Có A Kỷ ở phía trước, mấy người theo sau đào ngục đều quang minh chính đại, bọn họ đã rời khỏi địa lao trước khi có thêm quản ngục đuổi đến.
Một đường đào tẩu, tiến vào trong cánh rừng của cõi Bắc, A Kỷ thu đuôi về, kéo Cơ Trữ vẻ mặt hoang mang, đang điên cuồng chạy lại: “Bây giờ chúng ta chia đường trốn thôi, chạy cùng nhau sẽ rất dễ bị phát hiện, cõi Bắc e rằng bọn ngươi không thể ở lại nữa, nếu thực sự không tìm được nơi để đi, có thể xuống thôn trang gần ngự yêu cốc phía nam đợi ta, đến lúc đó chúng ta tiếp tục bàn bạc hướng đi.”
Lô Cẩn Viêm ôm tay bái lạy: “Đại ân đại đức của ngươi, ta sẽ không bao giờ quên, ngươi không giống với những yêu quái khác, Lô Cẩn Viêm ta nhớ kĩ ngươi rồi.”
Xà yêu trợn trắng mắt nhìn Lô Cẩn Viêm, chỉ nói với A Kỷ: “Trốn thoát khỏi địa lao chẳng qua là trốn khỏi hạn chết của hai ngày sau, nhân thế bên ngoài cũng không còn gì đáng để mong đợi, qua được ngày nào thì hay ngày đó, tiểu ca hồ yêu, ngươi nhớ rõ những lời trong ngục ngươi từng nói với ta, ngàn vạn ngày sau đừng cậy sức mạnh của mình hơn người mà dính vào những chuyện rắc rối. Sau này cũng phải cẩn thận thật nhiều, cáo biệt.”
A Kỷ gật đầu: “Chúng ta đều là người mà tôn chủ cõi Bắc điểm danh muốn giết, các ngươi rời khỏi cũng phải thật chú ý, mấy ngày nay đường về phương nam cũng bị điều tra rất nghiêm ngặt, nếu không có thể tiến sau trong cõi Bắc, tránh hết sóng gió rồi hẳn đi.”
Sau khi hai người họ cảm ơn, liền chia nhau rời đi, A Kỷ lúc này mới xoay đầu nhìn Cơ Trữ: “Ngươi đi theo ta, đợi rời khỏi cõi Bắc, ngươi lại tự tìm đường đi.”
Cơ Trữ ngốc nghếch gật đầu, dường như đến giờ vẫn chưa kịp phản ứng lại.
A Kỷ kéo Cơ Trữ tiến vào cánh rừng gió tuyết hướng bắc. Nàng nghĩ, giờ nay đi lên Thiên Sơn vẫn đơn giản hơn xuống nam.
Họ tiến vào trong cánh rừng gió tuyết, sau lưng không có truy binh, A Kỷ dẫn Cơ Trữ đi cũng không gấp gáp, trên đường vẫn có lúc tán gẫu hai câu, mà chuyện khiến nàng không nghĩ đến là, nàng cho rằng, cánh rừng này đi không bao lâu liền có thể đi ra, nhưng ở trong đây đi hai ba canh giờ vẫn chưa tìm được lối ra, ngược lại càng đi, nhiệt độ xung quanh càng thấp.
Cây cối xung quanh bắt đầu bị kết băng.
Cơ Trữ cũng bắt đầu không chịu nỗi nữa.
A Kỷ đem áo ngoài của mình cho Cơ Trữ, còn dùng pháp thuật điểm chút lửa hồ trong lòng bàn tay, để sưởi ấm cho cả hai, nhưng càng đi về trước, khí lạnh càng dọa người hơn, cho dù có tăng lửa hồ lên, ấm được thân trước, thân sau cũng là một mảng ý lạnh thấu xương. Cơ Trữ bị đông đến lông mi cũng kết băng.
Trong lòng A Kỷ thầm bảo nhiệt độ trong cánh rừng này cùng bên ngoài chênh lệch cực lớn, nhiệt độ nơi này thực sự quá khác thường, nàng hoài nghi trong cánh rừng này có chỗ dị thường, hoặc là có yêu quái, hoặc là trận pháp kì lạ, nhất định sẽ là thứ không dễ đối phó, trong lòng thầm tính toán rút lui.
