[Ngôn Tình] Ngự Yêu

Chương 25: Chương 25: Chuyện cũ




Đọc chương này mình còn khóc nhiều hơn chương trước... hi vọng các bạn cũng cảm nhận được nỗi đau của nhân vật.

___***___

#convert: Bún

#edit: Vy

Lời của Lâm Hạo Thanh, khiến cho nắm đấm của Kỷ Vân Hòa không cách nào rơi xuống mặt hắn nữa.

Hắn tại sao lại biến thành như vậy, Kỷ Vân Hòa là người biết rõ nhất.

Ngay lúc Kỷ Vân Hòa đang thất thần, Lâm Hạo Thanh ôm Kỷ Vân Hòa từ trên người mình xuống rồi dứt khoát đứng lên, hắn lau máu trên khóe miệng, ánh mắt đỏ ngầu liếc người trên tường một cái, hắn liền bật cười:

“Hộ pháp.” Lâm Hạo Thanh sống lưng thẳng tắp, ngạo mạn nhìn Kỷ Vân Hòa ngồi dưới đất, “Đuôi của giao nhân ta đã cắt rồi. Muội muốn ở cùng hắn, thì cứ ở cùng hắn đi.”

Lâm Hạo Thanh che miệng ho khan hai tiếng, cũng không truy cứu chuyện Kỷ Vân Hòa đánh hắn, tự mình mở cửa rời đi.

Đối với hắn mà nói, chỉ cần thắng ván đấu thứ hai là được. Những chuyện khác, hắn không quan tâm.

Hắn chỉ muốn thắng Kỷ Vân Hòa, thắng Hộ pháp của Ngự Yêu cốc, người từ nhỏ đến lớn, bất kể làm việc gì dường như cũng giỏi hơn hắn một bậc.

Thắng nàng, cũng đủ để hắn vui vẻ.

Cơn thịnh nộ của Kỷ Vân Hòa, trong mắt hắn xem ra chỉ giống như sau khi bại trận không cam lòng, nàng càng tức giận, hắn sẽ càng vui vẻ.

Lâm Hạo Thanh mang ý cười rời khỏi địa lao, bên này Kỷ Vân Hòa vẫn một mực nhìn Trường Ý bị treo trên tường, một lúc lâu sau nàng mới đứng dậy.

Biến đổi đuôi giao nhân, đã hoàn thành.

Thân thể trần trụi của hắn bị treo trên tường, hắn có đôi chân bình thường của loài người, hắn có toàn bộ đặc thù của nam nhân, thứ duy nhất mất đi, là đuôi cá xinh đẹp to lớn của hắn, hơn nữa, cũng sẽ không bao giờ trở lại.

Kỷ Vân Hòa nắm chặt quả đấm, cắn chặt hàm răng, hung hăng đấm một quyền lên song sắt nhà lao.

Nhà lao chấn động, tấm hoàng phù trên đỉnh từ từ rơi xuống.

Ngay tại khoảnh khắc hoàng phù bong ra, người trên tường đột ngột hô hấp trở lại, hơi thở vô cùng nhẹ, nhưng ở trong nhà lao yên tĩnh lại rất rõ ràng.

Kỷ Vân Hòa hít sâu một hơi, đem tất cả cảm xúc thu lại, nàng đứng dậy, chậm rãi tiến tới trước mặt Trường Ý.

Mái tóc dài màu bạc rốt cuộc khẽ run run, Trường Ý tỉnh lại, hắn mở mắt, đồng tử màu xanh lam vẫn như cũ, trong veo và tinh khiết.

“Trường Ý.” Kỷ Vân Hòa gọi hắn.

Nàng không đem hắn từ trên tường xuống, giao nhân mới vừa cắt đuôi, chân chạm đất hẳn là sẽ đau đớn như bị ngàn vạn kim châm. Nàng chỉ ngẩng đầu nhìn Trường Ý bị đóng đinh trên tường, cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn.

Trường Ý và nàng đối mắt hồi lâu mới tìm lại được ý thức. Hắn mở miệng nhưng không thể phát ra âm thanh.

Trái tim Kỷ Vân Hòa khẽ nhói, muốn cắt đuôi giao nhân, điều kiện tiên quyết là phải khiến giao nhân cam tâm tình nguyện. Nếu như giao nhân không muốn, dẫu bọn họ có ép hắn uống nhiều thuốc hơn nữa, hay nghiền nát đuôi của hắn, cũng sẽ không cắt đuôi thành công.

