Edit: Yunchan
***
Tạ Cẩn Du quýnh lên, bắt đầu nghi ngờ nhân phẩm của bản thân.
Ký ức của cô dừng lại từ đoạn cô bắt đầu xuyên vào sách, hệ thống trao cho cô nhiệm vụ đầu tiên —– “Hoàn thiện lỗi Bug trong thế giới, đảm bảo nội dung được diễn ra suôn sẻ.”
Dĩ nhiên cô biết trong quyển “Đọa Tiên” này có nhiều chỗ khó thể tự sửa chữa được, mà với tư cách là một người xuyên sách, mục đích hệ thống trao cho cô nhiệm vụ này là giúp nữ chính Mary Sue dọn sạch mọi cản trở, nâng cô ta lên đỉnh thành tiên, còn các nam chính thì đọa tiên thành ma vì cô ta.
Thế nhưng, Tạ Cẩn Du cũng rất rõ, mình tuyệt đối không phải là người mặc cho người ta định đoạt, sai đâu đánh đó.
Cái hệ thống rác này giao ra hàng đống nhiệm vụ rác, bắt cô phải làm đá lót đường cho Mary Sue, chuyện ngốc cỡ này hỏi sao cô có thể cam tâm tình nguyện làm cho được? Sau khi mất trí nhớ cô cũng chống đối lại nhiệm vụ của hệ thống trong vô thức, cho dù bị hệ thống phạt nặng một lần thì cô vẫn không có ý định thúc đẩy nội dung truyện về lại quỹ đạo, huống chi là trước khi mất trí nhớ, tu vi ở cấp Kim Đan.
Thật ra trong lòng cô đã lờ mờ đoán ra, chuyện cô mất trí nhớ và bị phế tận gốc linh căn không thoát khỏi quan hệ với cái hệ thống rác này. Nhưng mà bây giờ cô vẫn chưa biết được loại trừng phạt nào khiến cô rơi vào tình trạng này, làm hệ thống cũng mất đi dữ liệu ký ức.
Thu Mi nói tình cảm cô dành cho Liễu Ký Minh là “Cầu mà không được“. Điều này càng nực cười hơn, trên đời này biết bao người cầu mà không được, cô tự thấy mình chẳng phải là loại thâm tình bi lụy, vậy cớ nào lại làm ra chuyện hạ thuốc Liễu Ký Minh?
Nghĩ tới nghĩ lui, óc cô bỗng nhiên lóe sáng. Phải rồi, sợ hãi rõ là làm đầu óc chập mạch, sao cô lại quên khuấy mất chuyện này nhỉ! Trong sách viết là có một cách ít ai biết có thể nghiệm chứng xem người đó có bị trúng “Nam Kha” hay không, cô đã nghi ngờ thì chi bằng cứ dùng cách đó thử xem sao?
Tìm được hướng giải quyết vấn đề khiến Tạ Cẩn Du thở phào nhẹ nhõm, yên tâm dựa vào thành giường chờ Liễu Ký Minh trở về.
Cô thầm nhủ, Thu Mi sau khi trùng sinh quả là đáng sợ, vì cô ta có chỉ số thông minh đáng ngưỡng mộ, chỉ cần ba hoa vài câu đã làm tâm trạng của cô xáo trộn, chuyện này chẳng tốt chút nào.
Trong giới tu tiên Liễu chưởng môn nổi tiếng là “Cưng chiều thê tử”, nên Tạ Cẩn Du chẳng phải chờ lâu, chỉ chốc lát sau đã cảm giác được kiếm khí thổi táp tới, làm cô rùng mình.
Ngay sau đó, Liễu Ký Minh đẩy cửa bước vào.
Hắn vẫn mặc bộ y phục màu đen tuyền, càng tôn lên vẻ lạnh lẽo trầm tĩnh như gan như sắt, như mài như dũa, mi mục như họa, sáng sủa tách biệt. Dây kiếm tuệ sáng màu treo trên vũ khí “Thiên Thu” bổn mạng của hắn đã hơi rối, rõ ràng vừa đánh nhau với ai đó về, mà trận đấu này khiến hắn dễ chịu hơn rất nhiều, rũ sạch uất khí trên mặt hắn trước đây.
