#convert: Bún
#edit: Vy
#trans: Namca
Chương 1: GIAO NHÂN (người cá)
Sáu năm trước, bên ngoài Ngự Yêu cốc.
Thời điểm Kỷ Vân Hòa nhận “hàng” từ tay đám thái giám, những kẻ luôn kiêu ngạo tự nhận là tay cung ứng hàng đầu, vừa hay là lúc tiết trời tháng ba đẹp nhất.
Bên ngoài Ngự Yêu cốc, khắp núi phủ một thảm hoa dại, hương hoa dìu dịu khoan khoái, mà thái giám trước mặt, không ngừng thao thao bất tuyệt bằng chất giọng the thé, thực khiến Kỷ Vân Hòa trong lòng khó chịu.
“Đây là do chủ nhân ta hao tổn thời gian công sức mới bắt được giao nhân này. Cho ngươi ba tháng, huấn luyện con yêu quái này cho tốt. Đừng để lần sau ta quay lại công cốc, đây, ở trong chiếc rương đã dán mãn thiên chú (có lẽ là một loại bùa chú phong ấn yêu quái @@) này, nặng chết đi được, vận chuyển qua lại cũng đủ phiền phức!”
Phụ trách giao dịch với tên thái giám ngạo mạn này là trợ thủ đắc lực của Kỷ Vân Hòa, Cù Hiểu Tinh, thiếu niên này mồm miệng nhanh nhảu, vô cùng hữu dụng. Hắn cười hì hì đáp lại thái giám: “Công công, ngài yên tâm đi, Ngự Yêu cốc chúng ta mấy chục năm nay thuần phục bao nhiêu con yêu quái. Con tiểu yêu trong rương này có là gì? Chỉ cần đưa tới nơi này, đảm bảo với ngài lúc trở ra liền cung cúc vâng lời. Tuyệt đối không dám lỗ mãng.”
“Ừ, chớ khinh thường, phòng ngừa bất trắc, con giao nhân này không tầm thường đâu.”
“Chúng ta biết, đây chính là việc Thuận Đức công chúa giao xuống, Ngự Yêu cốc nhất định dốc hết sức thuần phục yêu quái này. Cứ yên tâm quay về, chúng ta sẽ khiến Trương công công ngài nở mày nở mặt.”
Cù Hiểu Tinh nhất định sẽ ứng phó tốt loại chuyện này, hắn nói chuyện dễ nghe, Trương công công cũng tỏ vẻ hài lòng.
Kỷ Vân Hòa nghe bọn họ nói chuyện, lững thững đi tới cạnh xe ngựa.
Sau xe buộc một cái rương lớn, cao cỡ nửa người trưởng thành, toàn bộ là màu đen đặc quánh, làm bằng thép cao cấp, phía ngoài dán tầng tầng bùa chú, Kỷ Vân Hòa vươn tay gỡ ra một lá bùa. Vừa đọc dòng chú văn trên đó, Kỷ Vân Hòa khẽ nhíu mày, tiện tay ném lá bùa xuống.
Chớp mắt, chỉ nghe “Ầm” một tiếng, âm thanh từ trong chiếc rương nặng nề vang dội. xích sắt bên ngoài mãnh liệt giằng co, va chạm với rương sắt leng keng không ngừng.
Kỷ Vân Hòa ánh mắt ngưng trọng, yêu quái này cực kỳ lợi hại! Dán nhiều bùa chú như vậy, nàng chỉ bóc một tấm, nó ngay lập tức nhận ra được...
Cùng lúc đó, chấn động mạnh mẽ trong rương làm cho con ngựa giật mình, ngựa hí một tiếng, quệt móng guốc chạy, người phu xe ngay lập tức kéo dây cương, áp chế một hồi, mới khiến ngựa ổn định trở lại.
Trương công công quay đầu lại, gắt lên: “Này, ngươi cẩn thận chút đi, con yêu quái này vô cùng lợi hại đấy!”. Ông ta vừa nói vừa lùi lại sau mấy bước, “Ngươi là ai? Không biết điều, đừng làm xằng làm bậy nữa!” nói đoạn vội vàng đem lá bùa dán trở lại. “Cẩn thận ta hỏi tội ngươi!”
Cù Hiểu Tinh vội vàng cười xòa: “Đó là…”
“Mực đỏ chú vàng, lời nguyền lôi đình, khóa năm giác quan, phong bế yêu lực, là chính tay đại quốc sư đương triều hạ bút.” Kỷ Vân Hòa cắt ngang lời Cù Hiểu Tinh, nhìn lá bùa trong tay, ánh mắt sắc bén quét về phía lão thái giám, ngón tay nàng khẽ động, bùa chú kỳ quái trong tay lập tức lao như tên bắn, chuẩn xác dừng ngay cổ họng Trương công công.
