Edit: Đầu Gỗ
Hành lang dài tĩnh lặng, một lúc lâu sau Cố Niệm mới tiêu hoá được những gì Lạc Tu vừa nói, đôi mắt xinh đẹp hoảng hốt chứa đầy đau lòng: “Xin lỗi anh, tôi... tôi không biết tình huống gia đình anh như vậy nên mới...”
“Sao phải xin lỗi,“ Lạc Tu nâng mắt nhìn cô, đôi mắt nâu dịu dàng như làn nước mùa thu, “Không phải lỗi của cô mà.”
“Vậy mẹ của anh...”
“Mẹ?”
Cố Niệm nhìn thấy sau khi nghe cô hỏi, anh tựa hồ ngẩn ra.
“Vâng...” Cố Niệm thật cẩn thận thấp giọng hỏi, “Hiện tại anh sống cùng với dì hay sao?”
Lạc Tu nở nụ cười nhạt: “Với tôi mà nói, mẹ là một danh từ xa lạ.”
“A?”
Lạc Tu: “Nghe người khác nói, lúc tôi được sinh ra không bao lâu thì bà ấy đã qua đời. Trong nhà cũng không có tấm ảnh nào của bà, ba tôi cũng chưa bao giờ nhắc tới, cho nên tôi không nhớ rõ cũng không có ký ức về mẹ.”
Cố Niệm đau lòng đến tim sắp nứt ra. Cô hoàn toàn không ngờ Lạc Tu cất giấu một bí mật về thân thế đau lòng như vậy. Bí mật khó lòng nói ra vậy mà anh không ngại ngần mà chia sẻ với cô, hẳn là con trai bảo bối tin tưởng cô rất nhiều.
Mũi Cố Niệm chua xót, trái tim bị nhấn chìm trong nước mắt nhanh chóng sinh ra trách nhiệm bảo vệ to lớn.
Con trai ngoan đừng khóc, có mama ở đây, cho dù những kẻ xấu xa kia đối xử với con không tốt, mama cũng sẽ không để bảo bối đau lòng!
Đôi mắt của Lạc Tu lặng yên ngắm nhìn cô gái nhỏ đang chìm trong thương xót, sau khi tẩy trang anh đã đeo lên mắt kính gọng vàng có gắn dây xích mỏng, ánh đèn xuyên qua lớp thấu kính mỏng đến đôi đồng tử nâu đen sâu hút.
Dục vọng hoá thân thành quái vật ẩn sâu dưới đáy lòng anh gần như thoát khỏi xiềng xích bấy lâu nay chỉ vì một cảnh quay ngắn ngủi, đang tham lam hưởng thụ từng cảm xúc và tình cảm vì anh mà thay đổi của cô gái nhỏ.
Khao khát tham luyến tất cả của cô ấy.
“Nhưng mà Lạc Tu tiên sinh, anh thật sự rất lợi hại!”
Cô gái nhỏ đột nhiên ngẩng đầu, ngay lập tức Lạc Tu cuống quýt rũ mi muốn che giấu đi cảm xúc đang bùng nổ trong ánh mắt, nhanh đến mức có chút chật vật.
Tỉnh táo lại, Lạc Tu cong môi tự giễu. Từ trước đến nay anh đều là thong dong cười nhạo người khác, bây giờ chính là báo ứng đến muộn đúng không?
“Tôi thì có gì lợi hại chứ?”
“Con người của anh.” Cố Niệm nói một cách nghiêm túc, “Cho dù từ bé đã trải qua nhiều bi thương và bất công như vậy, Lạc Tu tiên sinh khi trưởng thành vẫn là một người chính trực thiện lương và dịu dàng, điều này chẳng mấy ai làm được đâu.”
“Không hẳn vậy.”
“Sao cơ?”
Cố Niệm không nghe rõ lời thì thầm kia của Lạc Tu, cô mờ mịt khó hiểu nhìn anh thì bỗng cảm giác được điện thoại trong túi đang rung lên.
Cố Niệm nhíu nhíu mày, lấy điện thoại ra chuẩn bị bấm nút từ chối. Còn có việc gì có thể so sánh với tình mẫu tử trong thời khắc quan trọng cùng con trai bảo bối trau dồi tình cảm như thế này chứ!
Cô cúi xuống nhìn màn hình điện thoại.
À,
Có đấy.
Khi liếc mắt nhìn thấy ghi chú danh bạ “Mau quỳ xuống tiếp chỉ” trên màn hình điện thoại, Cố Niệm suýt nữa lệ rơi đầy mặt, nội tâm run rẩy.
Cô bất lực nhìn Lạc Tu: “Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại một lát nhé.”
Lạc Tu gật đầu: “Không sao đâu, cô cứ nghe đi.”
Cố Niệm ôm điện thoại bước sang bên cạnh: “Mẹ.”
“Hừ! Hoá ra con còn nhớ có người mẹ này à? Ba ngày cũng không gọi cho mẹ một cuộc điện thoại.”
Cố Niệm lí nhí nhỏ giọng đính chính: “Là hai ngày rưỡi.”
“......” Đầu dây bên kia chìm trong im lặng.
