Không uổng công mọi người chờ đợi, chương 10 này khá là gay cấn, có thể trở thành bước ngoặt của truyện đó
#Vy
___***___
#convert: Bún
#edit: Vy
Thời điểm Kỷ Vân Hòa chạy tới Giới Luật Đường, đại điện ngày thường vô cùng uy nghiêm lúc này đã sập hơn nửa, Tuyết Tam Nguyệt hai tay còn đeo còng, nhưng đoạn xích nối ở giữa đã bị nàng kéo đứt.
Nàng được Cách Thù ôm vào trong ngực, có lẽ trên vai bị thương, biểu tình có chút thống khổ.
Kỷ Vân Hòa thầm nghĩ không ổn rồi.
“Tuyết Tam Nguyệt.” Lâm Hạo Thanh đứng đối diện Tuyết Tam Nguyệt và Cách Thù mở miệng, “Miêu yêu của ngươi giết ngự yêu sư trong cốc, nếu ngươi còn bao che hắn, thì chính là phản đồ của Ngự Yêu cốc, cũng là ngự yêu sư trúng dị loại, ta có thể tước đoạt thân phận ngự yêu sư của ngươi, ngươi cùng miêu yêu này, hôm nay, ai cũng đừng nghĩ sẽ còn đường sống.” Lâm Hạo Thanh nâng kiếm, chỉ thẳng vào Tuyết Tam Nguyệt:
“Đây là ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng.”
“À.” Tuyết Tam Nguyệt cười lạnh một tiếng. “Cơ hội này, ta không cần.”
Tuyết Tam Nguyệt mặc dù yếu ớt, nhưng nàng nói câu này lại hết sức rõ ràng, ánh mắt lạnh lẽo, không có ý định lui bước.
Cách Thù nhìn Tuyết Tam Nguyệt, bàn tay đang nắm lấy đầu vai nàng, siết chặt hơn trong khoảnh khắc.
Lâm Hạo Thanh nghe thấy câu này, khóe miệng cong lên. Hắn dĩ nhiên là vui mừng, có những lời này của Tuyết Tam Nguyệt, hắn liền có thể trắng trợn chém đứt cánh tay phải của Kỷ Vân Hòa.
“ Được, vậy hôm nay, ngươi đừng trách ta không nể tình đồng liêu xưa…”
“Thiếu Cốc chủ!” Kỷ Vân Hòa mắt thấy Lâm Hạo Thanh muốn động thủ, hô to một tiếng gọi hắn ta.
Thấy Kỷ Vân Hòa tới, mí mắt Lâm Hạo Thanh hơi trùng xuống: “Hộ pháp hôm nay, sẽ không phải là muốn bao che cho phản đồ cùng yêu quái này chứ?”
Sau lưng Lâm Hạo Thanh, tất cả ngự yêu sư cũng nhìn Kỷ Vân Hòa, người nào mà chẳng biết quan hệ giữa Kỷ Vân Hòa và Tuyết Tam Nguyệt, Lâm Hạo Thanh cũng mở to mắt, chờ nắm chuôi dao của nàng. (ý chỉ chiếm thế thượng phong)
Kỷ Vân Hòa nhìn thoáng qua Tuyết Tam Nguyệt, hai người ánh mắt chạm nhau, Kỷ Vân Hòa không nói với nàng một lời, quay đầu lại nhìn thẳng vào Lâm Hạo Thanh, đến bên tai Lâm Hạo Thanh nhẹ giọng nói: “Thiếu Cốc chủ, công pháp của Tuyết Tam Nguyệt cùng miêu yêu này như thế nào trong lòng chúng ta hiểu rõ, giao tranh cùng nàng ta, nhất định tổn thất nghiêm trọng, Ngự Yêu cốc đang lúc cần dùng người, không bằng...”
Lâm Hạo Thanh hơi nhếch khóe miệng, hắn nghiêng mặt sang phía nàng, môi dán sát bên tai Kỷ Vân Hòa, dùng thanh âm vô cùng nhỏ nói: “Không bằng, đừng giả bộ nữa.”
Kỷ Vân Hòa ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Lâm Hạo Thanh, Lâm Hạo Thanh dùng khẩu hình nói với nàng: “Hôm nay, nàng ta nhất định phải chết.”
