[Ngôn Tình] Mị Hoạn

Chương 17: Chương 17: Chương 12




Edit + Beta: Winnie

Winnie: tình hình là nguy lắm, nguy lắm rồi!

- ---------

Cánh tay vừa được trả tự do, Châu Châu liền lập tức rụt trở về, thậm chí còn lui về sau vài bước, tựa hồ như sợ Lý Bảo Chương tiếp tục thương tổn nàng. Ánh mắt nàng có chút cảnh giác nhìn Lý Bảo Chương: “Thập lục hoàng tử nói ta đi đến chỗ tỷ tỷ của hắn lấy về một tâln tranh, lúc đến ta mới biết được nàng ấy. Nàng còn mời ta ăn bữa tối, lại giúp ta giáo huấn Thập lục hoàng tử, bây giờ ta có thể trở về đây cũng là do tỷ tỷ phái người đưa ta về.”

Lý Bảo Chương nhìn Châu Châu, chỉ cảm thấy lời nói của nàng thật sự không đủ để thuyết phục hắn tin hoàn toàn, nhưng nàng hiện tại thực sự đang nguyên vẹn đứng ở trước mặt hắn đây. Nhưng Lý Bảo Chương vẫn có cảm giác rằng chính hắn quá vô dụng, nếu hắn không chỉ đơn giản là một Tổng quản nội thị, tên Thập lục hoàng tử sao còn dám tùy ý đoạt người của hắn về?

Có lẽ là do biểu tình Lý Bảo Chương thể hiện ra quá mức hung ác nham hiểm, Châu Châu có chút bất an lén nhìn Lý Bảo Chương, cuối cùng vẫn là Lý Bảo Chương tự mình điều chỉnh hòa hoãn biểu tình: “Được rồi, giờ ta đi nấu nước, ngươi chuẩn bị tắm gội đi.”

“Ta đã nấu xong rồi.” Châu Châu vội vàng nói.

Lý Bảo Chương vốn đã xoay người chuẩn bị đi, nghe vậy lại quay đầu nhìn Châu Châu. Châu Châu nhìn hắn cười một cái: “Ngươi cũng đã vất vả hẳn một ngày, ngươi đi tắm gội trước đi.”

Nguyên nhân Châu Châu không đi tắm gội trước là bởi vì nàng sẽ không mặc được quần áo của cung nữ, cho nên nàng đành đi nấu nước trước đã.

Lý Bảo Chương hít một hơi thật sâu liếc nhìn Châu Châu một cái: “Sau này không cần ngươi nấu.”

Nàng nấu nước, lỡ may lại làm phỏng chính mình không phải là đang rước thêm phiền toái cho hắn à.

Đời trước Lý Bảo Chương không phải Tổng quản nội thị giam, chỉ là một tiểu thái giám may mắn cứu được Hoàng Thượng, cho nên ngược lại so một đời này nhẹ nhàng rất nhiều, hắn sớm có thể trở về nghỉ ngơi, cho nên lúc đó hắn thật sự không muốn Châu Châu làm một chút chuyện nhỏ nào, đừng nói chuyện nấu nước này. Thời điểm hắn ngồi ở thau tắm, tâm tình bỗng có chút phức tạp, đời trước hắn đối với Châu Châu nàng là muôn sủng vạn sủng, tuy rằng hắn so ra có kém những hoàng tử có quyền thế, nhưng hắn đã đem trọn trái tim mình cho Châu Châu, nhưng đổi lại là gì? Thứ nàng muốn lại là mạng của hắn,, mà một đời này, hắn đối với nàng xấu như vậy, nàng ngược lại còn tới hầu hạ hăn?

Chẳng lẽ lại là loại người trời sinh chịu ngược*?

(Winnie:* chỗ đoa bạn dịch để là đê tiện nhưng có vẻ hơi quá*)

Trong lúc Lý Bảo Chương ngồi ở thùng tắm miên man suy nghĩ, hắn lại nghe đến bên ngoài vang lên tiếng Châu Châu thét chói tai, ngắn ngủn chỉ một tiếng, phảng phất vừa thét một nửa, đột nhiên bị người ta bịt kín miệng, Lý Bảo Chương sắc mặt biến đổi, vội vàng đứng dậy cầm lấy một chiếc khăn lông ngay bên cạnh vây quanh nửa thân dưới, liền ra khỏi thùng tắm vội vàng đi ra ngoài cửa.

“Xảy ra chuyện gì? Hả?”

Lý Bảo Chương đến giày cũng chưa mang, một tay bắt lấy khăn lông, một tay mở cửa, một bên kêu lớn, nôn nóng đến độ biểu tình trên mặt cũng khác thường.

