Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng

Chương 39: Chương 39: Em trai




Edit: Đầu Gỗ

Dưới tầng trệt của khách sạn.

"Nhẹ tay, nhẹ tay một chút! Các người điên rồi sao! Đi chậm— ui da đi chậm thôi!"

Người đàn ông trung niên mặt mày trắng bệch nằm trên cáng không ngừng quát lớn với người đang khiêng cáng, thỉnh thoảng la lên oai oái.

Quản lý khách sạn Tinh Nguyện nhận được tin xảy ra chuyện, sáng sớm đã vội chạy đến. Lúc này nhìn thấy người đang nằm trên cáng, anh ta cuống quýt chạy đến: "Ngài Cao, ngài có muốn tôi và hai người nữa đi cùng không..."

Ông ta bực bội quát: "Anh? Cùng hai người nữa? Sao anh không dắt theo một đoàn khách du lịch đến xem tôi bị bẽ mặt luôn đi?!"

"Không dám không dám, do tôi lo lắng bọn họ không chăm sóc ngài chu đáo."

Sắc mặt người đàn ông trung niên càng lúc càng tái nhợt, ông ta tức giận quơ tay: "Không cần các người, tôi tự đi— chuyện tối qua khách sạn các người phải quản miệng mồm cho thật kỹ, nếu có tin tức gì truyền ra thì người đầu tiên tôi tính sổ chính là anh!"

"Vâng vâng." Không biết trong lòng quản lý có chửi thầm hay không, nhưng trên mặt là nụ cười cung kính, cúi đầu khom lưng vâng vâng dạ dạ.

Mặc dù ông ta đã uống thuốc giảm đau nhưng gãy xương gây nên từng cơn đau dữ dội, ông ta đang gấp gáp muốn đến bệnh viện, thấy quản lý khách sạn vẫn luôn dong dài thì không kiên nhẫn nhíu mày: "Còn chuyện gì nữa?"

Quản lý khách sạn nhìn trái nhìn phải rồi mới cẩn thận đi đến phía trước, nghiêng người nói nhỏ: "Tối hôm qua trên ban công lầu hai có bật camera giám sát, ngài có muốn chúng tôi xem lại rồi cắt nối chỉnh sửa gì hay không?"

"!"

Sắc mặt người đàn ông trung niên ban đầu chỉ hơi khó coi, sau khi nghe thấy quản lý khách sạn nói câu này tức khắc giống như tắc kè hoa, hết trắng rồi lại đỏ, đỏ chuyển thành tái xanh. Không biết nghĩ đến chuyện gì, trong mắt ông ta đầy sợ hãi, môi run rẩy gian nan mở miệng.

"Không cần! Camera giám sát tối qua đều xoá hết cho tôi, tối hôm qua trên ban công không có chuyện gì hết, là tôi tự té ngã! Lão Thiên Vương đến hỏi cũng chỉ được trả lời như vậy, nghe rõ chưa?!"

Câu cuối cùng giống như nghiến răng mà nói ra. Quản lý khách sạn bị ông ta quát đến da đầu run rẩy, lập tức cúi đầu: "Tôi hiểu rồi, ngài Cao cứ yên tâm, tôi nhất định xử lý chuyện này thoả đáng."

"......"

Cửa xe đóng lại, che đi người đàn ông trung niên nằm bên trong, ông ta kêu lên oai oái suốt quãng đường trên trấn nhỏ.

Quản lý khách sạn đứng yên tại chỗ, nghĩ ngợi một hồi rốt cuộc cũng không dám tìm hiểu đầu đuôi sự việc đến cùng, anh ta lắc lắc đầu trở lại khách sạn.

Bên cửa sổ tầng 4, Giang Hiểu Tình và Tần Viên Viên cũng thu lại ánh mắt xem náo nhiệt. Tần Viên Viên cảm khái: "Kỳ lạ thật đấy."

Cố Niệm ngồi ở bên cạnh bàn gõ gõ máy tính, không ngẩng đầu lên mà hỏi: "Chuyện gì kỳ lạ?"

Giang Hiểu Tình chỉ vào ngoài cửa sổ, gào to: "Ông ta cứ vậy mà đi rồi?"

Cố Niệm dừng tay đang gõ gõ máy tính, "Nếu không thì sao, cậu cho là phải động tay động chân một trận nữa à?"

"Tớ cứ nghĩ phải có một hồi tranh chấp nữa chứ. Ông chú đáng khinh này chỉ có một mình nên không dám động tay động chân với người hôm qua đá ông ta một cước đâu, phải gọi hai mươi người đến phòng đại anh hùng kia làm cho ra lẽ mới đúng chứ."

Cố Niệm: "Sau đó thì sao?"

Giang Hiểu Tình dùng ngón tay cái nhéo chóp mũi, làm ra tư thế oai vệ: "Đại anh hùng một chọi hai mươi, đánh cho bọn họ cụp đuôi mà chạy!"