Chỉ thấy Trương công công kia hai mắt trợn ngược, mồm méo xệch muốn bạo phát giận dữ, nhưng một chút âm thanh cũng không phát ra được. Trương công công trong lúc kinh hãi, định dùng tay đẩy bùa chú trên cổ rời xa, nhưng ngón tay vừa di chuyển, nó lập tức kề sát trở lại, giống như sẵn sàng muốn lấy mạng lão, đáy mắt lão thái giám thêm bảy phần hoảng sợ, kỳ dị nhìn chằm chằm Kỷ Vân Hòa, đến tay cũng run rẩy chỉ vào nàng, nhưng miệng vẫn ú ớ nói không ra hơi.
“Khua môi múa mép nửa ngày trời” Kỷ Vân Hòa vỗ tay một cái, “cuối cùng cũng ngậm miệng.”
Nàng ném lão ra sau lưng mấy gã đàn ông khỏe mạnh, một người lập tức tiến lên kéo xe ngựa, đội thị vệ cũng đều khẩn trương đặt tay lên cán đao, tư thế sẵn sàng ứng chiến.
“Xe ngựa này để lại Ngự Yêu cốc, yêu quái trong rương ba tháng sau tới lấy, chúng ta đảm bảo cực kỳ ngoan ngoãn, các người đã vận chuyển yêu quái đến đây an toàn, này chẳng phải chuyện các ngươi nên làm sao? Bây giờ yêu quái đã ở Ngự Yêu cốc, chúng ta hẳn là nên tiếp quản, các người dàn trận thế này, là không muốn để chúng ta hàng yêu sao?” Kỷ Vân Hòa đăm đăm nhìn bọn thị vệ, “Các ngươi là nghe lệnh Thuận Đức công chúa, hay vẫn muốn tiếp tục giễu võ giương oai xả hận giúp thái giám?”
Lời của Kỷ Vân Hòa vừa dứt, các thị vệ nhìn nhau rồi đồng loạt lui xuống. Mấy tên đàn ông lúc này mới để phu xe xuống ngựa, dắt ngựa vào trong Ngự Yêu cốc.
Đợi xe ngựa bị dắt đi rồi, Kỷ Vân Hòa liếc lão thái giám một cái: “Ta không hiểu bùa chú, chỉ biết dán, không biết giải, tự trở về tìm đại quốc sư đi.”
Nói xong, nàng phất tay áo, xoay người vào cốc.
Cù Hiểu Tinh vội vàng cười cười, giải thích với lão thái giám: “Đó là ngự yêu sư của chúng ta, tính khí hơi mạnh bạo, nhưng bàn về ngự yêu thuật, là cao thủ lợi hại bậc nhất, công công đừng tức giận… Ai, chú này ta cũng không có biện pháp, ta pháp lực nhỏ, không so được với nàng ta, ngài chịu khổ, e rằng thật đúng là chỉ còn cách trở về tìm đại quốc sư giúp đỡ…”
“Cù Hiểu Tinh.”
Kỷ Vân Hòa ở phía trước gọi. Cù Hiểu Tinh vội vàng đáp lời, không cùng lão thái giám dông dài nữa, chỉ đành áy náy xin lỗi Trương công công đang tức giận đến mặt mũi biến sắc, xoay người đuổi kịp Kỷ Vân Hòa.
Chạy đến gần Kỷ Vân Hòa, Cù Hiểu Tinh thở dài, kể tội: “Hộ pháp đại nhân của ta, ta nói cô bao nhiêu lần rồi, những kẻ áp giải yêu quái tới dẫu chỉ là thuộc hạ của đám quý tộc, nhưng cũng xem như thuộc về gia tộc quyền quý, họ có thể ở bên tai những người kia nói vài ba lời bất lợi. Cô không thể tùy tiện đắc tội đâu… Lần này lại là thái giám thân tín của Thuận Đức công chúa, hắn chỉ cần nói với Thuận Đức công chúa hai câu là có thể tổn hại đến cô rồi…”
“Được rồi, được rồi, ta không cảm tạ ngươi lo lắng đâu.”. Kỷ Vân Hòa thuận miệng đáp lại.
“Cho nên hay là cô đến nói cho hắn cách bóc lá bùa đó đi, cái này là để cho cô một đường lui, không cần thiết phải kết đại thù như vậy đâu.”
Kỷ Vân Hòa liếc hắn một cái: “Cù Hiểu Tinh, chúng ta muốn lấy lòng chính là chủ tử của bọn họ, không phải bọn họ. Mà lấy lòng chủ tử bọn họ, cách tốt nhất, chính là đem yêu quái thuần dưỡng tốt, không cần làm bất cứ điều gì khác.”
