[Ngôn Tình] Đọa Tiên

Chương 9: Chương 9




Edit: Yunchan

Tạ Cẩn Du và Dương Vân Thanh nhao nhao ầm ĩ, chỉ chốc lát sau một luồng sáng trắng chớp lên, Tố Y giẫm lên phi kiếm Tử Ô đáp xuống tiểu viện, cất giọng gọi với vào: “Sư nương!”

“Sư muội tới.” Dương Vân Thanh cười đứng dậy, đứng ở cửa gọi: “Tố Y.”

“Sư huynh!” Tố Y không ngờ sẽ gặp hắn ở đây nên vui vẻ ra mặt, sải bước dài tới gần: “Huynh cũng ở đây à?”

“Ta chờ muội tới, chắc sư tôn đã dặn dò muội rồi đúng không?” Dương Vân Thanh mỉm cười nhìn cô: “Nhận được quà ta mang về cho muội chưa?”

“Nhận được rồi, cảm tạ sư huynh.” Tố Y hưng phấn đáp.

Chuyến này Dương Vân Thanh mang về cho cô huyền thiết quý hiếm cực cần thiết cho kiếm tu, có thể dùng để chế tạo binh khí, dùng để trùng tu Tử Ô là vừa hay.

Với tính tình lạnh lùng cao ngạo của Liễu Ký Minh, cứ tưởng thu một đồ đệ như Dương Vân Thanh là đã quá lắm rồi, không ngờ về sau hắn còn có một sư muội, bởi thế nên Dương Vân Thanh cũng rất yêu thương vị sư muội này. Thế nhưng sư tôn bế quan rất nhiều, thời gian dạy dỗ sư muội cũng ít hơn hắn, nên chuyện chỉ dạy cho sư muội hắn cũng nhận thay.

“Sư nương giao cho muội, nhưng nhớ không được quên tu luyện.” Dương Vân Thanh căn dặn.

“Sư huynh cứ yên tâm.” Tố Y đáp trịnh trọng.

“...”

Tạ Cẩn Du đứng bên được người ta gửi gắm thấy trong lòng như có vạn con ngựa phi nhanh qua.

“Ta đi đây?” Dương Vân Thanh quay người lại còn nghiêng nghiêng đầu ra chiều nghịch ngợm, nhìn Tạ Cẩn Du nói: “Có chuyện gì nhớ truyền âm cho ta, ta ở trên Tiểu Ngọc phong.”

“Đi đi, đi nhanh cho ta nhờ!” Tạ Cẩn Du xua xua tay hết nhịn nổi, hận không thể đạp cho tên này biến mất nhanh nhanh.

Dương Vân Thanh cười xòa chẳng thèm để bụng, ngự kiếm bay đi.

Nhìn theo hướng Dương Vân Thanh đi xa một lát Tạ Cẩn Du mới thu tầm mắt về, chuyển sang Tố Y đang đứng một mình trong sân, thấy cô đứng đó trong bộ bạch y trắng trong thuần khiết thì thấy áy náy trong lòng, mở miệng nói: “Tố Y, muội về Tiểu Ngọc phong tu luyện đi, không cần ngày nào cũng ở đây với ta đâu, có cần gì thì ta sẽ gọi muội.”

Tố Y nghiêm túc lại, lắc đầu nói: “Chuyện này thì không thể được, sư nương, sư tôn đã dặn dò rất kỹ, ngoài này gió lớn lắm, sư nương nên vào trong đi thôi.”

Tạ Cẩn Du bị Tố Y vừa đẩy vừa tha vào nhà, đành phải ngồi xuống, ngập ngừng nói: “Sư tôn của muội... rõ là chuyện bé xé ra to, đáng lẽ môn hạ của mình phải dạy tu hành là quan trọng nhất mới đúng.”

Cứ làm phiền Tố Y suốt, dù Liễu Ký Minh thấy bình thường nhưng cô thì rất băn khoăn, cô ăn không ngồi rồi cả ngày, còn bắt người khác lãng phí thời gian vào chuyện không đâu?

Tố Y vẫn lắc đầu, dáng vẻ như đây là chuyện đương nhiên. Có điều khi trông thấy ánh mắt áy náy chẳng chút giả dối của Tạ Cẩn Du, cô nghĩ ngợi một lát rồi vẫn lên tiếng giải thích: “Sư nương, thật ra đối với đồ nhi mà nói, có thể bái nhập vào môn hạ của sư tôn đã là chuyện không dám nghĩ đến, về phần có thể đi trên con đường tu tiên được bao xa thì đồ nhi không quá chấp nhất.”

