Sau khi ba người A Kỷ trốn khỏi khách điếm cũng không dám quay về nữa, A Kỷ đưa Cơ Trữ đi tìm một ngôi miếu đổ nát trong thành cõi Bắc qua đêm.
Cõi Bắc chỉ có ngự yêu đài khi người cá mới đến cùng với cõi Bắc giờ đây không còn giống nhau nữa, cõi Bắc đã tự có thành trì, ngự yêu đài hệt như kinh thành của hoàng cung, ở giữa thành cõi Bắc.
Trong bốn người quen biết ở địa lao, xà yêu là người ở cõi Bắc lâu nhất, tuy rằng ngồi tù nhưng người ta sau khi ra tù vẫn có nhà để về, không giống bọn họ. Lô Cẩn Viêm cũng không giống với hai người A Kỷ và Cơ Trữ, hắn cũng có đồng bọn ngự yêu sư của mình, tuy rằng họ vừa hàng phục cõi Bắc nhưng sau khi hắn rời khỏi khách điếm cũng có nơi chứa hắn, mà A Kỷ cùng Cơ Trữ ở trong cõi Bắc quả là tứ cố vô thân rồi.
Bọn họ không dám đi tìm xà yêu, sợ bị người cá tìm được, cũng không có cách nào ở cùng Lô Cẩn Viêm, những ngự yêu sư kia giờ đang có ác cảm nặng nề với yêu quái và đệ tử phủ quốc sư, thế nên nàng chỉ đành kéo Cơ Trữ đi tìm một ngôi miếu đổ nát mà ngủ.
Sáng hôm sau, Lô Cẩn Viêm nhiệt tình đưa họ đi ăn sáng, A Kỷ cũng thức dậy từ rất sớm, vừa ăn sáng vừa nói: “Chúng ta vẫn nên nhanh chóng xuống nam. Tâm tính của người cá này, ta lường không được.” Nàng phân tích “Bây giờ không đi, e rằng sau này cũng không đi được nữa.”
Nàng không biết người cá này đối với bản thân của quá khứ là loại cảm tình nào, nhưng từ các hành động của y, xem ra người cá này vốn là một người vô cùng cường thế, một khi bị y phát hiện nàng cùng nàng của quá khứ có một chút quan hệ, chắc chắn y sẽ không để nàng rời đi.
Có khả năng sẽ giam giữ nàng cả đời cũng không chừng.
Nàng vẫn chưa ngắm đủ thế giới này, không muốn cả đời bị giam giữ trong vùng đất lạnh lẽo đó, nhìn chăm chăm gương mặt của người cá nọ, một chút hi vọng cũng không có.
Tuy rằng......khuôn mặt ấy cũng rất đẹp. Có thể nói rằng đây là gương mặt đẹp nhất mà trước giờ nàng từng gặp qua.
“Các ngươi đi đi.” Lô Cẩn Viêm tiếp lời A Kỷ, cắt đứt suy nghĩ của nàng “Nhưng ta vẫn phải ở lại cõi Bắc, tuy rằng người cá này......không giống như ban đầu ta đã nghĩ, nhưng đồng bọn của ta đều ở đây, ta cũng không thể rời đi.”
“Ừ, được, vậy thì đừng đi, lát nữa ta và Cơ Trữ sẽ trực tiếp rời khỏi ngự yêu đài.” Dứt lời, A Kỷ nhìn Cơ Trữ hỏi “Còn ngươi? Sau khi ra khỏi cõi Bắc, ngươi định đi đâu?”
“Ta ư?” Cơ Trữ vừa thức dậy, trầm mặc một chút, cuối cùng cúi đầu, thấp giọng đáp “Ta vẫn là sẽ quay về phủ quốc sư, sư phụ ta vẫn ở trong đó......” Giọng hắn càng lúc càng nhỏ, hắn nghĩ, trong mắt người đời, người của phủ quốc sư đã là kẻ đại gian đại ác, hắn sợ A Kỷ không chịu chứa chấp hắn......