Kỷ Vân Hòa không cần đoán cũng biết bọn họ làm thế nào để buộc Trường Ý từ bỏ đuôi của mình.

“Bọn họ nhất định đã lừa ngươi rồi.” Kỷ Vân Hòa nắm chặt nắm đấm, môi khẽ run: “Xin lỗi.”

Trường Ý cúi đầu nhìn Kỷ Vân Hòa hồi lâu: “Nàng* không sao... là tốt rồi.” Tiếng hắn quá nhỏ, gần như không thể nghe được, Kỷ Vân Hòa phải nhìn khẩu hình của hắn mới đoán ra.

(*từ giờ mình sẽ để Trường Ý gọi Kỷ Vân Hòa là “nàng”, xưng “ta”, bởi vì mình cảm thấy thời điểm này tình cảm của Trường Ý đã biến đổi rồi.)

Mà những lời này, lại khiến cho Kỷ Vân Hòa thập phần khó chịu, tựa như bị người ta đạp một cước vào tim.

Nàng mấy lần mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng đành bất lực mím chặt môi.

Đối mặt với một Trường Ý như vậy, nàng căn bản không biết phải nói gì để an ủi hắn, hoặc giả, hắn cũng không cần đến sự an ủi của nàng.

Một khi hắn đã quyết định làm chuyện gì, hắn đã sớm dự liệu được hết thảy hậu quả rồi....

“Trường Ý, ta làm sao đáng để ngươi... đối đãi như vậy.”

Trường Ý không nói gì, chính xác hơn là không còn sức để nói chuyện, cắt đuôi đối với hắn mà nói, vô cùng hao tổn nguyên khí.

Kỷ Vân Hòa không hỏi nữa, nàng đứng trước mặt Trường Ý, trong tay niệm quyết, đầu ngón tay trào ra dòng nước, nàng nhẹ nhàng động tay, những giọt nước nối tiếp rơi xuống trong địa lao, giống như một cơn mưa giữa đêm vậy, tí tách tí tách, thấm ướt cơ thể tái nhợt của Trường Ý, cũng rửa sạch lớp máu kết dày đặc trên mặt đất.

Tiếng nước chảy róc rách, Kỷ Vân Hòa cúi đầu nhìn “dòng suối máu” từ từ cuốn ra khỏi địa lao, nàng chợt lên tiếng phá tan không gian yên tĩnh chết người này:

“Lâm Hạo Thanh trước kia không phải như vậy.” Nàng nói, “Buổi ban đầu ta gặp hắn, tính cách hắn rất ôn hòa, đối với ta rất tốt, hắn coi ta như muội muội ruột, ta cũng coi hắn là ca ca. Khi đó hắn có nuôi một con chó nhỏ, là Lâm Thương Lan cho hắn, hắn đặt tên cho chó nhỏ là Hoa Hoa, bởi vì nó thích nhất là cắn những bông hoa nhiều màu sắc trong biển hoa, để lại hoa lá huyên náo đầy trời.”

Kỷ Vân Hòa vừa nói, có lẽ nghĩ tới cảnh tượng kia, cánh môi hơi cong lên.

“Hắn rất thích Hoa Hoa, thế nhưng không lâu sau đó, Lâm Thương Lan lại ra lệnh cho hắn giết con chó. Hắn không chịu, bị đánh một trận nhừ tử, cũng nhất quyết không làm. Sau đó Lâm Thương Lan liền uy hiếp hắn, nếu hắn không giết con chó, vậy thì giết ta, nếu hắn vẫn không muốn giết ta, Lâm Thương Lan sẽ tự mình ra tay, giết chết ta.”

Kỷ Vân Hòa giọng điệu bình thản, tựa như đang kể câu chuyện của người khác.

“Lâm Hạo Thanh khóc lớn một hồi, thực sự bóp chết Hoa Hoa.”

Kỷ Vân Hòa phất tay một cái, trong địa lao “mưa” lập tức lớn hơn. “Đó là một đêm giông tố, Lâm Hạo Thanh ở trong hậu viện bóp chết Hoa Hoa, cả người hắn ướt đẫm. Nhưng chó nhỏ cho đến lúc chết, cũng không cắn hắn dù chỉ một lần... Hắn khổ sở lâm bệnh, Lâm Thương Lan nhằm ngay lúc hắn bị bệnh, đem hầm Hoa Hoa, bóp miệng hắn bắt ăn. Hắn vừa ăn vừa nôn, còn phải nghe Lâm Thương Lan lớn tiếng mắng chửi, mắng hắn yếu đuối nhu nhược, mắng hắn mang lòng nhân từ vô dụng của nữ nhân.”

