Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng

Chương 22: Chương 22: Cô sẽ như vậy sao?




Edit: Đầu Gỗ

Phản đối vô hiệu, trợ lý chỉ có thể trơ mắt nhìn hồ ly tinh giữa thanh thiên bạch nhật mà dụ dỗ ông chủ nhà mình đi đến.... nhà ăn. Bước trên cầu thang gỗ lúc nào cũng lung lay như sắp sụp đổ đến nơi của nhà ăn, biểu tình của cậu đa dạng như bảng màu.

Hồ ly tinh thời đại 4.0 đều không cần kịch bản mà là tuỳ thời hành động như vậy à? Ở nơi công cộng mà cô ấy ngang nhiên câu dẫn ông chủ của cậu... Khoan đã, chẳng lẽ cô ấy cố ý lựa nơi đông người để ông chủ có bị chiếm tiện nghi cũng không cách nào phản kháng, đôi bàn tay hư đốn kia sẽ nhân lúc ăn cơm không ai chú ý mà mò mẫm dưới bàn ăn....

Trợ lý:!!??

Hồ ly tinh! Không biết xấu hổ!

Cậu nghĩ đến mặt đỏ bừng, không biết là vì xấu hổ hay tức giận, cực kỳ phẫn nộ giẫm lên cầu thang tội nghiệp. Cậu phải bảo vệ ông chủ, không thể để ông chủ rơi vào bẫy của hồ ly tinh!

Vì thế lúc Cố Niệm chọn món xong quay trở lại bàn ăn thì thấy trên bàn nhiều thêm một người đang nhìn cô như hổ rình mồi.

“Lạc Tu tiên sinh đâu rồi?” Cô hỏi cậu ấy.

“Lạc ca đi rửa tay.”

“À, trợ lý Chu có muốn ăn cơm cùng chúng tôi không?”

Trợ lý căng mặt: “Tôi ăn rồi, tôi đợi Lạc ca.”

Cố Niệm: “?”

“Cậu ăn rồi à, vậy tôi hỏi này... sao Lạc Tu tiên sinh còn chưa ăn cơm vậy?”

Chu Hàm Vũ bị cô câu hỏi của cô làm cho ngơ ngác. Cậu chưa kịp phản ứng lại thì cô đã tiếp tục truy vấn:

“Không lẽ công ty của các cậu vô lương tâm đến mức áp bức nghệ sĩ, ép anh ấy giảm béo không màng sức khoẻ?”

“?”

Cô gái nhỏ nheo mắt, xoẹt qua tia hung hăng: “Sếp lớn của cậu làm vậy là vi phạm luật lao động, cậu không thấy Lạc Tu tiên sinh gầy như vậy sao, không thể giảm cân nữa, lỡ như ảnh hưởng đến sức khoẻ thì dù có chịu trách nhiệm——”

“Chịu trách nhiệm gì cơ?”

Thanh âm ôn hoà thanh lãnh từ sau lưng truyền đến. Cố Niệm lập tức thu lại dáng vẻ nghiêm trọng, xoay người lại tươi cười:

“Anh quay lại rồi, mau ngồi xuống đi.”

Lạc Tu kéo ghế, tuỳ ý hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

Chu Hàm Vũ hoàn hồn, lập tức nhân cơ hội cáo trạng: “Rõ ràng là anh nói không có khẩu vị mới không ăn cơm. Kết quả bị Cố tiểu thư nói là em khắt khe—”

“Không có khẩu vị?” Ý cười trên mặt Cố Niệm trong một giây bay đi mất, khẩn trương nghiêm túc quan sát Lạc Tu.

“Có phải là do thức đêm quay phim không?”

Lạc Tu bất đắc dĩ: “Không phải, chỉ là trùng hợp thôi.”

Cố Niệm cúi đầu, bất an lẩm bẩm: “Dạ dày không tốt nhất định không thể xem nhẹ, đặc biệt công việc của anh thường xuyên phải thức đêm, lỡ như dẫn đến viêm dạ dày loét dạ dày thì không phải xảy ra chuyện lớn sao...”