Mãi đến lúc hắn nhìn thấy Châu Châu, biểu tình liền có vẻ cứng lại. Châu Châu đứng ở trong viện nagy trên bàn, che miệng như sợ hãi quá độ nhìn con hồ ly màu trắng ngay dưới bàn.

Nàng nghe được Lý Bảo Chương bên kia có động tĩnh, tự nhiên quay đầu tới xem, kết quả vừa thấy ngây ngẩn cả người. Đôi mắt màu lục thong thả chớp chớp, ở dưới ánh trăng, làn da Châu Châu trắng đến độ giống như có thể phát quang.

Lý Bảo Chương nhìn chằm chằm hồ ly, nghe nói Thập lục hoàng tử đã làm mất một con hồ ly, hẳn là con này rồi, không biết nó vì cái gì lại tìm tới được nơi này, quan sát kĩ thì thấy màu lông nó có chút dơ, bụng lép xẹp, chỉ sợ này hai ngày cũng chưa tìm được đồ ăn.

Lý Bảo Chương suy nghĩ một hồi, xoay người đi voad phòng ngủ, hắn có thói quen chuẩn bị trong phòng ngủ một chút điểm tâm, kỳ thật là vì Châu Châu mà chuẩn bị.

Châu Châu thích ăn đồ ngọt, đặc biệt thích ăn các món điểm tâm ngự trù trong cung làm, Lý Bảo Chương luôn nghĩ cách làm cho nàng lộng, rồi mới đặt ở phòng ngủ, chờ nàng đói bụng liền có thể trực tiếp lấy tới ăn.

Dần dà liền dưỡng thành thói quen, một đời này cũng không có chút thay đổi.

Hắn cầm điểm tâm tới, đầu tiên là phát ra âm thanh khiến cho hồ ly kia chú ý, lại làm trò trước mặt đem nó chỉnh bao điểm tâm hướng ra ngoài sân chuẩn bị vứt đi, quả nhiên hồ ly kua lập tức hướng tới chỗ điểm tâm chạy qua đó.

Hồ ly bị dẫn đi, Lý Bảo Chương mới nhìn Châu Châu hãy còn đứng ở trên bàn: “Xuống dưới đi.”

Châu Châu nắm tay buông xuống, a một tiếng, nàng vẫn là có chút bất an mà nhìn về phía hồ ly. Nó đang cắn xé kia bao điểm tâm, thoạt nhìn cực kỳ hung hãn.

“Mau xuống dưới, đợi lát nữa nói không chừng nó còn trở về.” Lý Bảo Chương thấy Châu Châu chậm chạp bất động, liền thúc giục.

Châu Châu nghe xong lời này, vội vàng muốn từ trên bàn xuống dưới, nhưng chẳng biết nàng là quá sốt ruột hay bị cái gì, chân trợt một cái cư nhiên sắp từ trên bàn té xuống. Lý Bảo Chương nhìn thấy một màn này, mắt hơi hơi trợn to, bước nhanh vọt qua đi, vươn tay tiếp Châu Châu.

“Phanh ——”

Châu Châu đề Lý Bảo Chương ở dưới thân, thật ra nàng không phải rất đau, chỉ là người bị nàng đè ở phía dưới - Lý Bảo Chương sắc mặt có chút thay đổi.

“Ngươi có khỏe không?” Châu Châu vẻ mặt ngập nỗi xin lỗi mà nhìn Lý Bảo Chương.

Lý Bảo Chương nhắm mắt, Châu Châu tuy rằng thoạt nhìn có vẻ gầy, nhưng thịt lại thật sự chắc. Hắn không những không tiếp được người, còn bị Châu Châu đè lên.... eo hắn ……

“Ngươi nhanh đứng lên!” lời nói của Lý Bảo Chương cơ hồ như đang rít từ kẽ răng truyền tới.

Châu Châu nghe vậy vội vàng đứng lên, chỉ là lúc nàng đứng lên quần áo vô tình dính với chiếc khăn lông của Lý Bảo Chương rồi, thế là nàng vừa đứng lên, Lý Bảo Chương liền cảm thấy toàn thân bị gió thổi lạnh ngắt.

Châu Châu nhìn xuống y phục nàng rồi nhìn đến chiếc khăn lông đang nằm chơ chọi trên mặt đất, xong lại nhìn nhìn Lý Bảo Chương còn nằm trên đất chưa đứng lên. Nàng yên lặng nâng lên tay bưng kín miệng, đem tiếng thét chói tai gấp rút nuốt trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.