng của hắn sóng sáng hào quang, mày dài vót cao, quả là cực hợp với bốn chữ mi mục như họa, vừa ngước mắt trời đất đã lu mờ, hệt như lần đầu gặp gỡ.

“Sư thúc?” Đã lâu lắm rồi Tạ Cẩn Du không thấy Liễu Ký Minh mặc đồ đỏ, phải nói là, gần như sau khi cô tỉnh dậy và mất trí nhớ, thì màu sắc mà Liễu Ký Minh dùng nhiều nhất chính là màu đen, bây giờ nhìn thấy bộ áo bào quen thuộc này, cảm giác quay ngược thời gian lại nảy sinh một lần nữa.

“Nàng tỉnh rồi.” Liễu Ký Minh gật đầu, giọng vẫn trong trẻo như trước tới nay, đoạn hắn nhấc gót bước tới.

“Sư thúc, chuyện này là sao?” Tạ Cẩn Du có hơi hoang mang, cô định đứng dậy khỏi bàn trang điểm, nhưng lại bị Liễu Ký Minh ấn vai.

Liễu Ký Minh nói: “Đừng nhúc nhích.”

Tạ Cẩn Du ngồi về ghế với vẻ băn khoăn, thấy Liễu Ký Minh đứng sau lưng, nâng tay nhẹ nhàng xoa lên tóc của cô.

Động tác của hắn rất dịu dàng, bàn tay miết dọc theo lọn tóc, thi thoảng còn nghịch ngợm như đứa trẻ, đầu ngón tay vuốt qua suối tóc của Tạ Cẩn Du, da đầu của cô bị trêu chọc tới phát ngứa, bất giác rụt vai lại né tránh, cười tít mắt: “Sư thúc, chàng muốn làm gì hả?”

Liễu Ký Minh đáp hết sức nghiêm túc: “Chải tóc.”

Tạ Cẩn Du cười trêu: “Liễu sư thúc muốn học Trương Xưởng họa mi sao?”

(*) Chỉ tình vợ chồng. Trương Xưởng làm chức Kinh triệu doãn đời Hán Tuyên Đế, tuy có tài nhưng thiếu nghiêm trang, thường vẽ lông mày cho vợ trước khi vào triều.

Liễu Ký Minh cúi đầu nhìn cô, trong mắt chỉ có hình ảnh phản chiếu của một mình cô: “Ai nói không thể.”

Gáy cổ bị bàn tay hắn trượt qua lan ra cảm giác rung động ấm áp, Tạ Cẩn Du chợt đỏ bừng mặt dưới sự trêu chọc như có như không này.

Cái đồ không có tiền đồ này!

Tạ Cẩn Du nhìn hai bóng người phản chiếu trong gương đồng, mím chặt môi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được phì cười, lộ ra hai lúm đồng tiền mờ nhạt bên gò má.

Tuy vẫn thấy lạ lùng, nhưng vẫn không dằn được vui mừng trong lòng.

Có lẽ là... là vì cô không có tiền đồ.

Liễu Ký Minh im lặng chải đầu, rõ ràng đây là lần đầu hắn làm việc này nên tay vẫn còn lóng ngóng, vì sợ Tạ Cẩn Du bị đau nên động tác rất chậm, giống hệt như đang vẽ tranh, từng nét từng nét, vô cùng chăm chú. Đợi tới khi tóc được chải suông, hắn bèn rút một sợi dây cột tóc từ tay áo bào ra, buộc lại chậm rãi.

Tạ Cẩn Du ngẩn ra.

Đây là dây cột tóc màu xanh.

Trong Thương Vũ môn, các bé gái thường không có quá nhiều đồ trang sức, Tạ Cẩn Du còn là một người lười hạng nhất, nên dĩ nhiên càng không quan tâm tới những chuyện này, xưa nay cô chỉ thắt một sợi dây, ở bên góc được cô dùng chỉ xanh thêu lên một chữ “Tạ“.