Vì thế trong suốt bữa cơm, Cố Niệm bật chế độ mẹ già săn sóc cẩn thận tỉ mỉ bổ sung kiến thức khoa học chăm sóc sức khoẻ còn hơn cả chuyên gia dinh dưỡng cho Lạc Tu.

Trợ lý vốn dĩ mang tâm lý đề phòng Cố Niệm, về sau càng nghe càng buồn ngủ, thẳng đến khi cậu vừa ngáp thì bị Cố Niệm vực dậy.

“Cậu không được ngủ, phải nhớ cho kỹ những điều tôi vừa nói đó. Không may sau này dạ dày của Lạc Tu tiên sinh có vấn đề thì cậu còn biết cách ứng phó. Hiểu chưa?”

Chu Hàm Vũ: “............”

Cậu buồn ngủ đến hai mắt biến thành mắt gấu trúc, chạy trốn cũng không có kết quả, vài lần bắn ánh mắt cầu xin giúp đỡ cho Lạc Tu nhưng đáng tiếc đều bị ông chủ phúc hắc nhà mình nhắm mắt làm ngơ.

Hơn nữa cậu còn thấy, ông chủ không chỉ làm ngơ mà còn vui sướng khi người khác gặp hoạ.

Một minh chứng điển hình của hình tượng ông chủ vô lương tâm!

Nửa tiếng sau, trợ lý cũng thoát khỏi bữa cơm tra tấn tinh thần chốn địa ngục trần gian. Cố Niệm dọn dẹp đồ ăn thừa, lúc bưng khay cơm đi còn không quá yên tâm mà hỏi lại lần nữa:

“Cậu đã nhớ kỹ hết chưa đó?”

“Nhớ rồi.” Trợ lý hậm hực trả lời.

Lúc này Cố Niệm mới gật gật đầu yên tâm rời đi.

Cô vừa đi khỏi, mặt trợ lý viết đầy hai chữ ấm ức to đùng nhìn ông chủ nhà mình:

“Lạc ca, cô ấy bóc lột sức lao động của em còn hơn chị Anna nữa!”

Lạc Tu nhướng mắt, cười như không cười: “Cũng còn được mà.”

“Còn được chỗ nào!!!!” Cậu đưa điện thoại qua, trên đó là giao diện ghi chú, “Em phải ghi chú lại ba trang! Vậy mà cô ấy còn chưa vừa lòng, nói không chừng chiều nay còn quấn lấy bắt em ghi nhớ kiến thức chăm sóc sức khoẻ khác! Mà khoan đã, mấy cái này nghe có chút quen quen...”

“Vậy cậu về trước đi.”

“Không được!”

Chu Hàm Vũ còn chưa kịp nhớ ra điểm quen thuộc kia đến cùng là gì, nghe Lạc Tu nói vậy phản đối ngay lập tức:

“Còn có khả năng cô ấy cố tình khiến em mệt mỏi, điệu hổ ly sơn thuận tiện ra tay với anh!”

“......”

Lạc Tu vô cùng bất đắc dĩ bật cười, sau đó cúi đầu, tay cầm đũa gảy bát cơm.

Lúc này trợ lý chú ý đến khay cơm của anh, tò mò đưa đầu sang: “Anh nhìn gì vậy... Ơ, sao sườn hầm khoai tây của anh nhiều sườn quá vậy nè?!”

Chiếc đũa trong tay Lạc Tu ngừng lại, anh nhớ lại một màn vừa rồi.

Cô gái nhỏ một bên thao thao bất tuyệt cau mày nhìn trợ lý của anh ghi chú lại những thực phẩm tốt cho dạ dày, một bên mắt cũng không thèm nhìn lại có thể dùng động tác tự nhiên vô cùng chính xác gắp từng miếng sườn bên phần cơm của cô qua cho anh.

Còn vì nghĩ đến thói quen thích sạch sẽ của anh mà dùng riêng đôi đũa khác.

