[Ngôn Tình] Ngự Yêu

Chương 27: Chương 27: Thay đổi




Bất ngờ!

___***___

#convert: Bún

#edit: Vy

“Chân tướng muội nói, là cái gì?”

Gió thổi qua biển hoa hoang vu, cuốn theo một dải cát vàng, quét qua bên tai hai người, lưu lại một chuỗi âm thanh tiêu điều.

“Nếu như muội muốn nói, ban đầu ở hang rắn này, không phải muội đẩy ta xuống, đều là Lâm Thương Lan ép muội...” Hắn ngừng lại, ý cười lạnh thêm mấy phần. “Vậy ta đã sớm biết rồi.”

Câu trả lời của Lâm Hạo Thanh quả thực ngoài dự liệu của Kỷ Vân Hòa, nhưng suy nghĩ cẩn thận, lại phát hiện cũng rất hợp tình hợp lý.

“Vân Hòa, ta năm đó hèn yếu, nhưng không ngu khốc.” Lâm Hạo Thanh quay sang nhìn nàng, “Sau khi ta được cứu ra từ hang rắn, ta đã rất hận muội, nhưng qua mấy ngày, ta liền hiểu rõ mọi chuyện.”

Đúng vậy, Lâm Hạo Thanh không phải kẻ ngốc. Nhiều năm như vậy, nhiều chuyện như vậy, tác phong làm việc của Lâm Thương Lan, Kỷ Vân Hòa đều mắt thấy tâm hiểu, Lâm Hạo Thanh chẳng lẽ lại không phát giác chút khác lạ nào sao?

“Hộ pháp, đừng đánh giá quá cao bản thân.” Lâm Hạo Thanh vẻ mặt lãnh đạm nhìn nàng, “Khiến cho ta thay đổi thành như ngày hôm nay, cũng không phải là muội.”

Là Lâm Thương Lan.

Chính hắn nói cho Kỷ Vân Hòa biết, nếu như nàng không đẩy Lâm Hạo Thanh xuống hang rắn, như vậy, tiếp theo Lâm Hạo Thanh sẽ phải đối mặt với càng nhiều phản bội cùng toan tính, cho đến khi hắn nguyện ý thay đổi.

Lâm Hạo Thanh cũng biết điều đó...

Cho nên hắn cam tâm tình nguyện lao xuống con đường cha hắn đã định sẵn, biến thành dáng vẻ cha hắn mong muốn.

Kỷ Vân Hòa nhìn Lâm Hạo Thanh, bốn mắt giáp nhau, một bụng lời muốn nói của nàng lúc này đều tan thành mây khói.

“Nếu như huynh đã biết, vậy ta không còn gì để nói nữa.” Kỷ Vân Hòa mấp máy đôi môi khô nứt tái nhợt, cất giọng khản đặc, “Thiếu Cốc chủ xin hãy bảo trọng.”

Kỷ Vân Hòa xoay người muốn đi, Lâm Hạo Thanh lại đột nhiên mở miệng: “Chờ một chút.”

Kỷ Vân Hòa hơi ngoảnh đầu lại.

“Muội hôm nay đến tìm ta, chỉ vì chuyện này?”

“Chỉ vì chuyện này.”

Lâm Hạo Thanh cong môi cười khẽ: “Là ta cắt đuôi giao nhân, khiến cho muội cảm thấy, chuyện năm đó muội đã làm sai, phải không?”

Kỷ Vân Hòa ngầm thừa nhận.

“Muội muốn thay đổi chút gì đó, phải không?”

Kỷ Vân Hòa nghe vậy, trong lòng nổi lên một tia nghi hoặc, nàng quay đầu lại, đối mặt với Lâm Hạo Thanh: “Thiếu Cốc chủ có ý gì?”

“Hôm nay muội nói cho ta một chuyện, mặc dù ta đã biết. Nhưng để trả lễ, ta cũng nói cho muội một chuyện.” Lâm Hạo Thanh tiến lên hai bước, mặt đối mặt với Kỷ Vân Hòa, hắn cúi đầu, môi kề sát vành tai nàng, “Ta muốn cùng Hộ pháp liên thủ, giết... Lâm Thương Lan.”