"......"

Cố Niệm thở dài đóng máy tính lại, ngẩng đầu dùng ánh mắt vi diệu nhìn Giang Hiểu Tình. Giang Hiểu Tình bị nhìn chằm chằm đến nổi một tầng da gà.

"Làm, làm sao đấy?"

"Không có gì, tớ chỉ hơi thắc mắc."

"Thắc mắc cái gì?"

"Rốt cuộc não của cậu có cấu tạo thần kỳ thế nào."

"......"

Giang Hiểu Tình mấy giây sau phản ứng lại, làm bộ tức giận nhào lên cù Cố Niệm: "A a a cậu lại châm chọc tớ! Cho cậu biết tay!"

Cố Niệm cười ha ha né tránh bàn tay ma quỷ của cô ấy.

Chờ Giang Hiểu Tình nháo xong, Cố Niệm quay đầu lại phát hiện Tần Viên Viên vẫn còn đứng bên cửa sổ phát ngốc bèn nói đùa: "Cậu cũng đang đợi xem có hai mươi hắc y nhân đến hay không sao?"

Tần Viên Viên hoàn hồn, cười rộ lên: "Không có, có điều tớ cũng nghĩ sẽ có chuyện gì đó."

"Hả?"

Tần Viên Viên: "Công ty giải trí XX là một trong những công ty lớn trong giới mà, cho dù là một giám đốc điều hành nhỏ trong công ty cũng không ai dám đắc tội."

"Đúng đó." Giang Hiểu Tình lập tức phụ họa, "Đêm qua sau khi ông chú Cao này tới, đạo diễn Cảnh cũng đối với ông ta cung kính mấy phần, mấy diễn viên nữ cũng không dám làm trái ý ông ta."

Tần Viên Viên gật đầu: "Hơn nữa tớ có nghe nói về ông ta, tuy rằng ở trong công ty không có quyền hạn thật sự nhưng chị gái ông ta là tình nhân của lão tổng công ty XX, nắm trong tay tài nguyên cùng nhân mạch. Ông ta dựa vào chị gái mà đã quen ra vẻ cường thế, vậy mà hôm nay lại như rùa đen mà bỏ chạy."

"......"

Nghe Tần Viên Viên và Giang Hiểu Tình cậu một câu lập luận tớ một câu dẫn chứng, Cố Niệm gật gật đầu tổng kết lại: "Cho nên, người đá ông ta chính là người ông ta không thể đắc tội."

"Đúng đúng, chỉ có thể là vậy nên mới không có một màn đại anh hùng một đấu hai mươi!" Hai mắt Giang Hiểu Tình sáng lên, "Khách sạn thế mà cất giấu nhân vật lợi hại vậy sao? Thiếu hiệp hành tẩu giang hồ diệt ác?"

Cố Niệm bất lực nhìn cô ấy: "Cậu xem phim kiếm hiệp ít thôi."

Tần Viên Viên thần bí nói: "Nhưng hôm qua đoàn phim bao hết khách sạn mà, không có người ngoài vào đâu."

"Cũng có thể là khách mời khác mà."

Tần Viên Viên: "Các cậu nói xem, sao không thể là người trong đoàn phim?"

Cố Niệm chợt quay đầu lại. Cô chưa kịp lên tiếng, Giang Hiểu Tình đã nhanh nhảu: "Sao có thể? Tớ đều biết đoàn phim này của chúng ta không có khả năng có đại nhân vật!"

Tần Viên Viên thất vọng thở dài, Cố Niệm thâm sâu nhìn cô ấy. Giang Hiểu Tình bị nhìn đến chột dạ, sờ mặt hỏi: "Tớ nói sai gì sao?"

"Không, chỉ là câu 'tớ đều biết' kia."

"Thì sao?"

"Cậu càng ngày càng hiểu rõ chính mình, Hiểu Tình, mama thực sự rất vui."

"......?"

Vài giây sau, Giang Hiểu Tình chậm chạp hiểu ra một lần nữa nhào lên: "A a không được chiếm tiện nghi của tớ! Tớ còn lớn hơn cậu đó, ba người chúng ta cậu nhỏ tuổi nhất, gọi chị, mau gọi là chị đi!"

Cố Niệm bị ma trảo của Giang Hiểu Tình làm rộn, đột nhiên tươi cười trên mặt cứng đờ: "Ủa."

Giang Hiểu Tình vội vàng dừng tay: "Làm sao vậy?"

"Tớ quên mất rồi!"

"Quên cái gì?"

Cố Niệm nhanh như chớp chụp lấy điện thoại trên bàn, chưa nói dứt câu người đã chạy đi: "Tớ quên nói với Lạc Tu là em trai anh ấy gọi điện đến rồi!!"

"——?"

Giang Hiểu Tình và Tần Viên Viên chưa kịp mở miệng, cửa phòng đã rầm một tiếng lạnh lùng đóng lại.