Chính vì thế từng miếng từng miếng sườn non đều chậm rãi bay sang khay cơm của anh, nhìn cô bận rộn tới lui như bé sóc nhỏ trộm hạt thông. Chỉ có điều sóc nhỏ này trông rất ngốc nghếch, nên mới có thể đem khẩu phần của mình đưa sang nhà người khác vô tư như thế.

Thấy Lạc Tu không đáp lời, trợ lý lại bắt đầu suy đoán: “Tiểu tỷ tỷ cố ý đưa qua cho anh đúng không? Lãng phí tấm chân tình rồi, cô ấy không biết năm nay anh chuẩn bị xuất gia đã lâu không đụng đến các loại thịt...”

“Ủa?”

Dọn dẹp xong khay cơm, Cố Niệm quay trở lại thì nhìn thấy ngọn núi nhỏ thịt sườn không chút xê dịch.

“Đầu bếp nhà ăn nấu món này siêu ngon, thịt sườn vừa mềm vừa thơm, anh không thích ăn hả?”

Lạc Tu nâng mắt nhìn cô, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cô rất thích à?”

Cố Niệm nghiêm túc gật đầu: “Thịt là một loại tín ngưỡng. Ăn cơm không có thịt và không ăn cơm không có gì khác nhau hết!”

Lạc Tu bật cười. Tiểu ham ăn, vậy mà còn đem hết thịt trong bát qua cho người ta cơ đấy.

Chu Hàm Vũ bên cạnh gân cổ cãi lại: “Thịt là tín ngưỡng cái gì chứ. Đạo Phật có ngũ giới, không sát sinh mới là tín ngưỡng!”

Sau đó còn chưa hả dạ quay sang Lạc Tu muốn được công nhận: “Lạc ca, em nói có đúng—”

Thế nhưng khi nhìn bàn tay với những ngón tay thon dài dùng đũa gắp lên một miếng thịt sườn ngắn đưa lên miệng, cằm cậu như muốn rớt ra.

Vài giây sau, nội tâm cậu sụp đổ gào thét trong vô vọng —

Ông chủ!!!

Anh có còn nhớ chính mình là người muốn xuất gia không vậy??!!

Tiểu hồ ly tinh này cố ý muốn dụ dỗ anh phá giới, anh không thể trúng kế của cô ấy được đâu aaaa!!!

***

Truyện chỉ đăng tại Wattpad @daugooo và fb Tiểu Mộc Đầu - 小木头。Mang đi nơi khác vui lòng dẫn link và ghi tên editor. Đầu Gỗ xin chân thành cảm ơn.

Chúc mí bạn đọc truyện vui vẻ~~~

***

Ăn trưa xong, ba người cùng nhau đi đến phim trường. Còn một lúc lâu nữa mới đến giờ Lạc Tu quay phim, vì thế bọn họ lại đến một góc nhỏ ở khu vực nghỉ ngơi của diễn viên. Không biết Cố Niệm hô biến ở đâu ra một cái ghế nhỏ, kéo đến ngồi bên cạnh Lạc Tu, cùng anh diễn giải vai diễn Vân Đàm trong mấy phân cảnh tiếp theo.

“Khi lịch kiếp, Vân Đàm gặp lại Đinh Kiều sau khi cô ấy và nam chính Vọng Vô Nhai quen biết nhau. Bởi vì kiếp trước có ràng buộc, cho nên Đinh Kiều sớm có tình cảm với Vọng Vô Nhai.” Cố Niệm giải thích chi tiết mối quan hệ của ba nhân vật trong kịch bản, “Cũng vì thế đối với Đinh Kiều mà nói, cảm tình mà Vân Đàm dành cho cô ấy cũng có thể nói là...”

“Là người thứ ba sao?”

Lạc Tu đột nhiên hỏi khiến cô sửng sốt. Áp suất không khí bỗng trở nên lạnh đi, cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy đôi mắt nâu sẫm ôn nhuận.

Xem ra lại là ảo giác rồi.

Cố Niệm sợ anh suy nghĩ lung tung, khoé mắt nhếch lên: “Cũng không hẳn là vậy đâu, thật ra thì khi đó Đinh Kiều và Vọng Vô Nhai chưa chính thức ở bên nhau.”