Thấy Tạ Cẩn Du đã thức, hiện đang ngồi dựa vào giường mà thẫn thờ, bước chân của Liễu Ký Minh khựng lại, giảm bớt khí thế quanh thân: “Nàng tỉnh rồi?”
“Tỉnh từ lâu rồi, sư thúc.” Tạ Cẩn Du ngẩng đầu, nhìn hắn giả bộ đáng thương: “Sao chàng đi lâu thế?”
Nghe thấy trong giọng cô mang theo tủi thân, ánh mắt Liễu Ký Minh mềm xuống, ngồi xuống bên cạnh cô: “Hôm nay Vân Thanh và Thu Mi trở về.”
“Là Dương Vân Thanh sao?” Thấy ánh mắt Liễu Ký Minh khẽ dao động, Tạ Cẩn Du vội bồi thêm: “Là Tố Y nói cho ta biết.”
“Ừ.” Liễu Ký Minh thu ánh mắt lại, che giấu ánh sáng: “Nó là đại đệ tử thân truyền của ta, trước đây hai người cũng có quen biết.”
Tạ Cẩn Du ôm lấy cánh tay hắn một cách tự nhiên, còn dựa nhẹ lên bờ vai hắn, đây là tư thế vô cùng dựa dẫm nhưng lại được cô làm như chuyện đương nhiên, cứ như chẳng quan tâm người trước mắt này có thân phận gì.
“Vậy sao chàng không dẫn ta đi gặp y?”
Ánh mắt Liễu Ký Minh dao động, khi dời lên mặt cô, thấy cô đang ngửa đầu nhìn mình không chớp mắt, trong đáy mắt phản chiếu hình bóng của mình, tim như được lấp đầy: “Nàng đang ngủ say.”
Bình thường hắn luôn nói năng thận trọng, thậm chí là có hơi nghiêm túc quá mức cần thiết, lúc nhìn vào chỉ có cảm giác lãnh đạm lạnh lùng, chưa kể khí chất thanh thoát xa cách khiến cho người ta sinh ra suy nghĩ “Chỉ dám nhìn từ xa“. Nhưng khi hắn nhìn Tạ Cẩn Du thì cứ như biến thành một người khác, khí chất giảm đi rất nhiều, ánh mắt cũng thu lại vẻ lạnh lùng, còn làm cho người lần đầu nhìn thấy phải ngơ ngẩn sinh ra ảo giác thiên hoang địa lão.
Đó là ánh mắt nhìn bảo vật, là đặt trên tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, nâng niu trân trọng đến mức không biết phải làm thế nào mới phải.
Tạ Cẩn Du thấy mặt mình nóng lên, nghĩ tới cảnh mình ngủ như lợn chết, thế này thì làm sao mà trách hắn được. Ánh mắt cô dừng lại một chút, rồi nghiêng người tóm lấy kiếm tuệ của Liễu Ký Minh.
Chẳng biết sợi dây này làm bằng chất liệu gì mà lại trơn mịn, chạm vào rất thích. Tạ Cẩn Du thích thú nghịch nó một lát, sau đó dựa vào người Liễu Ký Minh hỏi: “Cho nên chàng đánh một trận với y, đúng không?”
Liễu Ký Minh cúi đầu nhìn cô, thấy cô lắc lắc sợi kiếm tuệ hơi rối của mình thì vỡ lẽ, chậm giọng nói: “Chỉ so tài thôi, nó đi chuyến này cũng đã mấy năm, kiếm thuật cũng có tiến bộ.”
“Sư phụ đánh đồ đệ mà bảo so tài, phải nói là bắt nạt mới đúng.” Tạ Cẩn Dụ dựa sát vào hắn, nói giọng vừa trêu tức vừa oán trách, cứ như đang bênh vực kẻ yếu Dương Vân Thanh thật vậy.