“Hai ngày nay con hơi bận, nên quên mất gọi cho mẹ.”
“Thôi bỏ đi, hôm trước mẹ gửi cho con một danh thiếp, sao không kết bạn với người ta?”
Cổ họng Cố Niệm như bị mắc nghẹn, cười khan ngượng ngùng: “Không cần gấp vậy chứ mẹ?”
“Sao mà không gấp?” Cố Viện nữ sĩ ở đầu dây bên kia cực kỳ bất mãn.
Cố Niệm yếu ớt thì thào: “Sinh nhật 22 tuổi của con còn bốn tháng nữa mới đến, tuổi kết hôn hợp pháp cũng chỉ mới qua một năm rưỡi, mẹ cứ giục con...”
“Còn không phải vì chuyện kia...”
Cố Viện nữ sĩ nói được một nữa thì líu lo dừng lại, bà trầm mặc hai giây, sau đó mới dịu giọng: “Không phải mẹ giục con kết hôn, chỉ là muốn giới thiệu bạn bè cho con làm quen thôi. Đều là người trẻ tuổi, có thêm nhiều bạn mới thì có gì đâu đúng không?”
Cố Niệm nghe đến đau đầu, héo hon dựa lên tường: “Vâng vâng, lát nữa về phòng con sẽ thêm bạn tốt.”
“Đừng có đồng ý qua loa với mẹ.”
“Con nào dám.”
“Đúng rồi, không phải lúc này con đang làm việc trong đoàn phim sao, nếu trong đoàn phim có gặp được người nào ưu tú thì nhớ nắm chặt cơ hội...”
Cố Niệm không nghe tiếp được nữa, bất lực mà cong mắt cười: “Mẹ, mẹ đang dạy con một chân đạp hai thuyền đó hả?”
“Nói vớ vẩn! Một tấm ván con còn chưa bắt được lấy đâu ra hai thuyền mà đạp?”
Cố Niệm nghe vậy nụ cười trên môi càng sâu.
Cố Viện nữ sĩ nghĩ tới nghĩ lui, bà không yên tâm mà bổ sung: “Nhưng mà mẹ nói trước, có thể kết bạn với nhân viên trong đoàn phim, còn ca sĩ diễn viên gì đó thì không được.”
Cố Niệm sửng sốt: “Sao vậy ạ?”
“Mẹ không hiểu nhiều về công việc tụi con, nhưng cũng biết được trong giới giải trí có bao nhiêu chuyện thất tao bát nháo. Hôm nay có tai tiếng cùng người này, ngày mai lại lên nhiệt sưu* với người kia, loạn vô cùng. Nhiều cám dỗ như vậy, lỡ như con yêu đương với ca sĩ hay diễn viên thì không phải ngồi đợi bị cắm sừng đó sao, báo mạng đưa tin đầy như thế.”
(*) Nhiệt sưu = Hotsearch: những chủ đề được nhiều người quan tâm trên Ưeibo.
“Không phải đâu mẹ, những chuyện mẹ nói chỉ là số ít thôi, không thể nghĩ ai trong giới giải trí cũng đều như vậy.”
Cố Niệm nghiêm túc sửa lại, không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn người phía sau.
Anh đứng cạnh cửa sổ, ánh đèn vàng nhạt phủ một tầng nhu hoà ấm áp lên người anh. Dường như phát hiện ra ánh mắt của cô, anh nhìn lại, cười dịu dàng.
Cô gái nhỏ cũng cong môi mỉm cười với anh.
“Mẹ, trong giới giải trí vẫn còn người lương thiện, ôn nhu, biết cố gắng nhưng không để chính mình bị vấy bẩn.”
“...Con đang nói ai đấy?”
“Dạ?”
“Nghe như con đang nói người nào đó...”
“Không không không, mẹ nghe nhầm rồi!” Cố Niệm không chút nghĩ ngợi ngắt lời bà, không thể để mẹ vĩ đại của cô có cơ hội nảy sinh suy luận thêm nữa.
“Thật không đó?”
“Thật mà, mẹ đừng nghĩ nhiều kẻo rụng hết tóc. Hơn nữa chúng ta thường nghe tai tiếng giữa diễn viên và ca sĩ, có khi nào mẹ nghe thấy tin đồn giữa diễn viên và biên kịch hay nhân viên công tác không? Không phải bởi vì không cùng một thế giới hay sao.”
Sau một hồi im lặng, Cố Viện nữ sĩ bị logic phi thường của con gái thuyết phục: “Nói cũng đúng nhỉ.”
Cố Niệm thở phào nhẹ nhõm, sức chiến đấu của mẹ cô quả thật không thể xem thường.
Tiếp sau đó, Cố Niệm vâng vâng dạ dạ nghe Cố Viện nữ sĩ dặn dò thêm một lúc lâu, thẳng đến khi lời dặn “Nhớ phải kết bạn với người ta” của bà lặp lại lần thứ N thì Cố Niệm mới quyết tuyệt nói tạm biệt bà rồi cúp máy.
Cô ngượng ngùng đi đến bên cạnh Lạc Tu: “Ngại quá, để anh đợi lâu rồi.”
