Đuôi cá to comeback!
___***___
#convert: Bún
#edit: Vy
Kỷ Vân Hòa đem những biến động ở Ngự Yêu cốc trong khoảng thời gian này nói cho Lạc Cẩm Tang.
Lạc Cẩm Tang nghe xong, yên lặng hồi lâu.
“Vân Hòa à, thứ cho ta nói thẳng, ta giúp tỷ trộm thuốc không thành vấn đề, ta cố hết sức, nói không chừng sẽ giải quyết được, nhưng tỷ muốn ta giúp tỷ cứu giao nhân, quả thực ta không có cách nào, hắn lù lù một đống như thế, tỷ bảo ta phải làm sao.”
Kỷ Vân Hòa yên lặng. Nàng cũng không định để Lạc Cẩm Tang đi cứu Trường Ý, nàng biết đây là một nhiệm vụ bất khả thi.
Làm thế nào đưa Trường Ý đi, nàng vẫn chưa nghĩ ra được cách nào tốt.
“Vân Hòa à, hay là tỷ hợp tác cùng Lâm Hạo Thanh đi, nếu như hai người có thể giết được Lâm Thương Lan, đến lúc ấy không phải thuốc giải sẽ tự tìm đến tỷ sao, Lâm Hạo Thanh có lẽ cũng sẽ để tỷ tự do.”
Kỷ Vân Hòa lắc đầu: “Rủi ro quá lớn. Thứ nhất, ta không chắc Lâm Hạo Thanh có bản lĩnh cao như vậy, thứ hai... ta không biết chính xác, Lâm Hạo Thanh bây giờ là loại người gì.”
“Có ý gì?”
Kỷ Vân Hòa nhìn Lạc Cẩm Tang, cười đáp: “Muội xem, Lâm Hạo Thanh nói với ta những lời này, có lẽ trong đó còn cất giấu hai quỷ kế. Thứ nhất, hắn gạt ta. Một mặt thỏa thuận cùng ta giết Lâm Thương Lan, mặt khác lại án binh bất động, ngấm ngầm gây cản trở, để cho Lâm Thương Lan phát hiện ta muốn tạo phản, từ đó diệt trừ ta. Vả lại, cứ cho là hắn thực sự có khả năng giết Lâm Thương Lan, cũng không nhất định sẽ giữ đúng cam kết bỏ qua cho ta, thỏ chết giết chó*, giết cha còn có thể, giết ta thì có gì không thể?”
(*Khi đi săn, đã bắt được mồi rồi, thì chó không còn giá trị lợi dụng nữa, thợ săn cũng giết chó luôn. Hình như có sự tích như vậy)
Lạc Cẩm Tang nghe xong có chút căng thẳng: “ Cũng đúng... Nhưng mà, hắn không sợ tỷ đem âm mưu của hắn nói cho Lâm Thương Lan sao?”
“Lâm Thương Lan là kẻ tự phụ. Từ trước tới nay hắn luôn muốn biến Lâm Hạo Thanh thành người như vậy. Đối với kẻ mình một tay đào tạo, hắn sẽ để ý sao? Nếu thật sự có một ngày, Lâm Thương Lan chết trên tay Lâm Hạo Thanh, lão già kia sợ rằng sẽ rất kiêu ngạo thì có. Tất nhiên trước khi ngày đó xảy ra, chỉ cần Lâm Hạo Thanh không động thủ, lão sẽ dung túng hắn. Trong lòng lão cáo già, Ngự Yêu cốc này vốn là thiên hạ của cha con bọn họ. Hơn nữa...”
Kỷ Vân Hòa dừng một chút, “Lâm Hạo Thanh cũng chắc chắn ta sẽ không nói với Lâm Thương Lan.”
“Tại sao?”
“Hận thù của ta đối với Lâm Thương Lan, thế gian này, Lâm Hạo Thanh là người hiểu rõ nhất.”
Kỷ Vân Hòa không nhịn được mỉm cười tự giễu.
Cho nên Lâm Hạo Thanh nói nàng thay đổi, nàng cũng bởi vì chán ghét và căm hận đối với một người, mà trở nên xấu xí giống như hắn.
Lòng tràn đầy toan tính và do dự. Vừa muốn trả thù, nhưng lại không dám từ bỏ cuộc sống tạm bợ.
Vô cùng khó coi.
“Chọn thế nào cũng đều là sai...” Lạc Cẩm Tang cau mày, “Nói như vậy, chẳng phải diệt trừ cả hai người bọn họ, chính là phương án an toàn nhất sao?”
Kỷ Vân Hòa yên lặng.