“Lâm Thương Lan nói, Cốc Chủ tương lai của Ngự Yêu cốc, nhất định phải có lòng dạ độc ác. Không chỉ ăn chó mình nuôi, còn phải ăn cả người mình nuôi.”

Trường Ý nhìn Kỷ Vân Hòa, mặc dù không có bất kỳ phản ứng gì, nhưng ánh mắt hắn vẫn dán chặt trên người nàng, không hề rời đi.

“Chờ Lâm Hạo Thanh khỏi bệnh, ta đi thăm hắn, ta hỏi hắn, có phải hắn chán ghét ta rồi không, dù sao hắn bởi vì ta mới chính tay giết chết chó nhỏ hắn yêu thích. Nhưng Lâm Hạo Thanh lại nói không có, hắn nói ta không sai. Hắn nói, may mắn duy nhất trong chuyện này, là hắn còn có thể cứu ta.”

Kỷ Vân Hòa ngẩng đầu, cùng Trường Ý ánh mắt giao nhau: “Trường Ý, thời điểm đó Lâm Hạo Thanh thật giống ngươi. Nhưng về sau...”

Về sau, thì phải trách nàng.

“Tình cảm của ta và Lâm Hạo Thanh càng ngày càng tốt, chúng ta cùng học bài, ta có chỗ nào không hiểu, hắn sẽ chỉ cho ta, hắn thường nói ta thông minh, Lâm Thương Lan cũng không keo kiệt khen ngợi ta, lão còn nhận ta làm nghĩa nữ, trong mắt tất cả mọi người, quan hệ của chúng ta cũng rất tốt.”

“Nhưng ta cũng chỉ là công cụ huấn luyện Lâm Hạo Thanh mà thôi, giống như Hoa Hoa vậy, Hoa Hoa là chó nuôi để xẻ thịt, ta cũng là người định sẵn phải bị ăn sạch sẽ.”

Ánh mắt Kỷ Vân Hòa lạnh đi: “Lâm Thương Lan để ta và Lâm Hạo Thanh cùng đi ngự yêu trong cốc, chính là đến luyện tập ở một hang động, trong động có một hang rắn, Lâm Hạo Thanh sợ nhất là rắn, điều này ai ai cũng biết, cho nên Lâm Thương Lan mới bảo ta đẩy Lâm Hạo Thanh vào đó.”

Kỷ Vân Hòa kể rất đơn giản, nhưng đằng sau còn có bí mật Lâm Thương Lan ép nàng dùng thuốc. Sau khi chó nhỏ Hoa Hoa chết, Lâm Thương Lan bắt đầu cho nàng uống loại thuốc đặc chế của hắn. Kể từ đó, mỗi tháng nàng đều phải chờ Lâm Thương Lan ban cho nàng thuốc giải, như vậy mới có thể xoa dịu đau đớn cắn xé cơ thể nàng.

Nàng biến thành con rối gỗ trong tay Lâm Thương Lan.

Lâm Thương Lan bắt nàng đẩy Lâm Hạo Thanh vào hang rắn, nàng không chấp nhận, nàng sống không bằng chết chịu đựng một tháng, Lâm Thương Lan bèn đến nói với nàng, nếu không phải ngươi, cũng sẽ có người khác làm chuyện này.

Thế nên Kỷ Vân Hòa gật đầu.

Nàng đồng ý.

Rất nhanh, Lâm Thương Lan an bài để nàng cùng Lâm Hạo Thanh đi hang rắn.

“Lúc bọn ta đi đến bên cạnh hang, Lâm Hạo Thanh đứng chắn trước mặt ta, sau lưng có một con đường, ta chặn ở đó, hắn sẽ không ra được. Nhưng Lâm Hạo Thanh khi ấy không hề ý thức được tình huống mình đang gặp phải, hắn che chở trước mặt ta, bảo ta đừng sợ, “Không sao đâu, ta sẽ bảo vệ muội, muội mau chạy đi“.”