“Không sao.” Lạc Tu cúi đầu nhìn cô, ánh mắt khẽ lướt qua điện thoại trong tay cô, “Là bác gái trong nhà tìm cô à?”
Vẻ mặt Cố Niệm hơi ngạc nhiên.
Lạc Tu: “Cô làm sao vậy?”
Cố Niệm bừng tỉnh, khóe mắt cong thành trăng non: “Không có gì, chỉ là nghe anh dùng xưng hô này... lần đầu tiên tôi nghe người xung quanh dùng đấy, nghe rất có phong vị truyền thống... à, giống như một quý ông.”
Lạc Tu ngẩn ra hai giây, mi mắt rũ xuống, tựa vui đùa lại tựa như bất mãn: “Cô đang cười nhạo tôi.”
“Ơ.” Cố Niệm lập tức phủ nhận, “Tôi không có!”
“Thật không?”
“Thật hơn vàng luôn á!” Cô gái nhỏ chỉ kém đưa tay lên trời mà thề thốt.
Lạc Tu vẫn luôn nhìn cô, hai mắt như có ánh sáng, cũng không biết anh có tin lời cô nói hay không.
Cố Niệm bị ánh nhìn này làm cho có chút chột dạ, vừa định mở miệng thì đã nghe Lạc Tu nói:
“Cô cũng như vậy mà.”
Cố Niệm ngơ ra: “Tôi làm sao?”
“Cô luôn gọi tôi là Lạc Tu tiên sinh, không phải cũng rất truyền thống đó sao.”
“Cái này à...” Cố Niệm nhéo nhéo ngón tay, do dự một lúc vẫn nói thẳng, “Thật ra tôi có chút tư tâm ích kỷ.”
“Tư tâm?”
“Đúng, là bởi vì... vì có nhiều người đều gọi anh là Lạc tiên sinh. Tôi chỉ muốn xưng hô với anh đặc biệt hơn một chút...”
Cô gái nhỏ một bên nhẹ giọng giải thích một bên cẩn thận quan sát anh: “Anh không thích tôi gọi như vậy sao? Nếu không thích tôi có thể sửa lại.”
“......”
Trong lòng Lạc Tu thật sự không ngờ đến đáp án này, anh hơi thất thần nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, sau đó nhìn thấy cô gái nhỏ đang bất an dò hỏi thì gật đầu: “Ừ, tôi không thích.”
Đôi mắt đen láy xinh đẹp của Cố Niệm hơi hoảng hốt, buồn buồn: “Tôi sẽ ghi nhớ, sau này không—”
“Bởi vì nghe rất xa cách.”
Cố Niệm chỉ mới nói được một nửa đã bị ngắt lời, ngơ ngác: “Sao?”
Cô chưa kịp nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt anh thì trên đỉnh đầu đã truyền đến giọng nói trầm thấp dịu dàng cùng ý cười nhàn nhạt: “Chúng ta là bạn bè mà, xưng hô như vậy với bạn bè thì thật quá lạnh nhạt, đúng không?”
Cố Niệm hiểu ra, cô rất vui vẻ nhưng lại rối rắm: “Vậy tôi phải xưng hô với anh thế nào bây giờ?”
“Cô muốn gọi tôi thế nào?”
“Tôi muốn—”
Cổ họng nghẹn lại hai từ “bảo bối” và “con trai” mấy giây, lý trí kịp thời ngăn cản ước nguyện của cô. Hình như cái nào cũng không dùng được, tiếc quá.
Lạc Tu nhìn thấy cô muốn nói rồi lại thôi, khẽ cười: “Nếu cô không nghĩ ra, vậy thì cứ xoá bỏ hai chữ trước kia đi.”
Cố Niệm ngập ngừng: “Gọi thẳng tên anh như vậy có phải hơi mất lịch sự không?”
“......” Ánh mắt thâm trầm của Lạc Tu khẽ động, “Không đâu.”
“Vậy thì... Lạc Tu ơi?”
“Ừ.”
“Được rồi! Quyết định vậy nha!”
“......”
Ngay lúc này, chỉ có một mình Lạc Tu biết rõ, anh vốn dĩ muốn nghe Cố Niệm gọi mình bằng hai chữ vừa bị cô bỏ đi kia, tiên sinh.
Nếu cô ấy gọi anh như vậy, anh có thể xem nó thành một ý nghĩa khác. Suy tính ti tiện như vậy với cô gái nhỏ không chút đề phòng, quả thật có chút vô sỉ đáng khinh.
Thế nhưng anh đã không đạt được mục đích, Lạc Tu tiếc nuối đưa tay đẩy mắt kính.
Cố Niệm vẫn đang đắm chìm trong vui vẻ, hai mắt cong cong cười rạng rỡ: “Chúng ta mau về thôi.”
“Được.”
.... Không sao cả.
Tương lai còn dài, anh có thời gian mưu tính cô gái nhỏ, không cần phải vội.