Mặt Giang Hiểu Tình dại ra: "Cậu cảm thấy Cố Niệm còn nhớ chúng ta còn không đến một tiếng đồng hồ nữa là phải trả phòng trở về thành phố K không?"

Tần Viên Viên cười khổ: "Có lẽ hay quên là di chứng của say rượu."

Giang Hiểu Tình: "Hay để tớ đuổi theo bảo cậu ấy quay lại?"

Tần Viên Viên: "Gửi tin nhắn là được rồi, dù sao hôm nay cũng là ngày cuối cùng cậu ấy và Lạc Tu ở cùng đoàn phim, xét từ góc độ của Cố Niệm thì giống như......"

Hai người đưa mắt nhìn nhau, mười phần thấu hiểu.

Vẻ mặt Giang Hiểu Tình viết đầy đau đớn: "Cốt nhục chia lìa."

"......"

***

Trí nhớ của Cố Niệm đã chậm trễ.

Sau khi ăn sáng xong và tiễn Cố Niệm về phòng, Lạc Tu một mình quay lại căn phòng vắng vẻ. Còn hai tiếng nữa mới đến giờ xe của công ty đến đón, Lạc Tu đi đến phòng chứa đồ mở tủ lấy ra hộp thuốc. Lọ thuốc màu trắng bị anh vặn ra, hai viên thuốc rơi vào lòng bàn tay.

Lạc Tu thản nhiên cụp mắt xuống, bỏ thuốc vào miệng. Lúc vặn nắp lọ thuốc, anh khẽ nghiêng người đối diện với chiếc gương dài, trong gương phản chiếu cánh cửa gỗ mở một nửa. Giống như ảo giác, còn có cô gái nhỏ say khướt chân trần đứng dựa vào cửa, hai mắt đen lúng liếng nhìn anh không chớp.

[Anh lén trốn vào đây ăn kẹo có đúng không?]

Lạc Tu ngơ ngẩn.

Anh nhìn người trong gương, người vốn đã quen với lạnh nhạt tâm tình không chút dao động đối với nhân sinh, vô dục vô cầu, cho dù bên ngoài hào nhoáng mỹ lệ thì sâu trong linh hồn anh cũng chỉ là trống rỗng.

Thế nhưng vào lúc này, một loại tình cảm trước nay chưa từng có bỗng ào ạt như suối trỗi dậy từ trái tim khô cằn, giống như một hạt giống đang nảy mầm vươn mình giữa đáy lòng đang nứt nẻ. Nó mỗi lúc một lớn dần, xâm chiếm toàn bộ trái tim anh, như sắp không kiềm nén được nữa mà lan tràn ra ngoài, khiến anh nhung nhớ, khiến anh cảm thấy...

Nếu khung cảnh cô ấy dựa vào cửa không phải là ảo giác mà là cô của chân thật, thì tốt biết mấy.

Đơn độc đứng trước gương một lúc, Lạc Tu rũ mi mắt bỗng nhiên bật cười, mang theo một tia tự giễu chật vật.

Nếu để Lạc Trạm biết được, hẳn không tránh được bị cậu cười nhạo.

[Lạc Tu anh cũng có ngày hôm nay cơ đấy.]

Viên thuốc nằm trên đầu lưỡi quên nuốt xuống đã tan ra, đắng ngắt. Lạc Tu chậm rãi cuộn lưỡi nuốt chúng xuống. Khi anh ngẩng đầu lên thì đã trở lại vẻ mặt lạnh lùng như trước, ý cười mỏng lạnh ôn mạc. Đặt hộp thuốc trả lại chỗ cũ, Lạc Tu xoay người đi ra ngoài.

Bên ngoài phòng ngủ, Lạc Tu cầm lấy 《 Nhật ký dưỡng ngỗng 》đang nằm trên bàn, tay còn chưa kịp mở ra thì điện thoại đặt trên góc bàn đã rung lên.

Ánh mắt Lạc Tu ngưng đọng, nhìn sang đó. Điện thoại di động là đồ vật hầu như anh không quan tâm đến sự tồn tại, không được mấy người biết số điện thoại của anh, bình thường cũng hiếm khi nghe thấy thứ đồ chơi này reo lên.

Trừ phi...

Lạc Tu nhẹ nhàng đặt cuốn sổ tay xuống, cầm lấy điện thoại, trên màn hình hiện lên một dãy số quen thuộc.

Là Lạc Trạm.

Anh tựa lưng vào ghế, ngón tay khẽ động, đặt điện thoại bên tai: "Có việc gì đấy?"

"Anh lấy lại điện thoại rồi đó à?"

"......"

Bàn tay đang lật mở 《 Nhật ký dưỡng ngỗng 》của Lạc Tu dừng lại. Mấy giây sau, đôi mắt nâu đậm có chút lạnh lẽo, "Cậu có gọi cho tôi? Ai nghe máy?"