Nhưng A Kỷ chỉ gật đầu, rất tự nhiên nói “Được, thế thì trên đường xuống nam, ta sẽ đưa ngươi đến trạm gần Kinh Sư nhất.”
Cơ Trữ sững sờ, không thể tin được nhìn chằm chằm A Kỷ, sau đó mím môi, siết chặt tay.
A Kỷ không để ý biểu tình của hắn, há miệng ăn thức ăn, sau khi cáo biệt Lô Cẩn Viêm liền đưa Cơ Trữ đi về hướng cổng thành cõi Bắc.
Hai người vẫn chưa đến cổng thành, A Kỷ liền bắt đầu phát hiện sau lưng có người đi theo bọn họ, không giống như kiểu theo dõi lén lén lút lút, nàng vừa quay đầu lại liền trông thấy hai người mặc áo đen đeo theo đao bên hông đứng sau lưng bọn họ, nàng tiếp tục đi về phía trước, vừa quay đầu hai người kia vẫn đi sau bọn họ, không có nửa điểm trốn tránh, đứng sau bọn họ, chăm chú nhìn họ, không chút giấu giếm.
Nghĩ ra cũng phải thôi, đây là địa bàn của người cá, y muốn làm gì cũng được cả, y sai người đến đi theo bọn họ, trong thành này e rằng không ai ngăn cản được.
Trong lòng nàng buồn bực đến hoảng loạn, nhưng vẫn ôm theo tâm lý cầu may đi đến cổng thành, kết quả vừa đi đến đó, bước chân vừa đặt đến bên cổng, hai người áo đen kia liền từ đằng sau đi lên, chắn lấy trước mặt hai người.
“Nhị vị, hiện tại các ngươi vẫn chưa thể rời khỏi cõi Bắc.”
Cơ Trữ có chút hoang mang: “Nhưng......Nhưng người cá......à không......tôn chủ các ngươi đã nói thả bọn ta rồi mà.”
Không đợi hai người kia đáp lại, A Kỷ trực tiếp chen vào: “Không giết chúng ta cũng không nói là thả chúng ta đi.”
Hai người nọ đáp: “Chính là như thế.”
Trong lòng Cơ Trữ khẩn trương, A Kỷ vỗ vỗ vai hắn tỏ ý an ủi, sau đó liếc mắt nhìn hai người kia một cái, “Được, bọn ta không đi, sẽ ở lại cõi Bắc.” Vừa dứt lời, nàng bình tĩnh xoay người rời đi, lúc này, bên cạnh bỗng có một chiếc xe gỗ chở rơm khô lướt ngang qua, nàng nhanh như chớp hất rơm khô kia lên, đống rơm rạ lập tức tung lên đầy trời, loạn mắt người nhìn, cổng thành chật hẹp liền trở nên rối loạn, A Kỷ túm lấy cổ áo Cơ Trữ, tung người một cái tức thời biến mất không còn bóng dáng.
Hai người áo đen phủi sạch rơm rạ trên người, đưa mắt nhìn nhau, một người chạy vào trong thành, một người đuổi theo ngoài thành.
Kì thực A Kỷ cũng không chạy xa, nàng chỉ kéo Cơ Trữ trốn đến sau lưng xe ngựa bên cạnh cổng thành, không để Cơ Trữ kịp phản ứng, nàng chẳng nói chẳng rằng lấy bùn trên đất bôi khắp mặt hắn.
“Này......Đợi chút......Ai......Y phục của ta!”
“Đừng ồn!” A Kỷ bôi bùn lên áo ngoài của hắn, đưa mắt nhìn xung quanh, tiện tay nhặt miếng vải vụn trên đất lên, buộc quanh người hắn, “Ngươi giả dạng ăn xin, ta sẽ giả dạng tỉ tỉ của ngươi, chúng ta cùng nhau ra khỏi thành.”