Mắt Lạc Cẩm Tang sáng rỡ: “A! Đúng rồi! Không phải còn có triều đình đại quốc sư và Thuận Đức công chúa sao! Chúng ta có thể mượn đao giết người nha!” Lạc Cẩm Tang hào hứng kéo Kỷ Vân Hòa nói, “Thuận Đức công chúa không phải có ba nguyện vọng sao! Bây giờ chỉ còn một nguyện vọng cuối cùng, tỷ đem giao nhân kia thuần phục, giao cho Thuận Đức công chúa, bảo hắn gửi lời tới Thuận Đức công chúa, nói rằng Lâm Thương Lan nhiều năm ăn ở hai mặt, tự mình dùng yêu quái luyện thuốc...”
Thuốc Lâm Thương Lan cho Kỷ Vân Hòa, đều được luyện trên người những yêu quái ấy.
Kỷ Vân Hòa lúc trước không có ý định nói chuyện này cho Lạc Cẩm Tang, là có một lần nàng phạm lỗi, Lâm Thương Lan không cho nàng thuốc giải của tháng đó, nàng ở phòng phát tác độc tố, vừa lúc Lạc Cẩm Tang quay lại, chứng kiến tình trạng bi thảm của nàng mới hiểu hết ẩn tình.
“Tỷ bảo giao nhân đem những chuyện này nói cho Thuận Đức công chúa, sau đó sẽ hắt chậu nước bẩn lên người Lâm Hạo Thanh, triều đình hận nhất ngự yêu sư trong ngoài bất nhất, lúc đó, cha con Lâm thị ắt bị triều đình thanh trừng, tỷ liền có thể danh chính ngôn thuận ngồi lên ngôi vị Cốc Chủ.” Lạc Cẩm Tang gật gù, “Khi đó, tỷ mới thực sự được an toàn và tự do.”
Kỷ Vân Hòa quay đầu, nhìn chằm chằm Lạc Cẩm Tang: “Muội ngày ngày cùng Không Minh hòa thượng lăn lộn trong giang hồ, hắn dạy muội những thủ đoạn này sao?”
Nét mặt Kỷ Vân Hòa khiến cho Lạc Cẩm Tang hơi sửng sốt, nàng có chút sợ hãi lùi lại một bước.
“Không phải chàng dạy đâu... Chàng còn không thèm nói với ta quá hai câu. Những chuyện này... Những chuyện này, ở Ngự Yêu cốc không phải rất thường thấy sao, lợi dụng việc thuần phục yêu quái đi nghe ngóng chút chuyện của quan lại, tranh thủ động tay động chân làm vài thứ...”
Đúng vậy, là chuyện thường gặp.
Nhưng cho tới nay nàng vẫn không muốn để Lạc Cẩm Tang can dự vào những chuyện này. Càng không muốn, người bị mình lợi dụng, là Trường Ý...
“Ta đưa giao nhân vào cung, vậy giao nhân thì sao? Hắn phải làm thế nào?” Kỷ Vân Hòa hỏi Lạc Cẩm Tang, “Muội thử nói xem, ở trong cung, bên cạnh Thuận Đức công chúa, dưới sự giám sát của đại quốc sư, muội làm cách nào lại cứu hắn ra?”
Lạc Cẩm Tang ngẩn người.
Nàng cùng rất nhiều ngự yêu sư đều như vậy, căn bản không bao giờ đứng từ góc độ của yêu quái để suy xét.
“Ta thật sự... không nghĩ được cách nào khác...”
Kỷ Vân Hòa thở dài: “Tóm lại, khoảng thời gian này, muội trước mắt cứ giúp ta dò la tình hình Lâm Thương Lan bên kia, chú ý sinh hoạt thường ngày của hắn, tìm ra nơi hắn giấu thuốc giải. Trước tiên cứ lấy được thuốc giải đã, rồi chúng ta tiếp tục nghĩ cách đối phó sau.”
“ Được, ta lập tức theo đuôi hắn!”
Lạc Cẩm Tang vừa nói vừa động tâm pháp, thân thể nàng lại từ từ biến mất vào hư không.
Kỷ Vân Hòa mặc lại quần áo, đi ra ngoài.
“Ấy? Tỷ không nghỉ một lát à?” Không trung truyền tới thanh âm của Lạc Cẩm Tang.
“Ừ, vẫn chưa tới lúc có thể nghỉ ngơi.”
Kỷ Vân Hòa mở cửa. Thẳng hướng địa lao giam Trường Ý rảo bước mà đi.
Đến bên ngoài địa lao, môn đồ ngự yêu sư đã quay lại canh chừng giao nhân, Kỷ Vân Hòa ra lệnh cho bọn họ lui đi, một mình tiến vào phòng giam.
Trường Ý còn đang ngủ say.