Bên kia truyền đến giọng điệu lười biếng: "Không phải Lạc đại thiếu gia chuyện gì cũng tính toán chuẩn xác hay sao, anh đoán thử xem?"

Lạc Tu đóng lại cuốn sổ tay vừa mới mở ra. Hàn ý trong đáy mắt dần tiêu biến, cười nhạt: "Xem ra lần trước phải chịu gia pháp nên cậu không hài lòng với 'lễ vật' mà anh tặng à?"

Đoán chừng người bên kia nhớ đến hồi ức không mấy vui vẻ nào đó, nghẹn hai giây mới cười lạnh đáp lại: "Tôi chờ xem lần sau anh còn dám dùng tới loại thủ đoạn như thế nữa hay không."

Lạc Tu cười ôn nhu: "Chỉ cần đạt được mục đích, anh không ngại dùng bất cứ thủ đoạn nào."

"......"

Hai anh em lại trở về trạng thái giằng co quen thuộc. Một lúc sau, Lạc Tu phá vỡ cục diện bế tắc, thanh âm hoà nhã trở lại: "Hôm nay tâm tình anh không tốt, không có kiên nhẫn cùng cậu chơi trò huynh hữu đệ cung*. Nếu cậu muốn hoàn thành nhiệm vụ ông nội giao cho thì một hai phút này cũng đủ để cậu báo cáo kết quả với ông nội rồi. Nể tình cậu là em trai, anh nhường cậu cúp máy trước đấy."

(*) Huynh hữu đệ cung: Anh em hòa mục thân ái tôn kính lẫn nhau.

Người đối diện cứng họng vài giây, bỗng dưng bật cười: "Hoá ra đó mới là mục đích của anh."

"......" Lạc Tu giương mắt.

"Cố tình nhắc lại chuyện lúc trước để chọc giận tôi, muốn dời đi sự chú ý của tôi à? Anh nghĩ tôi còn là đứa nhóc mười mấy tuổi sao?"

Tầm mắt Lạc Tu rơi trên quyển sổ, ngón tay khẽ động, không nói lời nào.

"Tôi vốn chỉ nghĩ là một tiểu cô nương biết rõ thân phận anh mà thôi, không ngờ... chậc, người khiến Lạc Tu quan tâm xuất hiện rồi?"

Giọng nói thiếu niên bên kia truyền đến mang theo chút quyện lười khàn khàn, giống như tựa lưng vào đâu đó rồi cười rộ lên.

"Anh 'xong' rồi, Lạc Tu."

Đôi mắt nâu sâu hút rốt cuộc cũng khẽ động, kèm theo một tiếng cười hừ, Lạc Tu tuỳ tay mở trang bìa cuốn sổ tay ra, ngón tay vuốt nhẹ lên mặt giấy mềm mại, sau đó chậm rãi ung dung cất tiếng:

"Đường Nhiễm thích cậu cho nên cậu đã bắt đầu biết tự bổ não?"

Thiếu niên bên kia khẽ ngừng lại, ý cười vơi đi: "Tôi còn chưa nói sẽ làm gì mà Lạc đại thiếu gia đã khẩn trương đem Nhiễm Nhiễm ra làm lá chắn, chỉ càng khiến tôi nghĩ rằng anh đang có tật giật mình đấy."

"Ừ, tôi có tật giật mình." Lạc Tu khẽ cười, giọng điệu ôn hoà, "Cậu tới thử xem."

"...Chín chín tám mốt kiếp nạn tôi cũng đã đi qua hết rồi, cho dù làm gì anh cũng không cản trở tôi được nữa. Tốt nhất anh đừng khiêu khích đứa em trai này nhé."

"Ồ, vậy hành trình thỉnh kinh kết thúc rồi..." Lạc Tu khẽ cong môi, "Cậu xác định bên trong kinh thư lấy về có chữ sao?"

"——!"

Trước khi cục diện bế tắc giữa hai người lại sắp bắt đầu, cửa phòng Lạc Tu đột nhiên bị ai đó gõ lên.

Ý cười tựa như hoa trong gương trăng trong nước dưới đáy mắt anh trong chớp mắt vỡ tan không sót lại chút dấu vết. Lạc Tu ngước mắt lên nhìn đồng hồ treo tường, không phải là thời gian xe công ty đến đón.

Chợt nghĩ đến điều gì đó, Lạc Tu khựng lại. Sau đó quay lại nói với người bên kia điện thoại: "Anh còn có việc, hôm nay không tiếp cậu được nữa, em trai."

Không đợi người kia kịp trả lời, anh đưa tay cúp điện thoại đồng thời đứng dậy. Đi vài bước đến huyền quan, Lạc Tu điều chỉnh lại trạng thái cảm xúc trên mặt cũng thầm nhớ lại những lời giấu đầu hở đuôi vừa rồi. Cuối cùng đổi lại một nụ cười tự giễu.