“Tỉ tỉ của ta?” Cơ Trữ không dám tin, “Sao lại......” Chưa dứt lời, hắn liền lau sau đôi mắt bị bùn phủ lên, xoay đầu nhìn A Kỷ một cái, tức thời ngây ngốc: “Ngươi......Ngươi là A Kỷ?” Hắn chấn kinh, cơ hồ muốn nhảy dựng lên, “Ngươi là nữ hả!?”
A Kỷ dùng gương mặt của chiếc đuôi thứ nhất, đó là một nữ tử gầy gò, thân hình nàng hoàn toàn không giống với lúc nãy, hệt như biến thành một người khác vậy.
“Ngươi ngươi ngươi......”
“Ta là hồ yêu, hồ yêu có thể biến mặt, ngươi chưa nghe nói qua ư?”
Cơ Trữ nghe xong lời này, lúc này mới dần bình tĩnh lại: “Nghe......nghe qua......nhưng chưa từng gặp qua......”
“Giờ ngươi nhìn thấy rồi đó, đến đây, đừng trì hoãn nữa, đứng lên.” A Kỷ kéo Cơ Trữ đứng dậy, lôi hắn tiến về trước, mà Cơ Trữ vẫn nhìn nàng, chưa kịp phản ứng lại, thì thầm hỏi: “Vậy ngươi rốt cuộc là......nam hay nữ hả?”
“Chuyện đó liên quan không?” A Kỷ quay đầu lườm hắn một cái, lại xoay người, bỗng va vào lồng ngực một người.
A Kỷ vừa ngửi thấy mùi hương trong trẻo của người đến, lập tức căng thẳng, nàng ngẩng đầu, tóc bạc mắt xanh, lại là người cá này......
Sao đi đâu cũng gặp y thế này......y không phải là người cá, mà là một hồn ma ư? (Ý là âm hồn bất tán ~)
A Kỷ nghiến răng nghiến lợi, cúi đầu, muốn giả vờ làm như không thấy, cố tình lướt qua.
Nhưng làm sao dễ dàng vậy được, bùn đất phía trước bỗng hóa thành nền tuyết, tuyết trên đất tức thời hóa thành chùy băng hung hăng chỉ về hướng nàng. Bước chân A Kỷ dừng lại, pháp thuật trong tay vừa chuyển, lại biến về thân nam nhi.
Nàng hít sâu một hơi, xoay đầu, nhìn thẳng mặt người cá.
“Tôn chủ.” Nàng nhìn chằm chằm vào đồng tử màu lam của Trường Ý, đáp “Bọn ta chỉ là mơ hồ bị đưa đến cõi Bắc, lại không phạm phải tội gì, ngươi không để bọn ta rời đi, có chút vô lý rồi.”
Trường Ý nghe xong lời nàng, không lập tức đáp lại, đôi mắt màu lam lẳng lặng đánh giá nàng, cuối cùng hỏi một câu không hề liên quan: “Ngươi có mấy gương mặt?”
Trong lòng A Kỷ kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc: “Bốn cái.” Nàng tiếp “Bốn đuôi bốn gương mặt.”
“Bốn đuôi?” Trường Ý khẽ nheo mắt, đột nhiên hàn phong nổi lên bên người y, A Kỷ chỉ cảm thấy chùy băng ngưng tụ từ băng tuyết kia phục kích đến, mang theo sát khí cực lớn hướng thẳng về phía nàng.
Sát khí mãnh liệt khiến thân thể nàng bỗng khẩn trương, vội muốn phòng vệ, yêu lực trong máu cùng sức mạnh của ngự yêu sư lập tức bừng tỉnh.
Cơ Trữ bên cạnh bị sát khí này dọa đến mặt mũi trắng bệch, cơ hồ đứng không vững.
A Kỷ cùng Trường Ý lẳng lặng nhìn nhau, đột nhiên chùy băng cử động, đâm về hướng nàng.
“Choang” một tiếng, chùy băng bị yêu khí màu đen chắn lấy nhưng nó vẫn tiếp tục đâm sâu vào lớp bảo vệ kia, mũi nhọn của chùy băng chỉ cách một chút liền đâm nát da thịt trên họng nàng.