Liễu Ký Minh câm nín, rồi bật cười khẽ, vừa bất đắc dĩ vừa pha lẫn cưng chiều. Khi hắn cười, lồng ngực rung rung khiến nơi chạm nhau giữa hai thân thể trở nên tê dại.
Tạ Cẩn Du bất ngờ ngẩng đầu lên hôn nhẹ vào cằm hắn một cái, làm cơ thể Liễu Ký Minh cứng đờ ra.
Thật ra đây cũng chẳng được coi là một nụ hôn, chỉ sượt nhẹ qua hệt như chuồn chuồn lướt nước, môi kề nhẹ vào dưới cằm, như lông tơ gãi sượt qua da, ngứa đến tê lòng.
Sao cũng không đủ.
Tạ Cẩn Du vốn cũng hơi ngượng, nhưng khi ngẩng đầu thấy Liễu Ký Minh ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt cứ như gặp phải đại địch thì tự dưng phì cười ra tiếng.
Cô cười, mắt mày cong cong, bên môi thấp thoáng lúm đồng tiền: “Sư thúc, sao lúc nào chàng cũng trưng ra cái dáng như bị ta sàm sỡ thế? Chúng ta rõ ràng là đạo lữ mà, không phải à?”
Liễu Ký Minh lườm cô, ánh mắt này như gió xuân thổi qua hồ nước xanh biếc, khơi dậy từng gợn sóng lăn tăn: “Biết chúng ta là đạo lữ, mà còn gọi ta là “Sư thúc” hết lần này tới lần khác.”
Có ý đồ gì chứ?
Như biết hắn còn lời chưa nói hết, Tạ Cẩn Du chớp chớp mắt một cách giảo hoạt, rồi đặt hết trọng lượng cơ thể lên người hắn, nhưng vẫn không thể khiến Liễu Ký Minh ngã ra sau dù một phân: “Ta quen miệng rồi, sư thúc không thích sao?”
Liễu Ký Minh ôm trọn lấy eo của cô, sợ cô bất cẩn làm mình té ngã, nghe cô nói vậy đành phải gật đầu đáp qua loa: “Nàng vui là được.”
Tạ Cẩn Du có hơi mất hứng, vòng tay qua cổ hắn dùng sức ấn hắn lên giường: “Chàng đang nói lấy lệ với ta thì có.”
“Cẩn Du?” Liễu Ký Minh phát hiện ra hành động mờ ám này của cô, nhíu mày nói.
“Sư thúc.” Tạ Cẩn Du kéo cổ áo hắn ra, giọng nói lộ vẻ ấm ức: “Chàng ra sức như vậy làm gì?”
“Nàng...” Liễu Ký Minh ngẩn người.
Tạ Cẩn Du ít khi giở trò xấu thế này, không, đâu chỉ ít, mà trong trí nhớ của Liễu Ký Minh chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của cô? Hai má ửng hồng như phấn, tay nắm chặt áo mình, sóng mắt lưu chuyển, trong giận dỗi còn pha chút ngây thơ.
Tiếc là, trong lúc ngẩn ngơ Liễu Ký Minh đã bị Tạ Cẩn Du bắt được, ấn mạnh lên giường, trong khoảnh khắc ngã xuống, trong mắt hắn chợt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Tạ Cẩn Du cười tít mắt, áp sát vào hắn, thấp giọng nói: “Sư thúc, có ai từng nói với chàng là chàng đẹp trai lắm chưa?”
Liễu Ký Minh thấy gân xanh trên thái dương nảy lên, trong phút chốc hắn ngỡ như về lại đoạn thời gian bị đùa giỡn đến mức chẳng dám bước chân ra khỏi cửa, chỉ còn biết bế quan trong động phủ. Dù mất ký ức, nhưng cái nết tinh quái khi xưa vẫn chẳng mất, đối diện với người trước mắt này, hắn thật lòng không biết nên tức hay nên cười nữa.