"Trăm ngàn sơ hở."

Đúng là quan tâm quá sẽ bị loạn.

Cửa phòng mở ra giữa hai người, Cố Niệm rưng rưng đứng ở bên ngoài.

"Thực xin lỗi, là tôi... tôi lại đến nữa."

Hồ băng lạnh lẽo trong mắt Lạc Tu lập tức trở nên ấm áp, anh nửa tựa vào cửa, mi mắt mềm mại rũ xuống nhìn cô.

"Không cần xin lỗi, em đến lúc nào cũng được."

Cố Niệm không khỏi cảm động trong lòng: "Tôi quên mất một chuyện."

"Sao?"

Cố Niệm nói liền một mạch: "Chuyện đó... không phải hôm qua điện thoại anh để ở chỗ bạn tôi hay sao sau đó buổi sáng có người gọi đến không ngừng bọn tôi sợ có việc gì gấp nên mới—"

"Nói chậm thôi," Lạc Tu nhẹ giọng ngắt lời cô, âm cuối thêm vào một chút dịu dàng, "Đừng khẩn trương, tôi cũng sẽ không vì chuyện nhỏ này mà trách em."

Cố Niệm cảm động đến nghẹn ngào. Sao trên đời này lại có một thiên sứ đáng yêu như vậy chứ!

Nhận được cam đoan không tức giận của Lạc Tu, Cố Niệm nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi nói tiếp: "Là tôi nghe điện thoại của anh, hình như là em trai anh gọi đến."

Lạc Tu: "Ừ, tôi biết rồi."

Cố Niệm mờ mịt: "Làm sao anh biết?"

Lạc Tu mỉm cười, anh rất muốn đưa tay xoa đầu cô gái hôm nay có hơi ngốc manh này, nhưng vẫn cố nhịn lại. Anh giơ điện thoại trong tay lên: "Nó vừa mới điện lại cho tôi."

Cố Niệm: "——!"

Cố Niệm mếu máo: "Thực xin lỗi, nhất định là do tối hôm qua tôi uống quá nhiều, rượu làm hỏng hết đầu óc rồi, bình thường trí nhớ của tôi tốt lắm!"

Lạc Tu bật cười: "Không sao."

Cố Niệm do dự một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Tu, bất an hỏi: "Vậy... cậu ấy có bắt nạt anh, hay... nói mấy lời khó nghe gì không?"

"......"

Ánh mắt Lạc Tu khẽ động. Anh biết rõ Lạc Trạm, ai cũng biết tiểu thiếu gia của nhà họ Lạc từ nhỏ đến lớn là thiên chi kiêu tử*, ngoại trừ Đường Nhiễm thì với cẩu tính tình kia nửa lời dễ nghe cũng không nói, đối với anh hay là người nghe điện thoại của anh lại càng không.

(*) Thiên chi kiêu tử (天之骄子): con cưng của trời. Ý chỉ những đứa con được cha mẹ quá mức cưng chiều mà trở nên kiêu ngạo, xem thường người khác. Ban đầu, cụm từ này được dùng để chỉ tộc Người Hồ mạnh mẽ ở phương Bắc Trung Quốc. Ngoài ra, đôi khi cụm từ này còn được dùng để chỉ những người thiên tài, có tài năng thiên phú nên mới là con cưng của trời.

Vì thế Lạc Tu rũ mắt, thấp giọng cười: "Không có, hẳn là nó đang ở nhà, có ông nội ở đó nên nói chuyện với tôi vẫn tốt."

"——?!"

Cố Niệm nhíu mày nhăn mi.

Như thế mà gọi là vẫn tốt?

Em trai hỗn đản kia đã nói Lạc Tu là con tin bị bắt cóc, lại còn chọn giết con tin nữa đó!

Vậy có phải nếu như không có ông nội của bọn họ ở bên cạnh, em trai hỗn đản sẽ càng bắt nạt con trai bảo bối của cô quá đáng hơn nữa hay không?!

Hu hu hu con trai bảo bối của cô thế mà phải sống trong tình cảnh đáng thương như thế mà lớn lên, quá thảm mà.

Mẹ già Cố đau lòng âm thầm rơi nước mắt, sau đó rưng rưng ngẩng đầu lên.

"Con... Anh đừng sợ, chúng ta dựa vào bản thân nỗ lực nuôi bản thân, không cần bọn họ! Nếu bọn họ còn bắt nạt khi dễ anh, vậy anh đừng quan tâm đến nữa, bọn họ cũng không thể bắt ép được anh!"

"Tôi không sao hết, nhưng mà...."

Nhìn đôi mắt nâu trời sinh ôn nhu ẩn chứa khổ sở, Cố Niệm có cảm giác tim mình đau như bị ai nắm chặt, cô lập tức hỏi: "Nhưng mà cái gì?"