(Chú thích có thể bạn đã biết rồi: Theo như mình biết thì ngoài cách gọi họ của ai đó + kính ngữ “tiên sinh” dùng để xưng hô lễ phép trang trọng thì người Trung Quốc còn có cách gọi thân mật “tiên sinh-phu nhân” giữa vợ chồng với nhau. Vậy nên ý của Lạc Tu thì mọi người cũng hiểu rồi đó ha, chậc chậc, Lạc đại thiếu gia cũng quá gian manh rồi.)
Editor: Định bụng vài chương sau mới đổi xưng hô cho Lạc đại thiếu gia, nhưng mà thôi, mình sẽ chuyển sang “tôi-em” từ chương này luôn nhá:3
***
Truyện chỉ đăng tại Wattpad @daugooo và fb Tiểu Mộc Đầu - 小木头。Mang đi nơi khác vui lòng dẫn link và ghi tên editor. Đầu Gỗ xin chân thành cảm ơn.
Chúc mí bạn đọc truyện vui vẻ~~~
***
Cuối tháng sáu, đoàn làm phim《Có yêu》 đã hoàn tất những cảnh quay cuối cùng, chính thức đóng máy.
Lạc Tu cũng đã hoàn thành hết những cảnh quay cuối mấy ngày trước đó nhưng anh vẫn chưa rời khỏi đoàn phim. Tổ đạo diễn vì muốn buổi chụp ảnh đóng máy đều có đầy đủ diễn viên và nhân viên công tác có mặt nên đã sắp xếp cho mọi người cùng ở lại, tổ biên kịch của Cố Niệm cũng vậy.
Theo thông lệ, trước khi đoàn phim kết thúc công việc sẽ tổ chức tiệc đóng máy, địa điểm được chọn lần này tại khách sạn Tinh Nguyệt trên trấn. Có lẽ là do kinh phí từ các nhà sản xuất kim chủ baba tài trợ chưa sử dụng hết nên đoàn phim quyết định hào phóng một lần, trực tiếp đặt phòng cho toàn bộ nhân viên ở trong khách sạn bốn sao một ngày một đêm.
Sau hơn một tháng trời lăn lộn ở nơi núi sâu rừng rậm, các nhân viên trong đoàn vui sướng hạnh phúc ngân nga xách va li dọn đến khách sạn.
Tại lầu 4, phòng 409 khách sạn Tinh Nguyệt, Giang Hiểu Tình khoa trương duỗi tay đẩy va li sang một bên nhào thẳng vào phòng.
“Wow... thì ra đây chính là hơi thở của khách sạn bốn sao cao cấp! Tớ xúc động quá, khi còn sống có cơ hội hưởng thụ cuộc sống trong khách sạn bốn sao!”
Tần Viên Viên kéo va li theo sau, đau đầu nhìn cô ấy: “Cậu có tiền đồ một chút được không, nói không chừng sau này chúng ta có thể...”
Giang Hiểu Tình: “Dừng dừng dừng, bây giờ còn chưa tới năm giờ chiều, trời còn chưa tối đâu, cậu đừng nằm mơ nữa.”
“Xí, mơ gì chứ.”
Giang Hiểu Tình đi tới đi lui một vòng trong phòng, sau đó xoay người ngã xuống giường nệm mềm mại, ngoi đầu lên: “Cậu muốn nói, nói không chừng sau này chúng ta có thể dựa vào chính mình ở khách sạn bốn sao hoặc năm sao chứ gì.”
“......”
“Thôi đi nha, so với những biên kịch khác, tớ, một không có tư chất hai không có nhân mạch, có thể một ngày ba bữa đủ ăn là phải thắp hương cảm tạ trời đất rồi.”
“Đồ ngốc, ai nói tớ muốn nói như thế?”
“Vậy vừa rồi cậu định nói gì?”
“Tớ—”
Tần Viên Viên nháy mắt, nhìn thấy Cố Niệm đang hì hục lôi kéo va li thì như thấy được cọng rơm cứu mạng, lập tức chạy đến kéo cô vào phòng.
“Tớ muốn nói là có Cố Niệm ở đây, nói không chừng về sau cậu ấy nổi tiếng trong giới biên kịch, đến lúc đó hai người chúng ta làm trợ lý cho biên kịch Cố, chó cậy thế chủ, một bước lên mây!”
Hai mắt Giang Hiểu Tình sáng ngời: “Đúng ha! Cậu nói có lý!” Sau đó cô từ trên giường nhảy xuống chạy đến ôm cánh tay còn lại của Cố Niệm:
“Cố Niệm đại đại, giấc mơ tương lai có thể thoải mái ra vào khách sạn bốn sao của tớ đều trông cậy hết vào cậu!”
“......?” Cố Niệm vô duyên vô cớ bị lôi vào cuộc, không hiểu vấn đề ngơ ngác nhìn trái phải: “Hai cậu đang nói cái gì đấy?”
Giang Hiểu Tình: “Từ nãy đến giờ cậu không nghe thấy bọn tớ nói gì?”
“Không nghe.”
“Cậu đi phía sau bọn tớ từ nãy mà, lo nhìn cái gì mà tập trung vậy?”