“Đây là...” Tạ Cẩn Du đưa tay sờ sờ, quả nhiên sờ thấy một chữ thô ráp ở bên góc.

Liễu Ký Minh nhìn cô qua mặt gương, mu bàn tay vuốt nhẹ bên gò má cô.

Tạ Cẩn Du không thoa phấn, mắt mi dài mảnh, lông mày nhạt màu, dung mạo không tính là quá nổi trội, song lại có khí chất riêng của đóa sen trong nước. Khi im lặng thì đạm nhiên hiền hòa, khi lên tiếng thì hoạt bát bay nhảy, khi để lộ lúm đồng tiền bên má thì càng đáng yêu dễ thương.

“Thích không?” Liễu Ký Minh hỏi.

Tạ Cẩn Du nhìn vào bản thân vừa quen thuộc vừa xa lạ trong gương, gật đầu, thấp giọng nói: “Thích.”

Cô bây giờ rõ ràng là dáng vẻ khi còn ở Thương Vũ môn, là dáng vẻ mà Liễu Ký Minh luôn khắc ghi trong lòng.

Thật là trăm thứ cảm xúc dâng lên trong lòng.

Hóa ra không chỉ có mình cô nhớ kỹ hình dáng của hắn, mà Liễu Ký Minh cũng như vậy.

Liễu Ký Minh “Ừ” một tiếng, không nói rõ là thỏa mãn hay chưa, tay vẫn phủ lên mặt Tạ Cẩn Du, chuyển động nhè nhẹ, cà lên đốm lửa nóng bỏng, sắp thiêu cháy Tạ Cẩn Du tới nơi.

“Sư thúc...” Tạ Cẩn Du bất giác rụt cổ lại: “Đây là đâu? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Ở đây không tốt ư?” Liễu Ký Minh hỏi.

Tạ Cẩn Du lắc đầu: “Tốt.”

Liễu Ký Minh rũ mắt nhìn cô, trong mắt lưu chuyển ánh sáng: “Vậy thì ở lại đây đi.”

Tạ Cẩn Du ngần ngừ một lát, rồi vẫn gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Được.”

Liễu Ký Minh phất ống tay áo, chiếc ghế thấp lập tức trượt tới sau lưng hắn, để hắn ngồi xuống bên cạnh Tạ Cẩn Du.

Tạ Cẩn Du ngoảnh đầu sang, thấy hắn hơi cau mày, sắc đỏ giữa mi tâm càng sáng loáng và nổi bật hơn trước, cô bèn giơ tay lên vuốt nhẹ qua nếp nhăn, vuốt phẳng mi tâm của hắn, chỉ tới khi chạm tới tiểu kiếm sắc đỏ thì cô mới khựng lại giây lát.

“Sư thúc không vui sao?” Thấy chân mày Liễu Ký Minh đã giãn ra, Tạ Cẩn Du mới thả tay xuống kéo hai bàn tay đặt trên đầu gối hắn, lắc lắc.

Ánh mắt Liễu Ký Minh nhìn cô thoáng rung động: “Ta sợ nàng không vui.”

Tạ Cẩn Du lắc đầu: “Ta có gì không vui đâu?”

Liễu Ký Minh vuốt ve gò má cô, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị.

“Sau này chúng ta sẽ ở cạnh nhau đúng không?” Tạ Cẩn Du nghiêng nghiêng đầu, hỏi.

Hầu kết Liễu Ký Minh giật lên, ánh mắt ngưng đọng: “Nàng không muốn sao?”

“Tất nhiên là muốn.” Tạ Cẩn Du móc lấy ngón tay út của hắn, gãi gãi, rồi lén cười trộm.

Liễu Ký Minh thấy dáng vẻ này của cô thì nét mặt cũng dịu lại: “Còn Dương Vân Thanh và Tố Y nữa.”

“Quá náo nhiệt rồi.” Tạ Cẩn Du nhìn hắn kinh ngạc: “Sư thúc không định đưa ta ra ngoài xem thử sao?”