"Em trai tôi hay trêu đùa người khác. Nó đã biết cô và tôi quen biết nhau, rất có khả năng sau này sẽ đến tìm cô."

"Tìm tôi?" Cố Niệm ngẩn ra, lập tức cảnh giác, "Không lẽ cậu ấy muốn anh không có bạn bè nào khác?"

Lạc Tu im lặng.

Cố Niệm thấy anh không nói gì thì càng đau lòng hơn, không hề nghĩ ngợi lập tức nói tiếp.

"Không sao đâu, cậu ấy nói gì tôi cũng không nghe, anh đừng sợ nha. Cho dù cậu ấy muốn gặp tôi thì tôi cũng không nhìn đến cậu ấy. Mặc kệ là ai đi nữa, tôi vĩnh viễn vĩnh viễn đứng về phía Lạc Tu!"

Cảm xúc dưới đáy mắt Lạc Tu ngưng đọng, tựa như ai đó làm rơi một giọt mực lên trang giấy, anh khẽ thở dài, nở nụ cười mê hoặc lòng người: "Sao em lại tín nhiệm tin tưởng tôi như vậy, Cố Niệm?"

"......"

Cố Niệm vẫn còn chìm trong cơn tức giận phẫn nộ nghe vậy thì ngẩn ra, tầm mắt cô rơi vào hồ nước sâu không thấy đáy trong ánh mắt anh, mặt hồ tĩnh lặng nhu hoà giống hệt lần đầu tiên cô nhìn thấy, tựa như vẫn luôn dịu dàng ấm áp chưa hề thay đổi, khiến người ta cam tâm tình nguyện sa vào.

Cố Niệm chậm rãi thu hồi thần trí, đuôi mắt cong cong: "Đó là bí mật!"

"Bí mật?"

"Đúng vậy!"

"Bí mật đến ngay cả tôi cũng không thể nói sao?"

Đôi mắt sâu lắng ẩn chứa một chút mất mát kia an tĩnh nhìn Cố Niệm khiến cô không đến ba giây đã chuẩn bị buông vũ khí đầu hàng. Trước khi lý trí bị ánh nhìn này làm cho tan rã, Cố Niệm nhanh chóng dời mắt đi, làm bộ quay sang chỗ khác. Cô không nhịn được cười rộ lên.

"Không được không được, anh như vậy là phạm quy đó, ít nhất ngay bây giờ tôi không nói đâu."

Lạc Tu đành buông tha cho cô, cũng rũ mắt mỉm cười: "Vậy khi nào em mới chịu nói cho tôi đây?"

Cố Niệm nghĩ nghĩ: "Năm sau đi, bí mật này là một trong những quà sinh nhật của anh, có được không?"

Lạc Tu lắc đầu: "Quá lâu, tôi không chờ được."

Cố Niệm do dự một chút rồi lại nhìn anh: "Vậy đổi thành ngày nào đặc biệt một chút?"

"Ừ, tết Đoan Ngọ đi."

"Được.... Ủa?" Cố Niệm dừng lại đúng lúc, "Hôm nay không phải là tết Đoan Ngọ sao?"

Lạc Tu mỉm cười nhìn cô đang đề phòng anh, "Bị em phát hiện rồi. Vẫn không thể nói cho tôi nghe được à?"

Cố Niệm ôm lấy lý trí đang giãy giụa lần cuối của mình, "Cái đó... hôm nay tôi chưa sẵn sàng..."

"Vậy được rồi."

Cố Niệm đang suy nghĩ thêm lý do nào khác có sức thuyết phục hơn thì nghe Lạc Tu đồng ý dứt khoát, ngơ ngác nhìn anh.

Lạc Tu cúi đầu, vươn tay xoa xoa đỉnh đầu cô.

"Tôi chờ em chuẩn bị sẵn sàng."

"......"

Cố Niệm đứng ngây ra đó, hai má không ngăn được mà chậm rãi ửng hồng.

Bầu không khí đang mập mờ kiều diễm, đột nhiên một thanh âm từ đâu cắt ngang sự tĩnh lặng bao trùm lấy hai người.

"Tiểu Cố? Con bé này sao lại ở đây?"

"!"

Cố Niệm giật mình hoảng sợ nhảy lùi về sau, xoay người nhìn về phía phát ra âm thanh.

Phó đạo diễn Lâm cười tủm tỉm nhìn hai người như đang xem kịch vui: "Sáng sớm tinh mơ, cô đến đây ôn tập kịch bản à?"

Gương mặt Cố Niệm lúc đầu chỉ hơi ửng hồng, bây giờ nghe vậy đỏ bừng như cà chua chín: "Cháu cháu cháu chỉ đến đây để tạm biệt Lạc Tu tiên sinh mà thôi!"

"Ồ~ vậy đó hả."