Nhìn thấy màn hình điện thoại trong tay Cố Niệm sáng lên, trên đó chi chít chữ, Giang Hiểu Tình tò mò ló đầu qua, vừa thấy thì há hốc mồm: “Ủa? Là kịch bản 《Có yêu》mà?”
“Ừm.”
“Đóng máy hết rồi cậu còn xem kịch bản làm gì?”
“......”
Cố Niệm gian nan giải thoát hai cánh tay nhỏ bé của mình khỏi hai cái gọng sắt, sau đó cô kéo va li sang bên cạnh, lười biếng trả lời: “Tớ đang xem lại tình tiết có điểm nào mâu thuẫn hay bất hợp lý không.”
Giang Hiểu Tình: “......”
Tần Viên Viên: “......”
Hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng thở dài một hơi.
Cố Niệm khó hiểu.
Giang Hiểu Tình bước lên vỗ vỗ vai cô: “Cố Niệm đại đại, cậu không thành danh thì đúng là thiên lý nan dung.”
Cố Niệm lười biếng nhắm mắt ngáp một cái, xua xua tay: “Nói hay lắm.”
Tần Viên Viên cũng rất tò mò, từ phía sau chồm lên: “Nhưng trước đây tớ thấy cậu rất lười, có thiên phú nhưng thiếu nghị lực, sao đột nhiên chăm chỉ vậy?”
Nhắc đến việc này, như được bật công tắc, Cố Niệm lập tức mở to mắt, hơn thế trong đôi mắt đen còn cháy lên hai ngọn lửa nhỏ đầy phẫn nộ.
“Vì con trai bảo bối của tớ!” Cố Niệm nắm chặt nắm đấm nhỏ.
“Vì Lạc Tu?”
“Đúng vậy!”
“Liên quan gì đến anh ấy?”
“Vì con trai, tớ phải lấy lại ý chí chiến đấu, có khó khăn đi nữa cũng nhất định nỗ lực trở thành biên kịch vàng!”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó,“ Cố Niệm cắn chặt răng, “Không để cho bất cứ ai bắt nạt Lạc Tu giống như Tông Thi Ức, muốn không hợp tác là không hợp tác, nói không diễn là không diễn, xem thường con trai bảo bối của tớ không có chỗ dựa đây mà!”
“......”
Giang Hiểu Tình: “Vì con trai mà phấn đấu trở thành biên kịch vàng, đây là sức mạnh của tình mẫu tử sao?”
Tần Viên Viên: “Cảm động quá đi mất.”
Giang Hiểu Tình: “Tớ cũng cảm động.”
Hai người lập tức nhập vai khoa trương làm trò trêu chọc cô, Cố Niệm phớt lờ bọn họ, ôm điện thoại vùi mình vào sô pha tiếp tục đọc kịch bản.
“Có điều đoàn phim cũng keo kiệt quá đi.” Giang Hiểu Tình oán hận, “Chúng ta có ba người, vậy mà chỉ cho một phòng giường đôi, cho bọn mình ở hai phòng cũng được mà.”
“Không sao đâu.” Cố Niệm nằm dài như phơi cá mặn trên sô pha, đầu cũng không thèm nâng, “Hai cậu ngủ trên giường đi, tớ ngủ trên sô pha.”
“Đừng đừng! Cố Niệm đại đại phải ngủ chung giường với tớ, chúng ta trau dồi tình cảm thân càng thêm thân!”
Tần Viên Viên: “Không được! Tớ muốn ngủ với Cố Niệm!”
“Tớ nói trước.”
“Tớ mới nói trước, nói trong lòng!”
“............”
Hai tiểu học gà nhanh chóng lao vào chiến đấu, bởi vì thực lực chẳng hơn kém nhau bao nhiêu nên một lúc lâu sau cũng không phân được thắng bại, cuối cùng kiệt sức đành thở hơi tàn bắt tay giảng hoà.
Giang Hiểu Tình nằm thẳng đơ như cá muối liệt giường: “Cố Niệm đại đại, tiệc đóng máy sáu giờ rưỡi mới bắt đầu, còn hơn một tiếng nữa, cậu có muốn đi dạo mua đặc sản với bọn tớ không?”
“Tớ không đi đâu, hai cậu đi đi.” Cố Niệm vẫn không ngẩng đầu lên, “Tớ có hẹn với con trai bảo bối rồi.”
“??”
Hai tiểu học gà đồng thời quay đầu lại.
Sau một hồi an tĩnh, Cố Niệm mới nhận thấy hai cô nàng này không ổn, liếc mắt chậm rãi nói hết: “Đã hẹn rồi, anh ấy hứa dùng góc độ diễn viên mà xem lại kịch bản giúp tớ.”
“Ồ~~~” Hai người tròn mắt thất vọng quay đi.
Cố Niệm đặt điện thoại xuống, gương mặt xinh đẹp không biểu cảm hé mắt nhìn hai người này: “Hai cậu vừa mới mong đợi cái gì đấy?”
Giang Hiểu Tình cười gian: “Còn phải nói sao, nghe mấy từ này ai mà không suy nghĩ linh tinh cho được. Đại soái ca tuyệt phẩm, trai đơn gái chiếc, hẹn riêng, tại khách sạn...”
