#convert: Bún
#edit: Shu
Hị hị, có màn sờ mó các nàng thích kìa =))
#Vy
Vô cùng cảm ơn Shu đã edit chương này giúp chị:-*
~~~~~~~~~~~
Giao nhân cơ hồ đã dùng toàn bộ khí lực của hắn vào đòn công kích kia, hắn bị treo ở trong lồng giam, mà cơ quan phóng sét vẫn đang không ngừng công kích hắn.
Lúc này Lâm Hạo Thanh đã bị thương, đám trợ thủ chỉ chú ý tới vết thương trên người hắn, cũng chẳng ai quan tâm cơ quan còn mở hay không. Hoặc là...bọn họ chính là muốn để cho cơ quan mở, như vậy mới có thể đảm bảo an toàn.
“Thiếu Cốc chủ, nơi này nguy hiểm, gạch đá đang không ngừng rơi xuống, chúng ta vẫn nên ra ngoài thôi”.
Trên mặt Lâm Hạo Thanh không ngừng chảy máu, hắn ngưng pháp trị thương, nghe được lời nói này, mâu quang chuyển một cái, hắn hung ác nhìn chòng chọc chiếc lồng như miếng vải rách đang giam giữ giao nhân bên trong.
“Gọi người đến tu sửa phòng giam”. Hắn ra lệnh, trợ thủ không dám không thuận, xoay người liền muốn theo hắn rời đi. Mà Lâm Hạo Thanh quay người lại, không vội bước đi, ánh mắt rơi trên người Kỷ Vân Hòa vừa nãy vẫn luôn ngồi ở một bên, vững như bàn thạch.
“Hộ pháp không đi?”
“Ta ở đây đợi một lát, xem xem hắn còn có động tác gì nữa không”. Ánh mắt Kỷ Vân Hòa cuối cùng cũng dời khỏi người giao nhân, nhìn sang Lâm Hạo Thanh: “Thiếu Cốc chủ bị Kim tiễn làm cho bị thương, pháp chú trên tên lợi hại, nếu còn không mau chữa trị, không khéo càng ngày càng trầm trọng thì gay go”.
“Hộ pháp cũng phải cẩn thận một chút”. Lâm Hạo Thanh liếc hai tên trợ thủ bên cạnh một cái: “Các ngươi ở lại chỗ này bảo vệ cho Hộ pháp, nếu giao nhân này còn dám có hành động gì khác thường phải nhanh chóng bẩm báo”.
Bị chỉ đích danh, hai người kia có mấy phần sợ hãi, hiển nhiên là không muốn ở lại nơi này, nhưng vì đó là mệnh lệnh nên chỉ đành cúi đầu ưng thuận.
Lúc này, những người vây quanh Lâm Hạo Thanh mới dìu hắn ra khỏi địa lao.
Kỷ Vân Hòa phủi phủi bụi đất trên người xuống, sau đó đứng dậy, cứ thế đi thẳng đến chỗ cơ quan phóng sét.
A Tĩnh – một trong hai tên trợ thủ mà Lâm Hạo Thanh để lại nhìn chằm chằm vào Kỷ Vân Hòa có chút phòng bị, chỉ thấy nàng một tay nắm lấy cần điều khiển cơ quan bằng gỗ. “Két” một tiếng, đúng là đem cần điều khiển kia kéo xuống, ngừng điện giật.
“Hộ pháp”, một tên gọi “Cái này e là không ổn”.
“Có gì không ổn?” Kỷ Vân Hòa liếc bọn họ một cái, “Thiếu Cốc chủ thuần yêu có cách của Thiếu chủ, ta tự có cách của ta”. Nàng dứt lời, không hề nhìn hai người họ, cứ thế nhằm hướng cửa lao đi tới, cuối cùng niệm thần chú muốn mở cánh cửa sắt đang nhốt giao nhân kia ra.
Lúc này, những ngự yêu sư ở bên ngoài vừa nãy mới chạy trốn khỏi đòn công kích, còn một phần ở lại, thấy cảnh tượng này cũng không ngừng kêu lên: “Hộ pháp không được!”.