Đang muốn nói với Cơ Trữ, vừa xoay đầu lại, bỗng thấy sau lưng hai gốc cây kia, trước mắt bỗng nhiên sáng lên, nhưng thứ bọn họ nhìn thấy không phải lối ra mà là một mặt đất kết băng, bị toàn bộ cây cối đông thành tuyết trắng bao quanh.
Trên mặt đất bằng phẳng mọc lên những dải băng sắc nhọn, dải băng nhấp nhô cao thấp không đều, tựa như có người muốn xuyên cả mặt đất này lên vậy, khiến người khác trông thấy sinh ra cảm giác sợ hãi.
Cơ Trữ sợ sệt lui về sau lưng nàng: “Chúng......Chúng ta nếu không quay lại đi?” Cơ Trữ hỏi nàng “Trong này hình như rất quỷ dị......”
A Kỷ gật đầu, đang muốn xoay người nhưng ma xui quỷ khiến lại bước vào trong dải băng kia, đột nhiên người nàng khẽ dừng lại: “Đợi chút.” Nàng nói “Ngươi ở đây đợi ta một chút.”
Nàng dùng lửa hồ vây một vòng quanh Cơ Trữ, khiến hắn phải đứng ở giữa vòng, sưởi ấm cho hắn, bản thân cất bước tiến vào trong dải băng kia.
“A Kỷ......” Cơ Trữ khẽ giọng gọi, cũng không dám thở mạnh, sợ sẽ kinh động đến gió tuyết xung quanh.
A Kỷ nhón chân từng bước bước vào, dường như đang dùng động tác chậm rãi học múa vậy, đi về phía tâm đường tròn.
Nàng cúi đầu nhìn dải băng bên dưới, dưới khối băng rất dày kia, dường như nhìn thấy một lớp vải đen, trên tấm vải ấy còn có thêu hoa văn chìm, bước thêm một bước nhỏ, nàng nhìn thấy mái tóc bạc bị đông dưới lớp băng trên dải băng kia, tiếp tục nhìn lên phía trước......
Đây là......
A Kỷ rốt cuộc hiểu ra, lớp băng bên dưới các dải băng này, cư nhiên có một người nằm đấy?
Người này là ai? Vì sao lại nằm ở đây? Hắn là bị người ta phong ấn ở đây sao? Nhưng không đúng, xung quanh không hề có khí tức của thuật pháp, cũng không có dấu vết của trận pháp nào......
Người này trông như đang nằm ngủ......sau đó bị băng tuyết phủ lấy vậy......
Y còn sống không?
A Kỷ cúi người, dùng lửa hồ đun chảy dải băng trên mặt đất, dải băng hóa thành nước, nhưng rất nhanh lại kết thành băng, nàng không muốn làm tan chảy lớp băng này, chỉ là muốn có chỗ để nàng đặt chân mà thôi.
Nàng ngồi quỳ trên băng, bục xuống tỉ mỉ quan sát người dưới lớp băng, lớp băng trên dung mạo của y có chút nứt ra khiến nàng không cách nào nhìn rõ mặt người này. Nhưng nàng lại vô thức cảm thấy, từ những phác thảo này xem ra, đó vốn dĩ là một người cực kì xinh đẹp......
Mái tóc dài màu bạc này......là nam hay là nữ......
“A Kỷ......” Cơ Trữ đứng đằng sau, nhìn nàng bục xuống, có chút lo lắng gọi nàng “A Kỷ......ngươi đang xem gì đấy, chúng ta mau đi thôi......A Kỷ?”
A Kỷ ngồi dậy, xoay đầu nhìn Cơ Trữ một cái: “Đợi một chút......” Nàng mở miệng, đột nhiên lớp băng dưới thân khẽ rung lên, sức rung không mạnh nhưng rất rõ ràng, nàng khẽ xoay đầu, vừa nhìn xuống, chỉ nhìn thấy dưới lớp băng, trong những vết nứt kia, một đôi mắt màu lam bỗng mở ra.
A Kỷ ngẩn người.
Bốn mắt tương giao, đột nhiên, băng tuyết xung quanh dường như đều ngưng lại, mà nhịp tim của nàng, chợt nhảy thật nhanh, mỗi một nhịp đập như có một giọng nói nói bên tai nàng gọi: “Trường Ý......Trường Ý......”
Nàng bỗng nhớ ra hai chữ này.
Tựa như một điệu hát chất chứa nhiều nỗi niềm đang thở dài vì gì đó......
......Wattpad: Rosenychungchung......
Còn có chương 84, 85 nữa, mọi người liên tục cập nhật nhé ^^!