Lời của hắn rất khẽ, bị gió thổi đi, tựa như bông bồ công anh phân tán vào không trung, nhưng lại như mũi dao bén nhọn đâm vào lòng Kỷ Vân Hòa, khiến cho nội tâm nàng tầng tầng gợn sóng.

Đồng tử Kỷ Vân Hòa co lại, lông mi khẽ run, nàng tạm thời không đáp lại hắn. Cho đến khi Lâm Hạo Thanh đứng thẳng lên, lùi lại một bước, Kỷ Vân Hòa nhìn nét mặt bình tĩnh của hắn, nàng mới thầm xác nhận, Thiếu Cốc chủ này không phải đang đùa giỡn nàng.

Những gì hắn vừa nói đều là thật, hắn muốn giết Lâm Thương Lan.

Hắn muốn giết cha!

“Huynh từ khi nào bắt đầu nghĩ đến chuyện này?”

“Rất lâu rồi.”

Hắn bình tĩnh đáp lại, giống như nói, hắn chờ ngày này từ rất lâu rồi.

Thấy Lâm Hạo Thanh hiện giờ, chẳng biết tại sao, trong lòng Kỷ Vân Hòa bỗng trỗi dậy một ý nghĩ -- Lâm Thương Lan đã thành công rồi.

Đối với mục đích thay đổi Lâm Hạo Thanh mà nói, không ai làm tốt bằng hắn.

“Huynh không sợ ta đi mật báo sao?” Kỷ Vân Hòa hỏi Lâm Hạo Thanh, “Lâm Thương Lan sẽ không cho phép huynh có ý niệm như vậy, dù huynh có là con trai của hắn.”

Lâm Hạo Thanh bật cười, hoàn toàn không để tâm lời của Kỷ Vân Hòa.

“Ta biết muội muốn cái gì.” Lâm Hạo Thanh nhìn vào mắt Kỷ Vân Hòa, “Muội không thích Ngự Yêu cốc, muội muốn trốn đi.”

Kỷ Vân Hòa ánh mắt khẽ động: “Huynh biết từ khi nào?”

“Từ trước đến nay ta luôn mơ hồ có cảm giác này, tuy rằng Lâm Thương Lan bức ép muội làm rất nhiều chuyện, nhưng ta không chắc chắn có bao nhiêu việc là muội thực sự muốn làm. Mà lần này... Thanh Vũ loan điểu đại náo Ngự Yêu cốc, lấy bản lĩnh của Hộ pháp, muội không vội nghĩ biện pháp tấn công Thanh Vũ loan điểu, ngược lại còn chạy đi tìm giao nhân không biết đã lạc đến nơi nào...”

Lâm Hạo Thanh nhìn Kỷ Vân Hòa, cười vẻ đắc ý: “Sau đó ta điều tra khắp Ngự Yêu cốc những ngự yêu sư mất tích sau trận chiến với Thanh Vũ loan điểu. Bất ngờ là Cù Hiểu Tinh lại ở trong danh sách ấy. Tuyết Tam Nguyệt được mang đi, Cù Hiểu Tinh mất tích, còn muội, khi đó cũng muốn chạy, đúng chứ?”

Kỷ Vân Hòa ngầm thừa nhận.

“Đáng tiếc, muội muốn quá nhiều, muội còn muốn đưa cả giao nhân kia đi.” Lâm Hạo Thanh vươn tay, nhẹ nhàng kéo sợi tóc bên tai Kỷ Vân Hòa, “Lão già nhìn lầm muội rồi, thiếu quyết đoán, lòng nhân từ vô dụng của nữ nhân, rõ ràng phải là muội đó Vân Hòa. Lúc ấy nếu không có giao nhân kia làm vướng chân, muội bây giờ hẳn là đang tự do tự tại hưởng phúc bên ngoài Ngự Yêu cốc nhỉ?”

Kỷ Vân Hòa gạt bàn tay đang nắm tóc mình của Lâm Hạo Thanh ra.