Gương mặt bình thản, tựa hồ mọi tranh chấp bên ngoài đều không liên quan đến hắn. Kỷ Vân Hòa ngắm gương mặt say ngủ của hắn, bất giác, những suy tính phức tạp phiền lòng, trong khoảnh khắc này đều trở nên tĩnh lặng.
Hóa ra giao nhân còn có bản lĩnh như vậy, khiến cho người ta vừa nhìn thấy liền yên lòng.
Nàng ngồi bên cạnh Trường Ý, để hắn gối đầu lên đùi mình, nghĩ bụng sẽ giúp hắn dễ chịu hơn đôi chút.
Nhưng khi nàng vừa mới đem đầu Trường Ý đặt lên đùi mình, đôi mắt màu xanh liền mở ra, hắn nhìn Kỷ Vân Hòa, nhẹ nhàng chớp mắt, ánh mắt mơ màng vừa mới tỉnh ngủ: “Nàng tới rồi.”
Không nhiều lời thừa thãi, Kỷ Vân Hòa có cảm giác, bọn họ không phải ở nơi nhà lao ẩm ướt gặp mặt, hắn thật giống như một ẩn sĩ trong núi, vừa tỉnh giấc gặp người bạn cũ mang bầu rượu tới, bình thản hỏi thăm sức khỏe đối phương, ngươi tới rồi à.
“ Ừ.”
Trường Ý ngồi dậy, khẽ động chân, hắn thoáng sửng sốt, hai tay chạm vào chân mình, trên đùi hắn còn đang đắp áo khoác Kỷ Vân Hòa để lại trước lúc rời đi.
Hắn không vén áo khoác lên, chỉ cách một lớp vải mỏng chạm vào đôi chân kia.
Kỷ Vân Hòa thấy lòng đau nhói: “Trường Ý... Xin lỗi.”
Trường Ý quay đầu, trong mắt không có vẻ thống khổ: “Ta không trách nàng.”
“Ta biết, nhưng mà...” Kỷ Vân Hòa cũng nhẹ nhàng đặt tay lên đùi hắn, “Ta vẫn muốn xin lỗi... Nhất định rất đau phải không...”
“ Ừ.” Trường Ý thành thực gật đầu, lần nữa cứa vào trái tim Kỷ Vân Hòa.
Nàng thu tay về, Trường Ý đột nhiên giật giật chóp mũi, hắn không tiếp tục dây dưa chủ đề đôi chân của mình nữa, chân mày hắn nhíu lại: “Mùi máu?” Hắn cúi người, ghé sát cổ Kỷ Vân Hòa nhẹ nhàng ngửi một chút, hơi thở mát lạnh phả vào cổ nàng.
Kỷ Vân Hòa hơi cúi xuống.
Trường Ý hỏi nàng: “Nàng bị thương?”
“Thương nhẹ.”
“Mùi máu rất nặng.”
Môi Kỷ Vân Hòa khẽ run, trong đầu lóe lên hình ảnh đêm hôm qua, nàng nhìn thấy Trường Ý bị treo trên tường.
Thương thế của nàng, vậy mà đã được xem như rất nặng rồi...
“Không vấn đề, vết thương ngoài da.”
“Đau không?”
Kỷ Vân Hòa mở miệng, theo bản năng muốn nói không đau, nhưng chạm phải ánh mắt chân thành của Trường Ý, thời khắc này, những lời đường đường chính chính kia thật khó để nói ra. Đối mặt với Trường Ý, Kỷ Vân Hòa cảm thấy mình không cần thiết phải cậy mạnh mà tỏ ra cứng rắn.
“Đau.”
Bất ngờ, tường đồng vách sắt trong lòng nàng bỗng đổ sập, nàng vô thức đem một chữ “Đau” nói ra khỏi miệng.
Trước đây không nói, là bởi vì không đáng để nói, nhưng lúc này, Kỷ Vân Hòa cho rằng, trước mặt giao nhân kia, là đáng để nàng kêu đau.
Dường như muốn đáp lại nàng. Trường Ý có chút chật vật giơ tay lên, rơi xuống đỉnh đầu nàng, sau đó xuôi theo mái tóc nàng, sờ một cái, từ đỉnh đầu tới tận đuôi tóc, chậm chạp tỉ mỉ, chuyên tâm như một đứa trẻ.
“Sờ một cái, là tốt.”
Kỷ Vân Hòa nhìn Trường Ý, cảm thụ hơi lạnh từ đầu ngón tay hắn, chua xót từ từ dâng lên chóp mũi.
Ai...
Đuôi cá to, thật ngốc quá.
Mà lúc này Kỷ Vân Hòa cũng cho rằng, mình hình như cũng bị lây bệnh ngốc rồi.
Nếu không, nàng làm sao lại cảm thấy vết thương của mình dưới “thuật pháp” “sờ một cái là tốt“... dần dần lành lại.
#ngu_yeu_chuong_28