Trên mặt phó đạo diễn Lâm viết "đoán xem tôi có tin hay không" cùng ánh mắt nhìn thấu sự đời nhìn cô.

Bởi vì có tật giật mình, Cố Niệm vội vàng quay đầu lại nhìn thoáng qua Lạc Tu.

"Vậy... Tôi về trước đây, sắp đến giờ tổ biên kịch phải trả phòng rồi. Nếu có cơ hội hẹn gặp lại anh ở thành phố K nhé!"

Trước ánh mắt tha thiết mong đợi của cô, Lạc Tu gật đầu: "Được."

Nhận được lời đồng ý của con trai bảo bối, nội tâm của mẹ già Cố Niệm cũng sắp bay lên, thế nhưng dưới ánh mắt thâm sâu của phó đạo diễn Lâm, cô có chút quẫn bách, không nói thêm gì nữa mà lập tức rời đi.

Phó đạo diễn Lâm cũng vội vàng đi theo: "Nha đầu đợi chút, đừng vội bấm thang máy, tôi cũng xuống lầu!"

"Phó đạo diễn Lâm."

Giọng nói lạnh nhạt khẽ vang lên níu lại bước chân phó đạo diễn Lâm. Ông dừng lại, cười ngượng ngùng: "Xin lỗi cậu nhé Lạc Tu, tôi không cố ý ngắt ngang hai người đâu, thật sự là vì từ phòng tôi đến thang máy phải đi ngang...."

"Không sao, tôi không để bụng."

Người nọ nâng ánh mắt lãnh đạm, nở nụ cười ôn hoà nhìn ông.

Sau lưng phó đạo diễn Lâm chợt cảm nhận được làn gió lạnh lướt qua. Ánh mắt này mà nói không để bụng, vậy nếu cậu ta để bụng thì bộ xương già này của ông có phải ném lại đây luôn hay không?

Trong lòng ông ấy thầm mắng nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh mà cười cười: "Vậy tôi..."

Ông chỉ chỉ hướng thang máy.

Lạc Tu gật đầu, "Ngài đi thong thả."

"Được được, tạm biệt."

Phó đạo diễn Lâm vừa mới xoay người, còn chưa kịp bước một bước đầu tiên.

"Đúng rồi."

"?"

Ông kiềm nén lại cơn tức giận, quay lại nhìn người đang đứng tựa lên cửa. Khuôn mặt tuấn mỹ giấu trong bóng tối, không nhìn rõ biểu cảm, chỉ nghe được giọng nói ôn hoà như cũ.

"Tôi biết ông không chỉ một lần điều tra danh tính tôi."

"....!"

Người nọ đẩy cánh cửa trước mặt, bỏ lại một câu nói nhẹ nhàng phía sau.

"Làm ơn ngài— đừng nói với cô ấy."

Cửa phòng đóng lại trước mắt phó đạo diễn Lâm. Ông cứng đờ đứng đó, sau lưng là một tầng mồ hôi lạnh.

Đứng đực ra một lúc lâu, phó đạo diễn Lâm đưa tay lau mồ hôi trên trán. Lúc trước khi đã biết được thân phận thật sự của đại thiếu gia Lạc Tu của nhà họ Lạc thì ông cũng đã dự tính được rằng cậu ta sẽ biết được ông cho người điều tra, nhưng ông không nghĩ tới cậu ta chỉ nói hai câu đơn giản như vậy với ông, lại càng không ngờ đến chỉ với hai câu nói đã khiến ông không có tiền đồ mà sợ đến ngây người.

Có điều cái gì mà 'Làm ơn' ngài đừng nói với cô ấy?

Có phải ý của câu nói tiếp theo chính là, 'bằng không tôi sẽ giết người diệt khẩu' chứ gì!?

Tôi sợ cậu chắc?

Hừ!

Tôi sợ cậu đấy! Bởi vì vô sản không đấu lại tư sản!

Trong lòng phó đạo diễn Lâm xì mũi tự giễu, sau đó xoay người đi đến thang máy. Lúc đến lối rẽ vào thang máy, nhìn thấy nha đầu một bộ dạng héo rũ không thèm liếc ông một cái kia thế mà thật sự đứng đó giữ nút thang máy đợi ông. Phó đạo diễn Lâm vô cùng cảm động, nhanh chân bước vào.

"Đứa trẻ ngoan đứa trẻ ngoan, thời buổi bây giờ hiếm có đứa trẻ nào ngoan ngoãn hiểu chuyện như cô đâu đấy!"

Cố Niệm làm mặt lạnh ấn thang máy: "Ngài nghĩ nhiều rồi, cháu chỉ sợ ngài trả đũa thôi."

Phó đạo diễn Lâm: "......"

Cửa thang máy đóng lại, từ từ đi xuống.