Lạc Tu gật đầu, thấp giọng hỏi: “Vậy Đinh Kiều nghĩ như thế nào?”

“Á? Nghĩ cái gì cơ?”

“Vân Đàm đã biết Đinh Kiều và Vọng Vô Nhai có mối liên hệ từ kiếp trước cũng biết hai người họ có tình cảm mà vẫn muốn chen chân vào, Đinh Kiều nghĩ sao về một Vân Đàm như vậy?”

Cố Niệm ngây người mấy giây, sau đó quay đầu quơ quơ ngón tay cái tán thưởng.

“Nhìn theo phương diện này của anh khá hay đó, vậy mà lúc trước tôi không chú ý đến điểm này.”

“Kịch bản do cô viết, cô nói suy nghĩ của cô xem nào.”

“À.... để tôi nghĩ một chút.”

Lạc Tu yên lặng nhìn sang người ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh. Vóc dáng cô không cao, ngồi ôm kịch bản trên ghế càng giống như thu lại thành một đoàn nho nhỏ. Lúc này cô thật sự đang nghiêm túc suy nghĩ, lông mày nhíu chặt.

Một lát sau, giống như đã thông suốt, Cố Niệm đứng bật dậy: “Tôi biết rồi!”

“Hửm?”

“Đại khái Đinh Kiều có thể hiểu được Vân Đàm. Kiếp trước Vân Đàm vì cứu nàng mà đoạ ma nhưng bản tính là thánh vật không hề thay đổi, vì thế khi lịch kiếp lựa chọn cuối cùng là buông tay chúc phúc cho người hắn yêu và Vọng Vô Nhai.”

“Ý của cô là Vân Đàm từ bỏ Đinh Kiều nên mới nhận được thấu hiểu?”

“Sao anh lại nghĩ như vậy, đương nhiên là không phải rồi.”

“......”

Lạc Tu đưa mắt nhìn cô đang liến thoắng:

“Vân Đàm đoạ ma cũng vì thế mà không cách nào khống chế bản thân sinh ra dục niệm, cho dù biết người Đinh Kiều yêu là Vọng Vô Nhai cũng không nhịn được mà tiếp cận nàng, yêu nàng.”

Cố Niệm nói xong quay lại nhìn anh: “Từ đầu đến cuối, cho dù Vân Đàm là người mạnh mẽ không sợ bất cứ điều gì lại mang trong người ma tính đáng sợ, nhưng nội tâm hắn vô cùng thống khổ. Đinh Kiều có thể hiểu.”

“... Ra là vậy.”

Anh vừa mới lên tiếng thì bị giọng nói của hai người phía sau cắt ngang.

“Lạc tiên sinh, ngài có thể đến phòng thay đồ rồi.”

“......”

Cố Niệm và Lạc Tu cùng lúc quay đầu lại.

Tầm mắt giao nhau, Cố Niệm sững sờ, người kia cũng giật mình: “Cố Niệm, sao cô lại ở đây?”

Là cô nàng chuyên viên trang điểm hôm qua cùng cô nói đùa trong phòng rửa tay, cũng là trợ lý của chuyên viên trang điểm chính của đoàn phim.

Cố Niệm: “Tôi và Lạc Tu tiên sinh đang thảo luận kịch bản.”

“Vậy à? Vậy hai người đến phòng thay đồ nói tiếp được không?”

Cố Niệm xoay đầu nhỏ lại nhìn Lạc Tu, cô đang hỏi ý anh.

Lạc Tu gật đầu: “Được.”

Chu Hàm Vũ ngồi bên kia ngủ gà ngủ gật thấy hai người đều đứng dậy cũng ngáp liên miên đi theo. Cậu buồn ngủ đến hai mắt sắp díu lại vẫn không quên theo sát ông chủ nhà mình, bật trạng thái đề phòng Cố Niệm một trăm phần trăm.

Cô nàng chuyên viên trang điểm đi bên cạnh Cố Niệm, khoát cánh tay cô cười hì hì: “Này, cả sáng nay tôi nghe đoàn phim đang truyền tai nhau một chuyện á!”

