[Ngôn Tình] Sở Sở

Chương 10: Chương 10: Đẩy cô ta ra




Tần Liễu Liễu nhanh chóng nhắm chặt hai mắt, cứ như vậy đến gần Trần Kính Đông.

Nhưng một giây sau, cô ta lại bị Trần Kính Đông đẩy ra, xác thực mà nói, là bị Trần Kính Đông đẩy sang một bên.

Trần Kính Đông như bị lửa đốt nóng, đẩy cô ta ra.

Cô ta nhìn thấy gương mặt hoảng loạn của Trần Kính Đông, vẻ mặt vô thố.

Cả trái tim Tần liễu Liễu thật sự nổ mạnh, môi không nhịn được run run, năm ngón tay nắm thật chặt.

Lại là khuôn mặt này...

Lại là biểu cảm như vậy...

Cô ta đi theo Trần Kính Đông ròng rã năm năm, người ngoài nhìn vào, cho rằng chắc chắn bọn họ hàng đêm sênh ca, ít nhất mỗi ngày đều có quan hệ xác thịt, bao gồm Mục Sở Sở cũng cho rằng như thế, nhưng chỉ có trong lòng cô ta mới hiểu, rốt cuộc giữa cô ta và y là có chuyện gì.

“Kính Đông, vì sao?” Mắt Tần Liễu Liễu rưng rưng, nhu nhược làm người thương tiếc: “Mục Sở Sở đã ly hôn với anh, anh đã độc thân, không phải sao? Vì sao anh còn muốn như vậy? Giữa chúng ta...còn có thể có đứa con nữa...lần trước anh nói là anh say rượu, anh nói là ngoài ý muốn, chúng ta mới có con, nhưng lần này, vì sao chúng ta không thể là tỉnh táo? Vì sao? Không phải anh nói muốn kết hôn với em sao? Qua mấy ngày nữa em sẽ là vợ của anh rồi...”

Trong cổ họng Trần Kính Đông như bị nghẹn gì đó, khô khốc khó chịu.

Đúng là, y đã độc thân.

Đúng là, y và Tần Liễu Liễu có thể làm bất cứ chuyện gì.

Nhưng vừa rồi, lúc y nhìn thấy cảnh Tần Liễu Liễu nhắm mắt lại, trong đầu y lại thoáng hiện lên khuôn mặt của Mục Sở Sở.

Cô khóc hỏi y, rốt cuộc có yêu cô không, cho dù chỉ là một chút...

Lòng, không hiểu sao nhói đau.

Y mới đẩy Tần Liễu Liễu ra.

Tần Liễu Liễu khóc như hoa lê đẫm mưa: “...em biết, trong lòng anh vẫn có Mục Sở Sở, dieendaanleequuydoon – V.O, em càng biết, anh vì câu nói năm đó mới cưới em, đúng không?”Nếu là thường ngày, lúc Tần Liễu Liễu làm ầm ĩ như vậy, y nhất định sẽ dịu dàng dỗ cô ta.

Nhưng hôm nay bỗng nhiên y không có tâm tình.

Thậm chí y không muốn dỗ cô ta, thậm chí cảm thấy có chút phiền chán.

Y cứ ngồi như vậy trên ghế sofa, tay nắm sống mũi, một lúc lâu mới nói: “Liễu Liễu, hôm nay em về trước đi, anh có một số việc cần phải xử lý, chờ anh xử lý xong, anh sẽ đi tìm em...”

Tần Liễu Liễu còn muốn ồn ào nhào lên, nhưng cô ta vốn là người phụ nữ cực kỳ thông minh, nhìn thấy khuôn mặt phiền chán của Trần Kính Đông, vẫn lau khô nước mắt ngoan ngoãn đứng dậy, nói: “Được, em đây đi về trước, chỉ là Kính Đông à, anh cũng biết, trên đời này, em chỉ có anh, anh không thể không để ý tới em, buổi tối, anh đến tìm em có được không? Em sẽ chờ anh...”

Trần Kính Đông không nói chuyện, chỉ vẫy vẫy tay với Tần Liễu Liễu, ý nói cô ta đi đi.

Tần Liễu Liễu cắn cắn môi, rời khỏi biệt thự Trần Kính Đông.

Trần Kính Đông nằm ở trên ghế sofa không nhúc nhích, nhắm mắt lại...

Bỗng nhiên y cảm thấy căn biệt thự này cực kỳ yên tĩnh.

Đã từng, lúc y nằm ở đây, dù sao cũng có thể nghe được bóng dáng Mục Sở Sở đi tới đi lui, cô giúp y pha cà phê, làm trà bánh, thậm chí thay hoa cỏ, đốt đèn dầu nâng cao tinh thần...

Mà lúc này, trong căn nhà to như vậy, chỉ có tiếng thở của y, một tiếng tiếp một tiếng, tiếng này nặng nề hơn tiếng khác.

Được rồi, đây không phải là y muốn à?

Đúng rồi, đây là y muốn...

Trần Kính Đông vươn tay, xoa hốc mắt chua xót, nghe tim mình đập từng tiếng một, càng như thế, y lại càng là cảm thấy phiền chán, phiền chán không lý do.

Thứ y muốn, Mục Sở Sở đã cho y rồi.

Nhưng thứ Mục Sở Sở cầu, y chưa bao giờ cho.

Trong nháy mắt, bỗng nhiên y cảm thấy, năm năm này, Mục Sở Sở thật đáng thương...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.