Kỷ Vân Hòa đồng tử tối lại, Tuyết Tam Nguyệt cũng nhìn thấy khẩu hình của Lâm Hạo Thanh, nàng cười lạnh: “Thiếu Cốc chủ, ngươi chắc đã đợi ngày này nhiều năm.” Tuyết Tam Nguyệt nắm kiếm, nhờ vào Cách Thù chống đỡ đằng sau, đứng vững người, nàng hướng mũi kiếm nhắm thẳng vào Lâm Hạo Thanh, “Vậy thì chớ phí lời. Kỷ Vân Hòa, hôm nay ngươi dám cản ta, ta lập tức ngay cả ngươi cũng giết.”
Kỷ Vân Hòa nhìn về phía Tuyết Tam Nguyệt.
Nàng làm sao lại không hiểu tâm tư Tuyết Tam Nguyệt. Tuyết Tam Nguyệt biết hôm nay mình hơn phân nửa là không thể rời khỏi Ngự Yêu cốc, cho nên nàng nói lời này, là nói cho mọi người nghe, nàng ở đây phủi sạch quan hệ với Kỷ Vân Hòa, tránh sau khi nàng chết, Ngự Yêu cốc tiếp tục truy cứu trách nhiệm của Kỷ Vân Hòa.
Kỷ Vân Hòa siết chặt nắm đấm. Nàng cắn răng trầm tư nghĩ cách cứu người, nhất định phải có phương pháp cứu được người, Tuyết Tam Nguyệt không thể chết ở chỗ này...
Chính vào thời khắc sinh tử này, bất thình lình, miêu yêu luôn một mực yên lặng không nói Cách Thù bỗng nhiên mi mắt mở ra, đầy vẻ quỷ dị bên trong con ngươi, ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, quanh thân hắn yêu khí lan tràn, làm Giới Luật Đường nhiệt độ bốn phía nhất thời giảm đi ba tầng.
Ngày xuân gió ấm, đi qua bên người Cách Thù, lại tựa như gió lạnh thổi tới từ tháng chạp.
Kỷ Vân Hòa sững sờ nhìn Cách Thù, nàng vẫn luôn biết, miêu yêu Cách Thù sẽ không yếu, nhưng hôm nay, từ Cách Thù tản ra yêu khí che phủ mặt đất, còn vượt qua cả tưởng tượng của Kỷ Vân Hòa.
Tất cả ngự yêu sư cũng náo động, ngay cả Lâm Hạo Thanh cũng có chút khiếp sợ.
Vào thời điểm yêu quái và ngự yêu sư ký khế ước chủ tớ, yêu quái sẽ đem một số nội lực độ cho ngự yêu sư, vừa là lễ vật cho “chủ nhân”, cũng biểu trưng cho sự thần phục của mình… Sau khi đã cắt bớt yêu lực, vẫn còn có yêu quái sở hữu hơi thở mạnh mẽ như vậy, Kỷ Vân Hòa chưa từng thấy qua.
Cách Thù đặc biệt ít nói, ngoài Tuyết Tam Nguyệt, Kỷ Vân Hòa rất ít khi thấy Cách Thù đối với người khác nói ra một từ, cho dù là với Kỷ Vân Hòa.
Nhưng lúc này, Cách Thù hơi hé môi: “Tam Nguyệt, nàng luôn muốn rời khỏi Ngự Yêu cốc, hôm nay, chúng ta sẽ đi.”
Tuyết Tam Nguyệt quay đầu nhìn Cách Thù, nét mặt cũng có mấy phần bất ngờ không kịp phản ứng.
Cách Thù bình tĩnh nhìn Tuyết Tam Nguyệt, trong ánh mắt là sự kiên định tựa như sớm đã biết sẽ có ngày hôm nay.
Hắn nói: “Ta giúp nàng, phá hủy Ngự Yêu cốc.”
Lâm Hạo Thanh nghe vậy hừ lạnh một tiếng: “Ngự Yêu cốc căn cơ trăm năm, há để cho yêu quái ngươi nói hủy là hủy?”
Ngự Yêu tộc mặc dù bị triều đình chia ra khống chế ở bốn phương đông tây nam bắc, nhưng Ngự Yêu cốc không giống với ba lãnh địa kia, Ngự Yêu cốc được xây dựng, cũng không phải là chủ ý của triều đình.
Một trăm năm trước, loan điểu khổng lồ xuất thế nhiễu loạn không trung, loan điểu yêu lực mạnh mẽ, khiến thiên hạ chúng sinh không được bình an.
(loan điểu: chim phượng hoàng, là con cái)
Một vị đại nhân ngự yêu sư liên hiệp chín ngự yêu sư nổi danh thiên hạ, dụ loan điểu vào cốc này, cùng loan điểu đánh nhau mười ngày, cuối cùng lấy máu của mười người, lập thập phương trận pháp, lấy mạng tế trời, phong ấn loan điểu.