Ý cười trên mặt phó đạo diễn cũng từ từ vơi đi. Thật ra đối với những ai lăn lộn trong vòng giải trí này thời gian đủ lâu, đều sẽ dần dần biến mình thành một chiếc bánh quẩy, theo hướng gió mà xoắn đến xoắn đi, lương tâm trở thành một thứ xa xỉ chậm rãi hao mòn, hoặc nếu như còn sót lại thì cũng chỉ còn cách tìm một góc không ai biết đến mà giấu đi, để tránh bản thân vô tình trêu chọc phải mầm tai hoạ.

Ít nhất vừa rồi khi Lạc Tu nhắc nhở, ông đã nghĩ như vậy, thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện.

Tuổi trẻ bây giờ chính là muốn rơi xuống hố. Không phải bẫy rập giữa dòng đời thì là hố do người khác đào, rơi xuống cái nào mà chẳng giống nhau?

Có tuổi trẻ nào mà không một lần vỡ tan mộng tưởng đâu chứ.

Nhưng mà—

Phó đạo diễn Lâm chưa kịp đưa mắt quan sát cô gái vừa rời xa Lạc Tu mấy phút đã trở nên không còn sức sống thì thang máy đã ngừng ở tầng 4.

Cửa thang máy mở ra, Cố Niệm rũ mắt xuống, nghiêm túc cúi người cung kính với phó đạo diễn Lâm:

"Một tháng nay được ngài quan tâm và chỉ bảo, cháu rất cảm ơn Lâm đ*o."

Vừa nói xong cô liền xoay người chuẩn bị bước ra ngoài.

Phó đạo diễn Lâm nheo mắt: "Cô đợi đã."

Cố Niệm quay đầu lại khó hiểu nhìn ông.

Phó đạo diễn đưa tay chặn lại cửa thang máy, biểu tình trên mặt rối rắm đến nhăn lại: "Hỏi cô một câu nhé."

"Ngài nói đi ạ."

"Rốt cuộc cô thích Lạc Tu ở điểm nào thế?"

Cố Niệm không thể hiểu được tại sao đột nhiên ông lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Lạc Tu tiên sinh rất dịu dàng."

Phó đạo diễn Lâm nhịn xuống xúc động muốn cười lạnh một tiếng, nỗ lực giữ gương mặt hiền từ và dáng vẻ chỉ thuận miệng hỏi thăm.

"Dịu dàng dịu dàng, tôi nghe cô khen cậu ta như vậy đến lỗ tai cũng sắp mọc kén luôn rồi. Ai mà không dịu dàng? Trong giới nhiều diễn viên như vậy, phim còn diễn được, dịu dàng hoà nhã khó diễn lắm sao?"

Cố Niệm có chút giật mình, sau đó buồn cười nhìn ông: "Ngài làm sao vậy? Sao đột nhiên lại nói như vậy."

"Tôi, tôi chỉ tò mò nên thuận miệng hỏi một chút." Phó đạo diễn Lâm chột dạ đảo mắt, "Các cô còn trẻ, tương lai sẽ trải qua rất nhiều chuyện, gặp gỡ nhiều người hơn nữa, thế nên đừng chỉ đánh giá một người chỉ qua vẻ bề ngoài. Huống chi đàn ông dịu dàng không hiếm gì, thật ra cũng không phải là ưu điểm..."

"Vậy thì ngài nói sai rồi."

Thanh âm của Cố Niệm nhỏ nhẹ nhưng vô cùng kiên định đáp lời ông. Phó đạo diễn Lâm sửng sốt nhìn cô.

Cô gái đứng đó, đôi mắt đen nhánh xinh đẹp bình thường héo rũ không có tinh thần lúc này rất nghiêm túc nhìn ông, ánh mắt đó trong sáng như pha lê tinh khiết, một chút tì vết hay vẩn đục cũng không tồn tại.

"Dịu dàng chân chính là trân bảo rất khó tìm được, giống như Lạc Tu tiên sinh vậy."

Đôi mắt xinh đẹp của Cố Niệm cong lên, như đang kiên định nghĩ đến tín ngưỡng của bản thân.

"Dịu dàng chân chính..." phó đạo diễn Lâm suy tư một lúc, "Cô gặp qua cái đó trên người Lạc Tu rồi à?"

Ánh mắt Cố Niệm khẽ động, tựa như dòng ký ức xa xôi vừa chảy qua, khắc sâu lưu luyến, cô gật đầu mỉm cười.

"Cháu đã may mắn nhận được một lần, và vĩnh viễn cũng sẽ không quên."

...

Dịu dàng chân chính là bảo vật chốn nhân gian mà em đã may mắn gặp được, là trước khi em từ trên tầng cao rơi xuống vực thẳm, thịt nát xương tan vạn kiếp bất phục, đúng lúc người ở đó, vừa vặn rơi vào ánh mắt ôn nhu duy nhất chống đỡ cả bầu trời.

Đầu Gỗ: Câu cuối chính là một phần chuyện xưa của Niệm Niệm~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.