Ngoại trừ con trai bảo bối và kịch bản, Cố Niệm cũng không có hứng thú với chuyện gì khác, cũng không có tinh thần bát quái. Bởi vậy sau khi thấy cô nàng cố ý nói cho cô nghe cũng chỉ hỏi lấy lệ cho qua: “Chuyện gì cơ?”

“Bọn họ nói là.... tiểu mỹ nữ biên kịch Cố có bạn trai rồi nha!”

“?” Cố Niệm ngẩn ra. Biên kịch Cố? Cô ấy có chắc là đang nói cô không vậy?

Giọng cô nàng không hề nhỏ, Lạc Tu đi cách hai người một mét vẫn có thể nghe được rõ ràng. Trợ lý bên cạnh tất nhiên cũng nghe được, liền bắn ánh mắt “Nghe thấy chưa ông chủ, em đã nói rồi mà!” chéo chéo về phía anh.

Lạc Tu không nói gì, thần sắc nhàn nhạt.

Đương sự kinh ngạc một giây sau đó héo hon mà “Ồ” lên một tiếng.

Đối với loại chuyện này cô lười giải thích, suy cho cùng lời đồn này cũng là chuyện tốt... Có thể giảm bớt nhiều phiền toái không cần thiết.

“Cô chỉ 'ồ' là xong rồi đó hả??? Lạnh lùng quá đi, lúc trước tôi cứ nghĩ cô còn độc thân, còn định giới thiệu bạn của tôi cho cô đấy!”

Cố Niệm nghe vậy thì đầu cũng to lên, tận lực mỉm cười: “Không cần đâu, tình cảm của tôi và bạn trai vô cùng tốt!”

“Thật hay giả vậy?”

“Thật hơn vàng ròng luôn!”

“Vậy thì thôi... Mà này, bạn trai cô có đáng tin không vậy? Sao có thể yên tâm để tiểu cô nương xinh đẹp như cô ở nơi rừng núi hẻo lánh này chứ, hai tuần cũng không đến thăm một lần!”

Cố Niệm mặt dày đã bịa thì bịa tới cùng: “Chắc là vì tôi đáng để anh ấy yên tâm đó.”

Cô vừa nói xong chợt cảm giác bên cạnh có một đạo ánh mắt sắc bén bắn tới, cô tò mò liếc mắt nhìn sang, sau đó đụng phải cái nhìn đầy phẫn nộ của Chu Hàm Vũ.

Cố Niệm: “......”

Rốt cuộc hai ngày nay có chuyện gì xảy ra với đứa nhỏ này vậy, bà dì đến thăm à?

“Vậy là cô chưa đưa ảnh chụp của Lạc Tu tiên sinh cho bạn trai cô xem đúng không?”

“?” Nghe thấy con trai bảo bối đang yên đang lành bị cue*, Cố Niệm lập tức quay lại ngó cô nàng.

(*) Cua là nhắc đến, bóng gió, bẻ lái, dẫn dắt một người/ một sự việc không liên quan đến vấn đề đang bình luận, tranh luận.

Cô nàng chỉ là đang nói đùa, tầm mắt hướng sang Lạc Tu rồi lại chớp mắt với Cố Niệm: “Nếu không bạn trai cô mà thấy bên cạnh cô có một soái ca như vậy, chắc chắn sẽ lập tức chạy tới.”

Cố Niệm rơi vào mơ hồ: “Chạy tới làm gì?”

“Đương nhiên là vì lo sợ bạn gái mình bị soái ca đào góc tường rồi.”

“??”

Chu Hàm Vũ nghe vậy nhịn không được liền tức giận xù lông: “Lạc ca là ai chứ?! Ngoài kia không biết có biết bao mỹ nữ độc thân muốn làm quen với anh ấy, ông chủ của tôi mới không thèm làm loại chuyện này! Đúng không Lạc ca?”

“......”

Tầm mắt cậu vừa quay lại liền lọt vào một đôi mắt sâu hút. Ý cười nhợt nhạt giống như đều là nguỵ tạo, dễ dàng khiến người đối diện rơi vào hồ nước sâu không thấy đáy. Cậu ngơ ngác đờ người ra.