“Muội nói vậy là sao?” Tạ Cẩn Du khá kinh ngạc, không dằn lòng được ngắm kỹ Tố Y, Tố Y nhìn chỉ chừng mười tám mười chín tuổi, bề ngoài còn non nớt, mặt mày không phấn son, từ đầu tới chân toát lên vẻ thanh thoát trong trẻo, nhưng nét mặt thì rất nghiêm chỉnh, chẳng giống đang nói đùa chút nào.

Người tu tiên kỵ nhất là đạo tâm bất ổn, nếu tâm cầu đạo không đủ kiên định thì rất dễ bị rớt lại trên con đường tu tiên dài đăng đẵng.

Tố Y mím môi, suy tư giây lát mới trả lời: “Có lẽ sư nương không biết, sau khi người bị trọng thương tẩu hỏa nhập ma đồ nhi mới được sư tôn thu làm môn hạ.”

Đúng rồi, trong nguyên tác chưa từng nhắc tới nhân vật Tố Y này, Liễu Ký Minh cũng chẳng phải người thích thu nhiều đồ đệ. Phải tội sau khi cô tỉnh lại thì nội dung truyện lệch khỏi nguyên tác rất nhiều, Tố Y còn rất được Liễu Ký Minh tin tưởng, nên Tạ Cẩn Du không để ý lắm tới lỗ hổng này.

“Sau trận ác chiến Tiên Ma, Thương Vũ môn bị thiệt hại nặng nề, bởi vậy mới mở đợt tuyển chọn một số đệ tử mới, đồ nhi chính là một trong số đó, nhưng tư chất lại kém hơn những người khác, chỉ là Kim Mộc song linh căn.” Tố Y nói tiếp.

Tạ Cẩn Du nhìn cô kinh ngạc: “Tại sao lại...”

Đệ tử của chưởng môn sao lại là một tạp linh căn? Huống chi còn là đệ tử thân truyền của Liễu Ký Minh, rõ ràng trước đây cô nghe nói Tố Y là đơn linh căn, thiên tư xuất chúng kia mà.

Tố Y chẳng ngạc nhiên với phản ứng này của cô, chỉ cười cười nói: “Xem ra sư tôn chưa nói với người, đồ nhi là tạp linh căn, gia cảnh bần hàn, nền tảng cũng chẳng ra gì. Tư chất như thế, dù vào Thương Vũ môn cùng lắm cũng chỉ là một đệ tử ký danh hoặc ngoại môn, nhưng hiện tại lại có thể trở thành đệ tử của sư tôn.”

Tạ Cẩn Du nắm chặt tay lại theo bản năng, nghe Tố Y nói tiếp: “Sở dĩ được như ngày hôm nay, thật ra đều là nhờ sư nương.”

“Liên quan tới ta sao?” Giọng cô thấp đi thấy rõ, lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi.

“Vân Thanh sư huynh nói tính cách của đồ nhi nhu thuận nghe lời, tâm tư thuần khiết, không bao giờ đòi hỏi những thứ không thuộc về mình, đó cũng là nguyên nhân sư tôn ban cho đồ nhi cái tên “Tố Y” này.” Khi nói ra câu này giọng Tố Y vẫn rất bình lặng, không có vẻ gì là bất cam: “Sự tồn tại của đồ nhi, chính là để chăm sóc sư nương khi sư tôn vắng nhà.”

“Sư tôn thấy đó là thiệt thòi cho đồ nhi, nhưng thật ra nếu không có sư tôn, thì kết đan cũng chỉ là giấc mơ mà cả đời đồ nhi không thể với tới. Sau khi đồ nhi nhập môn, sư tôn đã dùng số lượng lớn linh dược để tẩy tủy cho đồ nhi, bấy giờ đồ nhi mới trở thành một người có đơn linh căn “Thiên tư xuất chúng”, sau này còn được Vân Thanh sư huynh dốc lòng dạy dỗ, Tố Y chẳng còn cầu mong gì hơn.”

Tố Y nhìn Tạ Cẩn Du, nhấn mạnh từng chữ: “Tố Y chỉ hy vọng sư nương có thể nhanh chóng khỏe lên, nhanh chóng nhớ ra sư tôn, sau đó cùng sư tôn bước trên tiên đồ.”

Lòng Tạ Cẩn Du xao động, khiến tay cũng run lên khe khẽ, cô muốn uống nước nhưng lại phát hiện tới cầm chén cũng không vững, đành phải cam chịu xuôi tay bên người. Trà này là do Liễu Ký Minh biến ra, tất cả đồ đạc trong căn phòng này đều do Liễu Ký Minh chế tạo, tới Tố Y cũng...

Cô xót xa nghĩ thầm, Liễu Ký Minh ơi Liễu Ký Minh, chẳng lẽ chàng là kiếp số của ta sao? Trước khi mất trí nhớ thì đầu óc điên đảo làm ra chuyện sai lầm vì chàng, sau khi mất trí nhớ lại chịu dằn vặt vì những thứ chàng làm cho ta.