“Rồi sao? Huynh đã biết ta muốn cái gì, vậy huynh định làm gì ta?”

“Ta sẽ cho muội tự do.” Lâm Hạo Thanh nói, “Muội và ta liên thủ, đại sự hoàn thành, ta làm chủ Ngự Yêu cốc, lập tức để muội xuất cốc, cuộc đời sau này không còn bị Ngự Yêu cốc trói buộc.”

Điều kiện này đối với Kỷ Vân Hòa mà nói, cực kỳ cám dỗ, tuy nhiên...

“Ta không thể giết Lâm Thương Lan.”

Lâm Hạo Thanh nhíu mày: “Muội không có lý do để cự tuyệt.”

“Chẳng qua là huynh không biết lý do này thôi.” Kỷ Vân Hòa giải thích, “Ta bị Lâm Thương Lan hạ độc, mỗi tháng, hắn sai Khanh Thư cho ta một viên thuốc giải, từ trước khi huynh rơi xuống hang rắn, mỗi tháng ta đã phải dựa vào thuốc giải của hắn để duy trì mạng sống rồi.”

Lâm Hạo Thanh nghe vậy, khẽ cau mày. Kỷ Vân Hòa trong lòng vô cùng rõ ràng, chuyện Lâm Thương Lan hạ độc nàng, xem ra đã che giấu rất tốt, sợ rằng ngoại trừ chủ tớ hai người Lâm Thương Lan và Kỷ Vân Hòa nàng, sẽ không có người thứ tư biết được.

“Thế nên, ta không thể cùng huynh liên thủ, ta muốn Lâm Thương Lan sống, trừ phi...” Kỷ Vân Hòa nhìn hắn, “Huynh cho ta thuốc giải. Ta chỉ có duy nhất một điều kiện này.”

Gió lại thổi qua hai người, sự yên lặng chậm rãi bao trùm sau câu nói của Kỷ Vân Hòa.

Qua hồi lâu, Kỷ Vân Hòa mới tiếp tục: “Thiếu Cốc chủ, ân oán giữa ta và Lâm Thương Lan, ta không mong sẽ có người vì ta mà kết thúc, cho nên dù ta có đưa ra điều kiện như vậy, nhưng trong lòng ta hiểu rõ, điều kiện này rất khó đạt được.”

Kỷ Vân Hòa quan sát Lâm Hạo Thanh vẫn đang trầm mặc, “Ân oán giữa cha con các người, ta cũng không thể tham gia vào. Ta chẳng qua chỉ là một kẻ bù nhìn thôi, chuyện tới nước này, những gì ta đã làm, ta sẽ giữ hết trong lòng. Nhưng huynh yên tâm, chán ghét của ta đối với Lâm Thương Lan không ít hơn huynh đâu, những điều huynh nói với ta khi nãy, ta sẽ không nói cho bất cứ ai khác. Hôm nay, xin cáo từ.”

Kỷ Vân Hòa nói xong liền xoay người rời đi.

“Vân Hòa.” Lâm Hạo Thanh lần thứ hai mở miệng gọi tên nàng, nhưng lần này Kỷ Vân Hòa không quay lại, chỉ nghe hắn ở phía sau nhẹ giọng hỏi, “Muội cho rằng, bị hắn thay đổi, chỉ có ta sao?”

Nghe những lời ấy, bước chân Kỷ Vân Hòa dừng lại một nhịp, nhưng rất nhanh lại tiếp tục rời đi.

Hàm ý trong lời Lâm Hạo Thanh, Kỷ Vân Hòa có thể hiểu được.

Lâm Hạo Thanh mà Kỷ Vân Hòa ngày đầu quen biết không phải là hình dáng ngày hôm nay. Kỷ Vân Hòa cùng Lâm Hạo Thanh lớn lên tất nhiên cũng không phải là Kỷ Vân Hòa của bây giờ.

Ở trong Ngự Yêu cốc này, nàng cùng thiếu niên ngày ấy, đều đã thay đổi.

#ngu_yeu_chuong_26

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.