Đúng lúc này giọng nói bông đùa của Cố Niệm vang lên: “Đúng đó, cô quá lời doạ trợ lý nhỏ rồi kìa, Lạc Tu tiên sinh không phải kiểu người đó đâu.”

“Tôi chỉ nói đùa một chút thôi.”

“Tôi biết cô chỉ đùa thôi, nhưng đừng nói linh tinh. Lạc Tu tiên sinh là người nổi tiếng, mà người nổi tiếng trọng thanh danh lắm đó mỹ nữ à....”

Cô kéo tay chuyên viên trang điểm, một nửa là cười đùa một nửa uy hiếp bắt cóc người ta đi mất.

Bóng lưng nhỏ nhắn nhẹ nhàng lướt qua.

Lạc Tu ngước mắt, thân ảnh cô gái nhỏ không sai không lệch xoáy sâu vào hồ nước vô tận trong đáy mắt anh.

***

Trong phòng thay đồ, Cố Niệm chưa nói với Lạc Tu được mấy câu thì đã bị mấy nhân viên trang điểm không chút nể tình dùng lý do cô cản trở công việc của bọn họ mà đuổi ra ngoài.

Cố Niệm nhớ lại còn một cảnh kết thúc chưa nói xong, lại nghĩ đến diễn xuất khi có khi không của con trai bảo bối, cô làm sao cũng không yên tâm nên dứt khoát đợi bên ngoài phòng thay đồ.

Thế mà cô đợi một mạch gần một tiếng đồng hồ.

Lúc Lạc Tu ra khỏi phòng thay đồ liền thấy trong góc tường bên ngoài có một đoàn nho nhỏ, cô gái nhỏ chờ đợi đến ngủ gà ngủ gật rúc thành một ngọn núi bé xinh.

Anh theo bản năng nhẹ bước chân đi qua đó, đến khi còn cách cô một đoạn không xa mới rũ mắt quan sát cô.

Gương mặt Cố Niệm là mặt trái xoan trăng trắng đáng yêu, chiếc cằm nhọn ngày thường vì tư thế ngủ của cô mà bị hai bàn tay ép đến phúng phính, chóp mũi nhỏ nhắn cũng bị hằn đỏ, giống như Chu Hàm Vũ nói, cô trông như một tiểu hồ ly. À không đúng, là một tiểu hồ ly trong bụng có một con sâu ngủ.

Lạc Tu đứng ngược sáng, yên lặng nhìn cô gái nhỏ đang ngủ say, đáy mắt dấy lên tia sáng không rõ.

Sau đó như ma xui quỷ khiến, anh nhẹ nhàng cúi người, bàn tay hướng tới mái tóc nâu nhạt trông rất mềm mại đang rũ xuống kia.

Nhưng tay còn chưa kịp chạm vào, đầu nhỏ kia khẽ động dậy. Cố Niệm mơ màng ngẩng đầu lên: “A?”

Đợi tầm nhìn trước mắt dần dần rõ ràng, Cố Niệm mới thấy rõ người cõng ánh sáng sau lưng đang đứng trước mặt cô là ai.

Anh mặc áo sơmi trắng, quần đen bao bọc đôi chân dài thẳng tắp, còn có đôi mắt màu nâu đậm mang thần sắc không rõ đằng sau mắt kính gọng vàng.

Cố Niệm hai tay ôm đầu gối ngồi xổm ở đó, có phần chưa tỉnh ngủ mờ mịt nhìn anh mấy giây, đến khi phản ứng lại mới cong mắt cười.

“Lạc Tu tiên sinh!”

“...Ừm.”

“Vừa rồi tôi ngủ mơ thấy anh đó, còn nhớ đến một chuyện cực kỳ quan trọng nữa.”

“Chuyện gì?”

“Thứ ba tuần sau là 16 tháng 6.... sinh nhật anh sắp tới rồi! Anh thích quà gì, tôi tặng anh!”

“......”