Cố Niệm mặt lạnh ngắt lời cô ấy: “Đó là con trai bảo bối của tớ, đừng nói linh tinh.”
“Haizz, tớ đã nói từ trước rồi, nhan sắc của Lạc Tu mà cậu lại làm fan mẹ thì đúng là phí phạm của trời, không có thiên lý.”
Giang Hiểu Tình đưa tay chọt Tần Viên Viên: “Tớ nói đúng không?”
Hiếm khi Tần Viên Viên tán thành với cô ấy mà gật đầu.
Cố Niệm im lặng một lúc lâu, sau đó mới nghiêm túc ngồi dậy: “Các cậu đừng hòng dùng tâm hồn đen tối của mình mà vấy bẩn tình mẫu tử trong sáng của tớ.”
“Được rồi được rồi, tình mẫu tử của cậu vĩnh viễn không biến chất, được chưa? Tớ chỉ hơi tiếc thay cậu thôi. Bé ngoan tiếp tục cố gắng đi nha, tớ và Viên Viên đi mua đặc sản ngon về cho cậu đây.”
“Tạm biệt, không tiễn.”
Sau một hồi sột soạt, cửa phòng đóng lại, trong phòng cũng không còn tiếng động nào khác.
Cố Niệm một mình buồn chán lăn tới lăn lui trên sô pha, tầm mắt dừng trên màn hình điện thoại không hề di chuyển. Mấy giây sau, cô gái nhỏ chậm rãi đưa một tay nâng má, tự mình lẩm bẩm.
“Hẹn gặp nhau ở khách sạn...”
“Hình như có chút không thích hợp nhỉ?”
***
Năm giờ hai mươi tám phút. Cố Niệm đứng trước cửa phòng 717 sớm hơn hai phút so với giờ đã hẹn.
Cửa phòng khép hờ, Cố Niệm hơi do dự sau đó bước lên nhẹ nhàng gõ cửa. Giọng nói của Chu Hàm Vũ từ bên trong vọng ra: “Mời vào.”
Cô đẩy cửa đi vào. Bốn mắt nhìn nhau, Chu Hàm Vũ cũng không bất ngờ vì người đến là cô, cậu đưa nắm tay hắng giọng “Biên kịch Cố” rồi tiếp tục sửa sang lại hành lý trong tay. Cố Niệm đưa mắt nhìn huyền quan.
“Trợ lý Chu, Lạc Tu anh ấy đi ra ngoài rồi hả?”
“......” Xưng hô kia khiến bàn tay đang thu dọn hành lý của Chu Hàm Vũ cứng đờ, mấy giây sau, cậu tuyệt vọng quay đầu trả lời cô, “Không, anh ấy ở trong phòng tắm.”
Cố Niệm gật gật đầu ồ một tiếng, sau đó tầm mắt chuyển qua đống hành lý Chu Hàm Vũ đang sắp xếp thì ngẩn ra, có chút lo lắng hỏi cậu: “Hai người định dự buổi tiệc tối nay xong thì rời đi luôn sao?”
“Không phải chúng tôi, chỉ có tôi thôi.”
Chu Hàm Vũ nhíu mày, “Nhà tôi có việc gấp nên muốn về sớm một chút...”
“Ra là vậy.” Cố Niệm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Chu Hàm Vũ kéo khoá va li lại, hơi đó dự một chút rồi lại cứng nhắc đứng yên đó, chỉ thình thoảng len lén quay sang nhìn Cố Niệm.
Cố Niệm rất muốn làm lơ cậu, thế nhưng ánh mắt này cũng quá lộ liễu quá cường đại rồi. Sau ba lần nhẫn nhịn, cuối cùng cô đành phải đưa mắt nhìn lại: “Này, cậu có chuyện gì muốn hỏi tôi à?”
“...Cũng không hẳn.”
“Ồ.” Cố Niệm gật đầu, nếu cậu không muốn nói cô cũng không hỏi nữa.
“Biên kịch Cố, tôi nhờ cô một việc được không?”
Cố Niệm dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cậu. Chỉ thấy Chu Hàm Vũ chần chờ bước lên một bước nhỏ: “Lát nữa tôi phải đi rồi, cho nên buổi tối không thể đi cùng Lạc ca.”
Cố Niệm hiểu rõ gật đầu: “Cho nên?”
“Cho nên buổi tiệc đóng máy tối nay, có thể phiền cô giúp tôi chăm sóc Lạc ca không?”
Cố Niệm nghĩ cũng không thèm nghĩ, lập tức đồng ý: “Tất nhiên rồi, để tôi.”
“Đặc biệt đừng để Lạc ca uống rượu đấy.”
Cố Niệm ngẩn người vài giây mới hỏi lại: “Lạc Tu không thể uống rượu à?”
Chu Hàm Vũ có hơi do dự, nhưng vẫn chọn hoàn thành chức trách mà nhỏ giọng: “Lạc ca không cho phép tôi để người khác biết chuyện này, nhưng mà tôi sợ cô không để tâm nên mới nói, nhất định không thể để cho anh ấy biết là tôi nói với cô đâu đấy.”