Không nhận được câu trả lời Tạ Cẩn Du cũng chẳng sốt ruột, cô nghiêng đầu đi, ngẫm nghĩ: “Chắc là có rồi, dù gì nó cũng là sự thật được công nhận rành rành mà, người ta muốn khen cũng chưa chắc dám nói thẳng đâu.”
Phải, Liễu Ký Minh thở dài chịu thua, người duy nhất dám khen hắn “Đẹp” mà còn đứng nguyên vẹn lành lặn trước mặt hắn, trừ cô nàng trước mắt này ra thì còn ai nữa?
“Sư thúc nè...” Tạ Cẩn Du quay đầu sang, tay trái chống cằm, tay phải miết theo mép cổ áo của hắn, trượt xuống chậm rãi, chiếc xương quai xanh đẹp đẽ lấp ló bên dưới hầu kết khêu gợi, cô như một đứa trẻ nghịch ngợm đang nở nụ cười ranh mãnh, mở to cặp mắt sáng lập lòe: “Ta chưa nói... chỉ cần nhìn thấy chàng là ta sẽ rất vui... rất...vui...”
Rồi bất thình lình giọng cô tắc lại khi nhìn thấy thứ trên xương quai xanh của Liễu Ký Minh.
Một vết tích có hình thù như sợi tơ đỏ trườn qua xương quai xanh của Liễu Ký Minh.
Đùng đùng!
Bầu trời quang đãng như nổ đùng sấm sét, khéo sao lại đập trúng ngay đầu Tạ Cẩn Du, cú đánh này cô chẳng tài nào né tránh.
“Sao vậy?” Liễu Ký Minh khép cổ áo lại, nắm lấy bàn tay đang đứng khựng giữa không trung của Tạ Cẩn Du, bao lấy tay cô trong lòng bàn tay mình một cách vững chãi.
Mặt Tạ Cẩn Du tái nhợt, tình cảm kiều diễm ướt át gì đó loáng cái đều bị phủi sạch, khi đối mặt với Liễu Ký Minh nụ cười của cô đã trở nên khó coi hơn cả khóc: “Mê muội mỹ sắc, không thể thoát ra...”
Xin lỗi, cô thật lòng không đùa nổi nữa rồi.
Thứ trên xương quai xanh của Liễu Ký Minh là gì? Liễu Ký Minh có thể không biết, Thu Mi có thể không biết, thậm chí cả giới tu tiên này cũng chẳng có mấy người biết, nhưng Tạ Cẩn Du thì không thể không biết.
Tình triền.
Người bị trồng Nam Kha, trên xương quai xanh sẽ xuất hiện một sợi tơ hồng, bò lan ngoằn ngoèo như tơ tình quấn chặt, im lìm lặng lẽ, lại say trong men tình triền miên, thế nên mới có tên là Tình triền.
Trên người Liễu Ký Minh có Tình triền.
Đôi tay của Tạ Cẩn Du run lên mất kiểm soát.
Ông trời ơi, cô làm ra chuyện mất trí này thật sao?!
Một khi chuyện này bại lộ chẳng những Liễu Ký Minh không tha cho cô, mà cả nam lẫn nữ kính ngưỡng Liễu Ký Minh trong giới tu tiên đều sẽ hận không thể mổ bụng cô ra, rồi treo xác lên Văn Ngọc phong lấy roi quất ngàn năm. Hóa ra đôi thần tiên quyến lữ nổi tiếng nhất trong giới tu tiên chỉ là một câu chuyện tiếu lâm? Đồn ra ngoài rồi thì sao cô sống nổi?!
... Huống chi, cô cơ bản không nhớ mình từng làm chuyện này, chỉ hận không thể giáng cho mình một cái tát.
Vậy thì, bây giờ cô chạy trốn khỏi Thương Vũ môn, liệu còn kịp không đây?
~ Hết chương 6 ~