“Được.” Liễu Ký Minh đáp, rồi nắm tay cô, dẫn cô ra khỏi phòng.

Ngoài cửa quả nhiên là một mảnh sân nhỏ, trong đó trồng một ít hoa cỏ, chẳng qua có lẽ là vì trái mùa nên chưa nở hoa.

Quả nhiên...

Tạ Cẩn Du than thầm trong lòng, giống y như đúc tiểu viện của hai người ở Văn Ngọc phong.

Cô liếc mắt nhìn sang Liễu Ký Minh, nhỏ giọng nói: “Ta rất thích.”

Liễu Ký Minh nắm tay cô rất chặt, vẫn giữ nguyên vẻ mặt bất biến không gợn sóng: “Sau này sẽ có thêm căn bếp nhỏ.”

Căn bếp nhỏ, vì sự cố chấp hết mình với ăn uống của Tạ Cẩn Du, nên trước đây Liễu Ký Minh từng cố ý chừa ra một mảnh đất ở Văn Ngọc phong để xây một căn bếp nhỏ.

Tạ Cẩn Du gật đầu, ngoan ngoãn theo Liễu Ký Minh tản bộ từ đỉnh núi xuống sườn núi.

Tố Y đang ngồi xổm trong vườn hoa, lúi húi đào hố —- chính xác là đào hố. Bao kiếm quay vòng ở đầu ngón tay, cô vẫy tay về bên phải, bao kiếm bèn chệch về bên phải, cô phất tay về bên trái, bao kiếm sẽ lệch sang trái, chẳng mấy chốc, một cái hố cạn hoàn chỉnh đã lộ diện.

Tố Y lấy thêm cành hoa bên cạnh, trồng vào hố một cách nghiêm túc.

“Tố Y.” Tạ Cẩn Du đứng nhìn một hồi, rồi sực hiểu ra hoa cỏ ở đây được trồng bằng cách nào.

Tố Y ngoái đầu lại, khi trông thấy hai người thì mắt sáng rực lên, đứng bật dậy kêu lớn: “Sư tôn, sư nương! Sư nương, người tỉnh rồi!”

“Ừ.” Tạ Cẩn Du cười cười: “Cực cho Tố Y muội rồi, sao chỉ có mình muội ở đây vậy? Tiểu tử Dương Vân Thanh đâu?”

Tố Y gãi đầu, dè dặt liếc nhìn Liễu Ký Minh, rồi đáp: “Sư huynh... sư huynh bị giam cấm bế, chưa được ra ngoài.”

“Cấm bế?” Tạ Cẩn Du sửng sốt, kinh ngạc vô cùng. Chỗ này... chỗ này cũng có nơi để giam cấm bế sao? Rốt cuộc thì cô đã ngủ bao lâu?

Tố Y mím môi, vì sau khi Tạ Cẩn Du tỉnh lại Liễu Ký Minh cũng hiền đi rất nhiều, nên cô cũng to gan hơn một chút, bèn thấp giọng xin xỏ: “Sư tôn, sư huynh đã biết sai rồi, cũng đã nhốt nhiều ngày như vậy, hay là người thả huynh ấy ra đi.”

“Buổi tối đồ nhi sẽ làm ít món ăn để chúc mừng sư nương khỏe lại.”

Nói rồi cô ngẩng đầu, liếc thật nhanh qua Liễu Ký Minh, rồi lập tức thu mắt lại.

Liễu Ký Minh khép ống tay áo lại, thản nhiên nói: “Cũng được.”

Tạ Cẩn Du mỉm cười nhìn hắn: “Sư thúc cứ đi đi, ta ở đây chờ chàng.”

Ánh mắt Liễu Ký Minh dịu lại: “Ừ.”

Tới khi bóng hắn khuất ở sau sườn núi, nụ cười của Tạ Cẩn Du mới nhạt dần, rồi tắt ngấm.

Cô kéo Tố Y qua, cau mày hỏi: “Tố Y, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

~ Hết chương 55 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.