Cố Niệm bị thần sắc nghiêm túc của cậu lây sang: “Cậu cứ nói đi.”
Chu Hàm Vũ: “Theo như tôi biết thì hình như lúc nhỏ Lạc ca không sống cùng cha mẹ mà do người khác chăm sóc. Có lần anh ấy bị người ta cho ăn thức ăn hỏng nên ngộ độc thực phẩm, phải đến bệnh viện rửa dạ dày mới cứu được. Từ đó về sau Lạc ca mắc bệnh đau dày nghiêm trọng, mấy năm nay điều trị nhưng cũng không chữa khỏi. Trà dưỡng sinh lúc trước Lạc ca đưa cho cô cũng là loại trà đặc biệt dành cho anh ấy dưỡng dạ dày đấy.”
“...” Cố Niệm nghe đến ngơ ngẩn.
“Tôi đoán Lạc ca chưa bao giờ đụng đến thực phẩm bên ngoài và thói quen thích sạch sẽ kia cũng là vì bóng mà tâm lý từ bé mà sinh ra.”
Chu Hàm Vũ thấp giọng lẩm bẩm xong thì nhớ tới trọng điểm: “Đúng rồi, ngoài rượu còn có mấy món ăn cay nồng kích thích dạ dày nữa, anh ấy cũng không thể chạm vào. Bệnh nặng như vậy mà Lạc ca cũng không nói cho ai biết, thậm chí chính anh ấy còn không chú ý thân thể chính mình một chút nào.”
Hai hàng mi dài như cánh bướm nhỏ của Cố Niệm run rẩy.
Chu Hàm Vũ nghĩ lại mà sợ, tiếp tục bất mãn mà càu nhàu: “Mấy ngày trước khi vào đoàn phim Lạc ca còn cùng bạn bè uống rượu, buổi tối bệnh dạ dày tái phát, sang ngày hôm sau phải đến bệnh viện truyền dịch nửa ngày, dọa tôi sợ muốn chết!”
“......”
Cố Niệm hơi hé miệng, nhưng lại giống như có thứ gì đó mắc nghẹn trong cuống họng khiến cô không nói nên lời. Sau một lúc lâu cô mới rũ mi mắt, giọng nói khô khốc: “Tôi hiểu rồi, cậu đừng lo.”
Chu Hàm Vũ bất an nhìn về hướng phòng tắm, “Cô nhớ đừng hỏi Lạc ca cái gì hết, anh ấy không cho phép tôi nói chuyện này với ai. Nếu không phải năm ngoái tôi vô tình phát hiện Lạc ca bị đau dạ dày thì cũng không biết được đâu.”
“...Tôi nhớ rồi.”
Hai phút sau, Lạc Tu mặc một chiếc áo sơ mi cùng quần Tây tinh tươm từ phòng tắm đi ra, mái tóc nửa khô nửa ướt. Nhìn thấy Cố Niệm đang ngồi suy tư bên cạnh bàn tròn, bàn tay đang lau tóc của anh chợt ngừng lại.
“Hình như tôi trễ hẹn rồi.”
Cố Niệm ngẩng đầu lên, ngẩng ngơ nhìn anh mấy giây sau đó mới cong khoé môi: “Anh trễ hai phút, nhưng không sao, tôi tha thứ cho anh đó.”
Trên gương mặt anh là ý dịu dàng: “Vậy tôi bồi thường hai phút này cho em được không, kịch bản...”
“Hôm nay không thảo luận kịch bản nữa!” Cô gái nhỏ đột nhiên ngắt lời anh.
Lạc Tu khựng lại, nhìn cô khó hiểu.
Cố Niệm bởi vì chột dạ mà né tránh ánh mắt anh: “Cái đó... hôm nay tôi cảm thấy hơi mệt, không muốn bàn chuyện công việc nữa. Buổi tối còn phải dự tiệc đóng máy hẳn là đến khuya mới kết thúc, hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút—”
Lời nói đến đây đột nhiên im bặt, Cố Niệm ảo não gõ trán.
... Cao xanh ơi.
Cái gì gọi là 'hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút' chứ!
Cả căn phòng an tĩnh vài giây, đột nhiên vang lên tiếng cười trầm thấp.
“Mỗi khi căng thẳng thì em sẽ nói nhịu, đúng không?”
“......”
Bị người ta chọc thủng tâm tư, Cố Niệm hận không thể đào một cái hố sau đó tự mình chui xuống cho rồi.
Không cho cô thời gian phản ứng, người nọ đã đi đến trước mặt cô, ngón tay thon dài mảnh khảnh nắm góc bàn, hơi cúi người xuống.
Xen lẫn hơi nước và mùi nước hoa hương gỗ nhàn nhạt, người đàn ông cất giọng trầm khàn câu người.
“Sao đột nhiên lại căng thẳng vậy, Cố Niệm?”
Cố Niệm cật lực phát huy khả năng diễn xuất của mình: “Không có gì hết, tôi thật sự rất mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi trước khi tiệc đóng máy bắt đầu.”
Lạc Tu tỏ vẻ tin lời cô nói, gật đầu: “Không sao, em cứ về phòng nghỉ ngơi đi, hôm khác có thời gian tôi cùng em xem lại kịch bản.”