Tầm mắt Trường Ý dời đi, nhìn bốn chiếc đuôi sau lưng nàng.
Lúc nãy, đòn công kích của y nhanh như chớp, vốn không cho nàng có thời gian suy nghĩ. Cho nên, sự phản kháng vừa rồi của A Kỷ, trừ phi nàng không muốn sống, chứ không thể không dốc hết toàn lực.
Nhưng, chỉ có bốn chiếc đuôi......
Trường Ý vừa khoát tay, chùy băng hóa thành tuyết, từ từ rơi xuống, lần nữa rơi trên đất.
A Kỷ cũng nhìn y, cơ hồ đã bị dọa, khí tức vẫn có vài phần hỗn loạn, sắc mặt trắng đi vài phần.
Trường Ý lườm nàng một cái, cất bước rời đi.
“Đợi đã.” Sau lưng truyền đến tiếng thở hổn hển của A Kỷ. Nàng nói, “Bây giờ bọn ta có thể rời khỏi cõi Bắc chưa?”
“Không được.” Không hề do dự, y đáp “Trong thành cõi Bắc, các ngươi có thể tự do hoạt động.”
“Tại sao chứ?” A Kỷ không cam lòng “Ngươi có lí do gì để giữ bọn ta lại chứ?”
Trường Ý lúc này xoay mặt đi, chỉ nói: “Hắn là đệ tử phủ quốc sư, cõi Bắc phải giữ hắn lại, còn cần lí do gì sao?”
A Kỷ giận đến bật cười “Hắn là đệ tử phủ quốc sư, không sai, nhưng ta không phải, ngươi giữ ta lại chính là cần có lí do đó!”
Nghe thấy lời của nàng, trong lòng Cơ Trữ chợt lạnh, chỉ yếu ớt nói: “Lời cũng không thể nói như vậy......”
Nhưng lúc này hai người trước mặt vốn dĩ không thèm quan tâm đến hắn. Trường Ý im lặng một lúc, chỉ đáp: “Ngươi ở cùng đệ tử phủ quốc sư, hành tung khả nghi, giữ ngươi lại cũng là lẽ thường thôi.” Nói xong, y dường như không muốn nói nhảm với nàng nữa, cất bước rời đi. Hắn vừa rời đi, bên cạnh xe ngựa bỗng xuất hiện vài kẻ áo đen vây quanh, bọn họ đều đang nhìn nàng. Cũng không bắt, không mắng nàng, chỉ giám sát nàng.
A Kỷ nhìn bóng lưng xa dần của Trường Ý, lại nhìn những kẻ áo đen trước mặt, mở miệng thì thầm mắt hai câu, chỉ đành dưới tầm quan sát của bọn họ đưa Cơ Trữ quay về khách điếm xà yêu tìm cho họ.
Đến khi vào trong phòng khách điếm, Cơ Trữ mới dám khẽ mắng: “Vì bức ngươi lộ ra rốt cuộc có bao nhiêu chiếc đuôi, suýt chút nữa đã giết chết ngươi......Hừ......người cá này còn hung ác hơn quốc sư.”
A Kỷ lườm Cơ Trữ một cái, không thèm đáp lời.
Một đòn lúc nãy của người cá, bất kể ai nhìn thấy cũng đều cho rằng y muốn giết nàng, bao gồm cả nàng cũng cho là như vậy. Dù sao xét về tình lý, nếu nàng là người mà y cần tìm, vậy một đòn này nàng nhất định có thể đỡ được, nếu nàng không phải, giết đi cũng chẳng sao.
Cho nên trong khoảnh khắc sinh tử, nàng chỉ đành cược một lần thôi, cuối cùng cũng cược thắng mà thôi.
“Nói những lời này có tác dụng ư?” Nàng tiếp “Mau nghĩ cách làm sao rời khỏi cõi Bắc đi.”
~Wattpad: Rosenychungchung~
Vẫn còn một cảnh nữa nha~~