Có một câu thế nào ấy nhỉ, phải rồi, là thiên đạo luân hồi, đây chính là báo ứng!

“Nhưng sư nương cũng đừng quá khổ sở, từ từ thì mọi thứ cũng sẽ khá hơn thôi.” Tố Y thấy sắc mặt cô tái nhợt, bèn cau mày nói: “Sư huynh đã nói với đồ nhi, sư tôn với người là lưỡng tình tương duyệt, thần tiên quyến lữ, thấy người tỉnh lại chúng đồ nhi đều rất vui. Đồ nhi nói ra chuyện này là mong sư nương đừng hổ thẹn với đồ nhi, đồ nhi có được như ngày hôm nay là nhờ cả vào sư nương, vì vậy người đừng đuổi đồ nhi đi nữa.”

“Ta...” Tạ Cẩn Du suýt chút nữa đã không dằn được xúc động mà buột miệng, sau đó lại lắc đầu dằn lòng nói: “Cám ơn muội.”

Tố Y nhoẻn miệng cười, mắt híp lại: “Sư nương cám ơn đồ nhi làm gì, những việc này đều do sư tôn làm cả mà.”

Nhưng cô phải lấy gì để cám ơn Liễu Ký Minh đây?

Tạ Cẩn Du thầm thở dài, gật đầu, dằn xuống tâm trạng đang sục sôi, chậm rãi nói: “Ta biết rồi, nếu đã vậy thì muội cứ ở lại đây đi, ta sẽ không đuổi muội đi nữa, khéo sao ta cũng có chút chuyện muốn hỏi muội.”

Tố Y nghiêm mặt nói: “Sư nương mời nói.”

Tạ Cẩn Du đăm chiêu một thoáng rồi hỏi: “Muội có nghe sư tôn nói tới Ngự kiếm phi hành chưa?”

Tố Y hoang mang ra mặt: “Chẳng phải đây là môn cơ bản sao?”

Tạ Cẩn Du gãi gãi đầu, ngượng ngùng mở miệng: “Ý ta là... ta đi lại, kiểu nào, ờ, là ngự kiếm phi hành bằng cách nào?”

Trên người cô không có thanh phi kiếm nào, Mộc Tu Dung chỉ cho cô mỗi một bộ Cửu Châm chứ chẳng nhắc nhở gì tới chuyện phương tiện đi lại, mà đã muốn đào tẩu thì không thể cuốc bộ, trong chuyện này cô cũng khổ tâm lắm chứ.

Tố Y bật cười khúc khích: “Ra là chuyện này, sư nương rõ là quên hết mọi thứ, sư nương khác với mọi người, không dùng kiếm để phi hành.”

“Ôi chao?” Tạ Cẩn Du sửng sốt: “Vậy ta bay thẳng không cần kiếm à?”

Tố Y mỉm cười: “Người dùng trường châm trong cửu châm, đồ nhi nghe sư tôn nói, người rất lười, nhưng ở phương diện này thì rất chăm, ví dụ như tìm cách để lười.”

Mặt Tạ Cẩn Du đỏ lên: “Sao hắn dám nói ta như vậy!”

Chả còn chút hình tượng rực rỡ nào nữa rồi!

“Sư tôn có nhắc tới chuyện này, sư tôn nói người cho rằng vác theo bội kiếm mà luyện chả ra gì, đeo bên hông cứ lắc la lắc lư phiền chết đi được, sau đó chẳng biết nghĩ đâu ra một bộ công pháp, khiến trường châm có thể to nhỏ tùy ý, lấy nó làm pháp khí phi hành của mình.” Tố Y gật gù đắc ý, bắt chước nét mặt và giọng điệu của Liễu Ký Minh, trầm giọng nói tiếp: “Nàng ấy lười thành tính, lúc nào cũng nghĩ mình thông minh, nhưng trên thực tế lại rất ngốc, ném dưa hấu nhặt vừng, giá nào con cũng không được học theo nàng ấy.”

Thần thái của Tố Y mô phỏng cực giống, đuôi mày khóe mắt còn mang theo ý cười, có thể thấy lúc Liễu Ký Minh nói câu này trong giọng nói không giấu được sự cưng chiều.

“Hóa ra ta là tấm gương xấu không được học theo đó à?” Tạ Cẩn Du chỉ chỉ vào mình, trừng mắt nói.

Một người luôn cho rằng bản thân vô cùng dịu dàng hiền thục, trang nhã động lòng người như Tạ Cẩn Du không khỏi rơi vào đăm chiêu, cô nghĩ, hay là cô nên xây dựng lại hình tượng của mình trong lòng Liễu Ký Minh nhỉ.

~ Hết chương 9 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.