Không để ý đến lời của bọn họ, hai trợ thủ kia lại tiến lên muốn ngăn cản Kỷ Vân Hòa niệm thần chú, lúc gần chạm được vào nàng thì có một đạo kiếm khí “Bá” ở ngay trước mặt họ chém xuống, kiếm khí cắm vào đất đá ba phân, làm hai tên trợ thủ sợ hãi run lên...
Thủ hạ của Thiếu Cốc chủ thật không hiểu quy củ”. Tuyết Tam Nguyệt cầm đao đứng ở một bên, mặt mũi lãnh đạm, trong con ngươi khí lạnh bức người: “Hộ pháp làm việc cần đến lượt các ngươi quản sao?”
Công lực của Tuyết Tam Nguyệt trong Ngự Yêu Cốc không ai là không biết, Lâm Hạo Thanh đi rồi, còn lại đều là tiểu lâu la, hai tên trợ thủ ở trước mặt Tuyết Tam Nguyệt không nói được lời nào, đành phải quay sang Kỷ Vân Hòa cất giọng nói: “Hộ pháp! Cửa phòng giam không được mở ra, ngộ nhỡ giao nhân chạy trốn...”
Lời còn chưa dứt, pháp thuật trên vòng tròn bảo vệ đã biến mất, Kỷ Vân Hòa kéo cửa phòng giam ra, bước vào. Nàng cũng không vội đóng cửa, vừa quay đầu,…
Ngự yêu sư đứng xa một chút vừa nhìn thấy, liền quay đầu chạy thục mạng, để lại hai người gương mặt phờ phạc vì mệnh lệnh mà không dám nhúc nhích, hai chân cũng bắt đầu phát run.
Giao nhân này, đã dọa bọn họ sợ chết khiếp rồi.
Kỷ Vân Hòa cười nhẹ một tiếng, lúc này mới không nhanh không chậm đem cửa nhà giam ném đi.
“Xoảng” một tiếng, ngăn cách trong phòng với thế giới bên ngoài.
Nàng đi tới bên người giao nhân, ngửa đầu nhìn hắn, không có lồng giam và sấm chớp ngăn cản, khoảng cách gần như vậy, càng làm cho Kỷ Vân Hòa cảm giác được toàn thân hắn đều bị thương, khiến người ta cảm thấy mà giật mình.
Bị thương nặng như vậy, còn chạy trốn thế nào được?
Kỷ Vân Hòa đứng trước mặt giao nhân, cái đuôi to lớn kia vốn nên đẹp đến kinh người lúc này đã hoàn toàn mất hết khí lực, buông thõng trên mặt đất. Hướng mắt lên, mái tóc màu bạch kim lẫn lộn máu và tro bụi, còn có gương mặt nhợt nhạt của hắn....
Con ngươi của có hắn màu lam sắc lạnh, Kỷ Vân Hòa đã từng thấy qua, nhưng lúc này, nàng chỉ thấy trong đôi mắt hắn một mảnh mờ mịt, không có tiêu điểm, cũng không có thần thái, giống như là đã gần chết rồi.
Kỷ Vân Hòa biết, mới vừa rồi, hắn có lẽ đã dùng toàn bộ khí lực để phàn kháng.
Chỉ vì muốn đả thương Lâm Hạo Thanh đã sỉ nhục hắn.
Đáy lòng nàng khẽ thở dài, yêu quái bướng bỉnh, ở Ngự Yêu Cốc càng phải chịu nhiều đau đớn. Bản chất càng cứng rắn, cuộc sống càng sau này càng khó chịu hơn.
Người cũng giống như thế.
Kỷ Vân Hòa ngay sau đó liền cúi đầu, nhìn vết thương trên đuôi hắn, xích sắt đen xuyên qua đuôi cá còn đâm tận vào trong xương cốt của hắn. Kỷ Vân Hòa trở tay rút cây dao nhỏ trên người ra, nâng tay chém xuống, sốt ruột cắt một cái ở cuối đuôi cá, để cho dây sắt “Đoang” một tiếng nặng nề rơi trên mặt đất.
Đuôi giao nhân mặc dù đã rách bươm, nhưng tốt xấu gì cũng không còn bị xích sắt kéo, cánh tay hắn lúc này bị treo lên trên đã bớt đi rất nhiều sức nặng.