Kỷ Vân Hòa vừa dứt lời, Cù Hiểu Tinh cũng thở dài:
“Cô nói rất có đạo lý, hầy, kể ra thế đạo ngày nay đối với Ngự Yêu tộc chúng ta quả thực bất công. Nghe nói năm mươi năm trước, đại quốc sư kia còn chưa điều chế ra loại độc dược đặc biệt đối phó với Ngự Yêu tộc chúng ta, chúng ta lẫm liệt uy phong, sai khiến yêu ma, làm sao có thể nghĩ đến năm mươi năm sau lại sa sút đến mức này, ngay cả bọn thái giám trong cung cũng có thể lớn tiếng hống hách với chúng ta…”
“Được rồi, nói giống như ngươi năm mươi năm trước đã ra đời vậy.”
Kỷ Vân Hòa trách mắng hắn ta, vừa dứt lời, hai người đã đi tới cửa lớn Ngự Yêu cốc, cửa mở toang ra, trong cốc một mảnh sương mù giăng kín, Kỷ Vân Hòa chuyển đề tài, “Hôm nay đưa tới giao nhân lai lịch không rõ, sợ là phiền phức không nhỏ, chúng ta đi địa lao mở rương.”
Cù Hiểu Tinh gật đầu nói phải.
Trong ngục tối của Ngự Yêu cốc, cây cột sắt lớn khắc chằng chịt ấn chú, phong ấn sức mạnh của quái thú.
Rương thép đen được đưa đến phòng giam lớn nhất, có một cái móc huyền thiết ở trên nắp rương, ngự yêu sư đem nó móc với xích sắt dài trên xà nhà, chú văn bốn phía thoáng chốc rực sáng lên.
Rương khóa yêu này vốn là đồ của Ngự Yêu cốc chế tạo, thuận lợi cho các quan chức quý tộc nhốt những con quái vật không nghe lời lại, vận chuyển đến Ngự Yêu cốc.
Cái móc phía trên rương thực chất là đi từ bên trong ra, yêu quái bên trong bị xiềng xích giam cầm, móc treo chính là một đầu của dây xích, khi móc mối với dây treo trên xà nhà, thì dây xích trói yêu quái lập tức hợp nhất với các hệ thống khác trong phòng, lực phong ấn trên cột sắt đen sẽ truyền tới yêu quái, tăng cường áp chế chúng, tránh cho khi mở nắp rương, yêu quái tiếp xúc với bên ngoài giãy giụa bộc phát lực đạo làm bị thương ngự yêu sư.
Móc nối vừa được xác lập, ngự yêu sư dùng chìa khóa cắm vào lỗ khóa ẩn giấu trên rương, mới vừa nghe “ầm” một tiếng nổ lớn, trong rương liên tiếp truyền tới chuỗi âm thanh “rắc, rắc, rắc” cùng với những rung động dữ dội.
Ngự yêu sư chìa khóa còn chưa kịp lấy ra, bất thình lình, rương thép phủ đầy bùa chú bị đánh vỡ từ bên trong, mảnh vụn văng ra tứ phía, có mảnh tan thành bụi biến mất vào không khí, một chiếc đuôi người cá to lớn quăng ra, đập mạnh xuống.
Kỷ Vân Hòa đứng bên ngoài phòng giam, một tiếng “Cẩn thận” còn chưa kịp kêu lên, chỉ cảm thấy trong tù yêu phong nổi lên, những chiếc đuôi cá khổng lồ hai màu đen trắng chồng chất lên nhau quất qua quất lại. Ngự yêu sư bên trong chỉ kịp kêu lên một tiếng thảm thiết, máu văng tung tóe, chết ngay tại chỗ.
Kỷ Vân Hòa ôm lấy đầu Cù Hiểu Tinh, đem hắn đặt ở chỗ an toàn trên mặt đất, kịp thời tránh được một chiếc đuôi hung tàn tràn đầy sát khí.
Nàng nằm trên đất ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong tù, rương khóa yêu chia năm xẻ bảy, nằm rải rác trên nền đất, giao nhân hai tay bị trói, treo trên xích sắt, hắn toàn thân trần truồng, nửa người dưới là một cái đuôi cá vĩ đại, không giống với những giao nhân bình thường, đuôi cá của hắn xanh trắng tầng tầng xếp chồng lên nhau, tựa như một bông sen khổng lồ. Mà càng khiến người ta kinh ngạc hơn nữa, là khuôn mặt của giao nhân này…
Tộc Giao Nhân, từ trước đến giờ dung mạo tuyệt diễm, chẳng qua là Kỷ Vân Hòa chưa từng nghĩ, lại có một gương mặt kinh động lòng người như vậy, người cá khuynh quốc khuynh thành như hắn, đẹp đến mức khiến nàng dường như quên cả hô hấp.
Đây thật sự là một…
Hùng tính giao nhân.
#ngu_yeu_chuong_1