Khóe miệng Kỷ Vân Hòa khẽ giật: “Ta không chạy, ta và hắn không giống nhau, ta không sợ rắn; ta chặn cửa không đi, là bởi vì ta còn đang do dự.” Kỷ Vân Hòa cúi đầu, nhìn lòng bàn tay mình, “Ta còn đang nghĩ, hay là mình dứt khoát nhảy xuống, cái gì tới sẽ tới. Nhưng không đợi ta đưa ra quyết định, khuỷu tay bất ngờ bị đánh trúng, bàn tay ta đang đặt trên hông Lâm Hạo Thanh thuận thế đẩy một cái, hắn liền rơi xuống.”

Kỷ Vân Hòa lúc đó không hề động thủ, là Khanh Thư mà Lâm Thương Lan phái tới giám sát bọn họ, không chờ được đã dùng đá đánh trúng khuỷu tay nàng, khiến nàng đẩy Lâm Hạo Thanh xuống.

Hơn nữa, với pháp lực của nàng và Lâm Hạo Thanh ngày đó, căn bản đều không có khả năng phát giác sự tồn tại của Khanh Thư.

“Ta lúc ấy vừa quay đầu liền bắt gặp yêu hầu của Lâm Thương Lan, ả lạnh lùng trừng mắt nhìn ta. Ta lập tức quay lại tìm Lâm Hạo Thanh, thì phát hiện hắn đã rơi vào hang rắn, cho đến tận bây giờ ta vẫn khắc cốt ghi tâm, ánh mắt không dám tin hắn nhìn ta, giống như gặp phải ma quỷ.”

“Ta khi đó mới hiểu, Lâm Thương Lan muốn một đứa con trai lòng dạ độc ác, Lâm Hạo Thanh một ngày chưa thay đổi thành bộ dạng hắn mong muốn, những chuyện như thế này sẽ tiếp diễn thêm một ngày. Vậy nên, lần thứ hai Lâm Hạo Thanh vươn tay về phía ta cầu cứu, ta đã có lựa chọn của mình.”

“Ta đứng ở cửa hang, một cước đá văng bàn tay cầu cứu của hắn.” Nói tới đây, ánh mắt đục ngầu tia máu của Kỷ Vân Hòa ửng đỏ thêm chút nữa, “Ta nói với hắn, “dựa vào cái gì ngươi vừa sinh ra đã định trước sẽ ngồi lên ngôi vị Cốc Chủ, ta xem cái dáng vẻ hèn yếu của ngươi, căn bản không xứng“. Ta còn nói, “thời gian qua, ta vô cùng chán ghét tên chết bầm nhà ngươi. Ngươi tốt nhất là chết ở chỗ này đi!”

Kể xong đoạn kí ức xưa cũ, tâm trạng Kỷ Vân Hòa cực kỳ ngổn ngang, mặc dù nàng đã gắng sức kiềm chế, nhưng khi nàng mở miệng, thanh âm vẫn không khỏi nghẹn ngào.

“Sau đó, Lâm Hạo Thanh dường như đã thực sự chết trong hang rắn.”

“Sau khi được cứu ra, hắn giống như bị rắn độc nhập vào, không còn là thiếu niên ôn hòa lần đầu gặp gỡ nữa.”

Kỷ Vân Hòa không nói gì thêm, trong địa lao chỉ còn tiếng nước chảy lách tách, giống như gõ vào nơi mềm yếu nhất của trái tim, khiến cho lòng người chao đảo, không được bình yên.

“Qua nhiều năm như vậy, ta vẫn cho rằng lựa chọn năm đó của ta là chính xác, bởi vì kể từ đó, Lâm Hạo Thanh cũng không bị Lâm Thương Lan bắt đi chịu tội nữa. Nhưng mà Trường Ý à...” ngay lúc này Kỷ Vân Hòa ngẩng đầu nhìn Trường Ý.

Hắn bị treo trên tường, máu đã được rửa trôi, vảy cá khô khốc chết lặng cũng đã bị cuốn đi, nhưng da của hắn vẫn tái nhợt không chút huyết sắc.

“Lựa chọn của ta năm đó, nhưng hôm nay lại hại ngươi.” Kỷ Vân Hòa cắn chặt răng, “Ta sai rồi... Thật xin lỗi, là ta đã sai.”

Địa lao cô tịch thật lâu, rốt cuộc, Kỷ Vân Hòa nghe được một tiếng trấn an trầm khàn mà êm ái:

“Không trách nàng.”

Thanh âm của giao nhân, giống như một cái cọ mềm mại, ở trên đỉnh tim của nàng quét một vòng, rồi lại tùy tiện quét qua khắp trốn, cũng xoa dịu những ấm ức kia.

#ngu_yeu_chuong_24

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.