Cự yêu loan điểu tái thế được gọi là Thanh Vũ loạn (yêu quái phượng hoàng khổng lồ), sau Thanh Vũ loạn, nhân gian không còn yêu quái hoành hành nữa. Các ngự yêu sư xây dựng Ngự Yêu cốc để truy điệu mười vị ngự yêu sư đã khuất, lại cố thủ thập phương trận, đề phòng ngày sau loan điểu thoát ra khỏi phong ấn.
Rồi sau đó đại quốc sư điều chế ra “Hàn Sương” độc, khống chế ngự yêu sư trong lòng bàn tay, từ đó đem Ngự Yêu cốc biến thành công cụ của triều đình. Hoàng gia còn lấy Ngự Yêu cốc làm khuôn mẫu, xây dựng phương Bắc Ngự Yêu đài, phương Đông Ngự Yêu đảo cùng với phương Tây Ngự Yêu núi. Bất cứ đứa trẻ nào sinh ra có năng lực ngự yêu, đều bị đưa tới bốn nơi này, chia cách với cha mẹ, thuận lợi cho triều đình quản lý.
Cho đến hôm nay, gần như đã không còn ai nhớ Ngự Yêu cốc ban đầu làm sao mà có, mọi người chỉ biết bốn lãnh địa này, là nơi “nhốt” ngự yêu sư.
Ngự Yêu cốc trăm năm căn cơ trong miệng Lâm Hạo Thanh chính là “Thập phương trận” trong truyền thuyết kia, trận pháp này có thể áp chế yêu khí, khiến cho toàn bộ Ngự Yêu cốc giống như cái rương sắt dán đầy bùa chú của đại quốc sư vậy, yêu quái vào cốc, toàn bộ đều bị trói buộc.
Cho nên, ở Ngự Yêu cốc nhìn thấy yêu khí của Cách Thù hôm nay, không thể không làm người ta khiếp sợ.
Hôm đó giao nhân trong địa lao tung một đòn chết đã khiến Kỷ Vân Hòa cảm khái hắn là linh hồn của biển, mà hôm nay miêu yêu Cách Thù này...
Không để cho Kỷ Vân Hòa suy tính nhiều hơn, yêu khí quanh thân Cách Thù càng phát ra nồng nặc, gió rét tựa như lưỡi dao, thổi qua bên tai đám ngự yêu sư, những ngự yêu sư tu vi yếu đã bị lưỡi dao gió này cứa rách da thịt, máu chảy như suối.
Sau lưng Kỷ Vân Hòa tiếng ngự yêu sư kêu gào thảm thiết không dứt.
Lâm Hạo Thanh ánh mắt lãnh khốc, không do dự nữa, trong tay vận công, rót pháp lực vào trong kiếm, hướng về phía Cách Thù hung hăng vung lên.
Kiếm khí hóa lưỡi dao, phá vỡ gió rét, thẳng tắp bổ về phía Cách Thù.
Tuyết Tam Nguyệt cả kinh, vừa muốn đưa kiếm lên đỡ, liền bị Cách Thù đè lại. Chỉ thấy Cách Thù đứng thẳng tại chỗ, tựa như đỉnh núi, sừng sững bất động, kiếm khí chỉ chém tới trước mặt hắn, bị một kết giới trong suốt chặn lại, chỉ nghe “Oanh “ một tiếng, kiếm khí ầm ầm vỡ vụn, uy lực tỏa ra, càn quét Ngự Yêu cốc, bất cứ nơi nào nó đi qua, toàn bộ hoa cỏ cây cối đều bị hủy hoại.
Kỷ Vân Hòa lần nữa cả kinh, không phải bởi vì Cách Thù, mà là kinh ngạc với Lâm Hạo Thanh...
Thiếu Cốc chủ này, từ lúc nào luyện thành công pháp thâm sâu như vậy...
“Cách Thù? Chàng muốn làm gì?” Tuyết Tam Nguyệt ngẩng đầu hỏi Cách Thù.
Cách Thù không trả lời, chỉ yên lặng, giây lát sau, nói ra hai chữ:
“Xin lỗi.”
Tuyết Tam Nguyệt choáng váng.
Chỉ thấy Cách Thù một tay biến không khí thành lưỡi dao, một nhát đâm thẳng vào tim mình.