Kỷ Vân Hòa một lần nữa ngửa đầu nhìn hắn, đối với giao nhân mà nói, nàng vừa sử dụng dao trên đuôi của hắn, mà hắn đã hoàn toàn không có cảm giác gì, chỉ là cơ thể bỗng trở nên nhẹ nhõm khiến hắn dần hồi phục vài phần thần trí
Con ngươi màu lam khẽ động, rốt cuộc nhìn thấy Kỷ Vân Hòa đứng ở phía dưới.
Kỷ Vân Hòa biết hắn đang nhìn mình, nàng hơi mở miệng, dùng khẩu hình, ý muốn nói: “Hà cớ gì?”.
Con ngươi giao nhân hơi động để cho Kỷ Vân Hòa biết, hắn nghe hiểu.
Nhưng không trao đổi nhiều. Kỷ Vân Hòa nghĩ, hiện tại coi như là giao nhân này muốn nói chuyện, chỉ e cũng không còn sức lực đâu mà nói ra khỏi miệng.
Lâm Hạo Thanh lần này quả thật là quá nóng vội, có chút làm bừa rồi.
Kỷ Vân Hòa ngay sau đó đi ra bên ngoài nhìn một cái: “Chuyển động cơ quan kia, đem hắn thả xuống cho ta”.
Hai tên trợ thủ của Lâm Hạo Thanh lắc đầu liên tục, Tuyết Tam Nguyệt hừ lạnh một tiếng, chẳng muốn nói lời dư thừa, nhặt trên đất một hòn đá hướng phía trên cơ quan mà ném, cơ quan chuyển động, xích sắt treo giao nhân bên trong phòng giam liền từ từ rơi xuống.
Kỷ Vân Hòa nhìn hắn, chiếc đuôi của giao nhân rũ trên mặt đất một lúc, Kỷ Vân Hòa đưa tay, nắm lấy eo giao nhân. Vảy cá cùng da giáp nhau một chỗ ở bên hông hắn, nơi này vảy cá vô cùng mềm mại, hiện lên ánh sáng nhàn nhạt, cảm giác hơi lạnh. Kỷ Vân Hòa cảm thấy cảm giác này thật là kì diệu, nhưng cũng không dám sờ nhiều. Bởi vì trên người giao nhân không có nơi nào là không bị thương.
Nàng đặt hắn nằm ngang trên đất, hơi nhíu chân mày:
“Đưa đến đây cho ta ít thuốc”.
Hai tên trợ thủ trố mắt nhìn nhau: “Hộ pháp, đây là... muốn cho yêu quái này... trị thương?”
“Nếu không thì sao?”. Hai người bọn họ cứ mãi nói những lời dư thừa khiến Kỷ Vân Hòa quả thực phiền lòng. “Đem các ngươi đi đánh một trận, rồi cho các ngươi chữa?”.
Nàng lãnh đạm nói lời này, bọn họ nghe vậy không khỏi sợ hãi. Kỷ Vân Hòa mấy năm nay ở Ngự Yêu Cốc có thể tạo dựng được uy tín của mình, cũng không phải vô cớ.
Hai người họ đưa mắt nhìn nhau một hồi, một tên trong số đó khẽ đụng cánh tay người còn lại, cuối cùng sai một người đi lấy thuốc.
Trong khi chờ thuốc được đem đến, Kỷ Vân Hòa tỉ mỉ xem xét vết thương trên người giao nhân.
Từ mi mắt đến trước ngực, từ bên hông đến đuôi cá, mỗi một nơi nàng đều không bỏ qua. Mà lúc này giao nhân còn gắng gượng tỉnh dậy, ban đầu hắn còn nhìn Kỷ Vân Hòa. Nhưng sau khi phát hiện nàng đang làm gì, giao nhân từ nãy đến giờ vẫn không hề có phản ứng bỗng nhiên nháy mắt hai cái, có chút cứng nhắc quay đầu sang một hướng khác.
Thân thể giao nhân hơi có động tác, Kỷ Vân Hòa liền cảm nhận được, nàng liếc hắn một cái.
Ô, xem ra, giao nhân này cứng đầu nhưng da mặt lại khác thường thật đấy, vừa mềm lại vừa mỏng nha.
#ngu_yeu_chuong_7