“Vậy anh thì sao?”
“Đã hẹn với em nên tôi cũng không có dự định khác.”
Anh nửa dựa vào tường, đôi chân dài thẳng tắp bắt chéo, lộ ra mắt cá chân tinh xảo trên đôi dép lông màu xám. Ánh mắt anh đảo một vòng, sau đó dừng lại trên quyển vở màu nâu nằm ngay ngắn trên giường. Giây tiếp theo đưa mắt nhìn cô.
“Thôi thì tôi đọc sách vậy.”
Mí mắt Cố Niệm giật giật, miệng cũng sắp méo đi: “Anh cũng phải nghỉ ngơi, giữ gìn sức khoẻ mới là quan trọng...”
Lời vừa dứt, cô như chìm vào đôi mắt đầy thâm ý đang lẳng lặng nhìn mình. Nhìn nhau vài giây, ý cười trên mặt Lạc Tu dần phai nhạt, anh hỏi:
“Chu Hàm Vũ đã nói gì với em vậy?”
“!” Cả người Cố Niệm cứng đờ, không dám nhìn vào đôi mắt sâu tối đen như mực kia nữa.
Thêm vài giây tĩnh lặng trôi qua. Lạc Tu thu hồi ánh mắt, khẽ thở dài: “Đúng là không nên tin tưởng cái tên miệng rộng kia.”
Cố Niệm: “............” Cô không nhịn được nhỏ giọng lí nhí, “Tôi chưa nói gì hết, anh, anh đừng đoán mò.”
Lạc Tu nheo mắt, biểu cảm trên mặt ôn nhu vô hại, “Không phải phản ứng kỳ lạ này của em là vì đã biết tôi có bệnh đau dạ dày hay sao?”
Cố Niệm nghẹn lời, không thể phản bác. Thật xin lỗi trợ lý Chu, tôi vô dụng, tôi đã phụ lòng tin của cậu mất rồi. T^T
Nhìn đôi mắt cô gái nhỏ từ kinh ngạc chuyển sang tuyệt vọng, Lạc Tu không kiềm chế được mà bật cười thành tiếng.
“Tôi vẫn khoẻ mà.”
Dù sao cũng bị đương sự vạch trần, Cố Niệm cũng không thèm che che giấu giấu nữa, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp xụ xuống, hung dữ trừng mắt: “Đau dạ dày không phải là chuyện nhỏ, anh không được làm lơ mà không chú ý tới!”
“Được được được, tôi biết rồi.” Trong giọng nói có sự cưng chiều mà chính anh cũng không hề hay biết.
Cố Niệm vẫn không yên tâm mà dặn dò thêm: “Tối nay anh không được uống rượu!”
Lạc Tu: “Có người mời rượu thì sao?”
“Ai mời cũng không thể uống!”
“Nhà sản xuất mời cũng không được uống?”
“Nhà sản xuất cũng không thể—”
Cố Niệm chợt dừng lại, sau đó một lần nữa tuyệt vọng gục đầu. Nếu có kim chủ baba mời rượu mà con trai bảo bối từ chối không uống, từ nay về sau cũng đừng hòng có cơ hội lăn lộn trong giới giải trí nữa.
Ý cười trong đáy mắt Lạc Tu không đè nén được nữa, đôi môi mỏng vô thức câu lên, đuôi mắt cũng tràn đầy vui vẻ. Anh cụp mắt xuống, nhẹ giọng trấn an cô gái nhỏ: “Đừng lo, chỉ là mấy ly rượu nồng độ thấp thôi, tôi không xảy ra chuyện gì đâu.”
“...Tuyệt đối không được! Trợ lý Chu đã nói bệnh đau dạ dày của anh rất nghiêm trọng, một chút cồn cũng sẽ phát bệnh!”
Cố Niệm vô cùng lo lắng, giọng nói cũng vô thức nâng cao cường độ, đôi mắt nai lười biếng thường ngày ngay lúc này không giấu được sợ hãi lo lắng.
Cho đến một giây kia, bóng đèn nhỏ trong đầu cô phát sáng, trong cái khó ló cái khôn: “A! Có rồi!”
Lạc Tu: “Có gì?”
“Có tôi ở đây, nếu bọn họ yêu cầu tiếp rượu, tôi có thể uống thay anh!”
Lạc Tu nhìn chằm chằm cô hai giây, sau đó bất đắc dĩ hỏi lại: “Em chắc chắn mình có thể uống rượu?”
“Chắn chắn luôn!”
Dưới ánh mắt như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của Lạc Tu, Cố Niệm chột dạ nửa giây, sau đó ngẩng cao đầu, giọng nói chắc như đinh đóng cột chỉ thiếu vỗ vỗ ngực.
“Tôi, tửu lượng tốt!”
-Hết chương 34-
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Niệm: Trong vòng một ly tuyệt đối không ai đánh bại được tôi!
Đầu Gỗ: Mong mọi người tha thứ cho sự đãng trí này của con bé, bằng một thế lực nào đó mà hôm qua mình đã quên mất đăng chương mới