Đang lúc mọi người còn đang chấn động, Cách Thù rời tay khỏi ngực, máu tươi đột ngột thấm qua lớp vải phun ra, Cách Thù đẩy Tuyết Tam Nguyệt ra, lấy máu làm mực, lấy ngón tay làm bút, vẽ huyết trận trên mặt đất, xung quanh hắn yêu khí cuồn cuộn, từ vô sắc hóa thành màu đỏ, trong màn mưa máu, tay áo hắn tung bay, sợi tóc dài cuồng loạn tung bay cùng yêu khí.
Tựa như Địa Ngục Diêm La.
“Thanh Vũ loan điểu, ta lấy mạng ta, huyết tế thập phương, giúp ngươi phá trận!”
Tất cả mọi người nghe lời này đều cả kinh thất sắc. Miêu yêu Cách Thù lại muốn dùng mạng tế trận! Muốn hồi sinh cự yêu loan điểu!
“Cách Thù!”
Thanh âm của Tuyết Tam Nguyệt, có lẽ đã không cách nào truyền đến tai Cách Thù nữa rồi.
Máu từ tim Cách Thù chảy vào chú văn, trong trận pháp cuồng phong xé nát không trung, mặt đất dưới chân rung động dữ dội, giống như một trận địa chấn, phía trước trận pháp của Cách Thù, đột nhiên nứt ra một khe hở sâu thăm thẳm, trong khe nứt tiếng gió rít gào dữ dội, cũng giống như từ bên trong lòng đất, cự yêu bị giam cầm trăm năm tức giận gầm rú, làm người người run sợ.
“Tất cả nghe lệnh! Bày trận!” Lâm Hạo Thanh trong tiếng gió lớn tiếng kêu lên, “Hôm nay dù có hi sinh tính mạng, cũng tuyệt không thể để cho cự yêu loan điểu chạy ra khỏi Ngự Yêu cốc!”
Cục diện đi đến bước này, Tuyết Tam Nguyệt phản bội, cuộc tranh đoạt vị trí Cốc chủ của Kỷ Vân Hòa và Lâm Hạo Thanh đã không còn là điểm chính, trận ác chiến một trăm năm trước của mười vị ngự yêu sư và loan điểu, người ở đây không tận mắt thấy, nhưng cự yêu loan điểu này gây nên sinh linh đồ thán, bất cứ ai đang hiện diện đều đã từng nghe…
Toàn bộ đệ tử Ngự Yêu cốc đều sử dụng pháp khí bày trận sàng đợi lệnh, mà ngay vào lúc này, ai cũng không nghĩ tới, khe nứt phía trước trận pháp của Cách Thù kia, lại nhanh như chớp, nhanh chóng mở rộng!
Mặt đất chấn động, cơ hồ khiến cho Kỷ Vân Hòa cũng đứng không vững. Khe hở kéo dài về phía trước, giống như một búa khai thiên lập địa của Bàn Cổ, đem toàn bộ Ngự Yêu cốc chia làm hai! Trận pháp trước nay trong suốt bao trùm trên cao, chớp mắt bị đánh nát, tan thành những hạt nhỏ vụn, dày đặc khắp bầu trời Ngự Yêu cốc, rơi xuống như một cơn mưa tuyết.
Không ít ngự yêu sư đứng gần, rơi vào vực sâu, có người muốn ngự kiếm bay lên, nhưng lại cuồng phong bên dưới quét phải, không rõ tung tích.
Kỷ Vân Hòa ngự kiếm bay lên, nàng nhìn theo phương hướng khe hở kéo dài, nếu nàng không lầm, cái này hẳn là rách đến nơi nhốt giao nhân kia, động tĩnh lớn như vậy, tất nhiên có thể khiến cho địa lao chia năm xẻ bảy, thậm chí bị chôn vùi, thế nhưng giao nhân...
Hẳn là không chạy thoát được, hắn bây giờ, căn bản không có khí lực mà chạy.
Không chờ Kỷ Vân Hòa suy nghĩ nhiều, từ phía phòng giam giao nhân một người nghiêng ngả ngự kiếm bay tới, là Cù Hiểu Tinh, hắn cách thật xa đã bắt đầu kêu lên: “Hộ pháp! Hộ pháp!”
Đợi hắn đến gần, Kỷ Vân Hòa lại đẩy hắn ra: “Ngươi tới làm gì!”
“Ta tới xem một chút... Cái này...”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng phượng minh từ dưới vực sâu ghim thẳng vào bầu trời mênh mông.
Thanh Vũ loan điểu... Thức tỉnh rồi.
#ngu_yeu_chuong_10