Cô nói xong lại không nghe thấy anh trả lời cũng không có phản ứng gì. Một bụng nghi hoặc nhưng cô ngồi góc này không thấy được biểu cảm trên mặt Lạc Tu, vì thế cô đưa tay xoa cẳng chân ngồi lâu đến tê dại, chậm rãi đứng dậy:

“Uây.... Lạc Tu tiên sinh?”

Cố Niệm khó hiểu đứng thẳng người, đến khi thấy rõ mặt mũi anh thì sửng sốt.

Anh chỉ được trang điểm nhẹ, so với bình thường không có nhiều điểm khác nhau lắm, duy nhất khác biệt chính là mái tóc đã được vuốt gọn lên, lộ ra nửa trán cùng đoá hoa ưu đàm giữa hai chân mày.

Thợ trang điểm dùng màu son đỏ tươi vẽ lên làn da trắng nhưng không nhợt nhạt của anh một đoá hoa sống động, tôn lên vài phần cấm dục mị hoặc lòng người.

Cố Niệm nhìn đến thần hồn điên đảo.

Trong nháy mắt, cô không thể phân biệt được người trước mặt đến cùng là Lạc Tu ôn nhu như ngọc, hay thực sự là đoá hoa Ưu Đàm đoạ ma do chính cô viết ra kia.

“Trên đường đến đây, Cố tiểu thư nói tôi không phải là người như vậy.” Đôi môi mỏng khép mở, tựa tiếu phi tiếu cất giọng trầm thấp, “Vậy Cố tiểu thư sẽ là kiểu người như vậy sao?”

“Kiểu... kiểu người gì cơ?”

Cố Niệm hít vào một ngụm khí lạnh, có phần hoảng hốt ngẩng đầu.

Đôi mắt ở nơi ngược sáng rũ xuống.

“Chính là kiểu, rõ ràng đã có bạn trai, mà vẫn muốn quyến rũ người đàn ông khác.”

“......”

Cố Niệm nghẹn một búng máu không thốt nên lời.

Quá, quá yêu nghiệt.

Dù cho cô không thấy rõ biểu tình trên gương mặt anh, nhưng giọng mũi khàn khàn mang theo ý cười lại giống như vọng ra từ nơi hoang lạnh như thế, cô cũng có thể cảm nhận sâu sắc tà khí yêu nghiệt mị hoặc khác xa hoàn toàn một Lạc Tu dịu dàng như nước mà cô biết.

Là do con trai bảo bối nhập vai quá sâu, cho nên không thể tự kiềm chế sao?

Người ta nói diễn viên phái thực lực đều dễ dàng sinh ra cảm giác đồng điệu, đắm mình vào diễn xuất đến mức khó phân biệt đâu là hiện thực đâu là kịch bản....

Trong lúc Cố Niệm còn đang miên mang suy nghĩ, người đàn ông đứng cách đó không xa bỗng tiến lên một bước mang theo một cảm giác áp bách chưa từng có. Cằm anh căng cứng, lần nữa đè thấp thanh âm:

“Cố tiểu thư sẽ sao?”

“......”

Aii, cô không muốn tiếp tục nói dối nhưng dù sao cũng là thắc mắc của con trai bảo bối nhà mình, thân làm mẹ phải có trách nhiệm giáo dục chính xác nhân sinh quan và trở thành một tấm gương sáng cho quan điểm yêu đương của con trai không đi theo con đường sai lệch.

Đúng là như thế!

Cố Niệm ngẫm nghĩ một lúc, mặt trịnh trọng:

“Đương nhiên là sẽ không rồi, tôi và bạn trai thanh mai trúc mã tình cảm sâu đậm, đối với tình yêu cả hai vô cùng chung thuỷ cả thể xác và tinh thần, tuyệt đối sẽ không phản bội đối phương!”

.....

Bầu không khí tĩnh lặng quỷ dị một lúc lâu.

Bên tai là tiếng cười yêu dã trầm thấp lạnh lẽo.

Lạc Tu: “Vậy sao.”

-Hết chương 22-

Tác giả có lời muốn nói:

Ác long tu: Tôi không tin.

Đầu Gỗ: Để mn đợi lâu rồi~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.