Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng

Chương 56: Chương 56: Là tôi, Lạc Tu




Edit: Đầu Gỗ

5 giờ chiều, Lạc Tu lấy lại toàn bộ vật phẩm cá nhân đã bị “cưỡng chế” tịch thu từ quản gia đang tươi cười hiền từ.

Quản gia Lâm Dịch quan tâm săn sóc hỏi anh: “Hôm nay cậu phải trở về bên kia sao?”

Lạc Tu: “Vâng, phiền quản gia Lâm thay cháu chào ông nội một tiếng.”

Lâm Dịch ngẩn người: “Cậu không đích thân đi chào tạm biệt lão tiên sinh sao?”

“Cháu không đi.”

Lâm Dịch chớp chớp mắt, nụ cười trên mặt hơi đơ.

Ông làm việc cho Lạc lão gia đã lâu, tận mắt nhìn thấy Lạc Tu làm một đại thiếu gia ôn lương chuẩn mực, hai mươi năm nay trong những chuyện lễ nghi đại thiếu gia luôn giữ phép tắc, loại chuyện thất lễ như rời nhà đi mà không thông báo với người lớn thế này xưa nay chỉ có tiểu thiếu gia mới dám làm.

Không lẽ bởi vì lần này Lạc lão gia một mực cưỡng chế mang cậu ấy về nhà hơn nữa còn tịch thu hết mọi thiết bị liên lạc nên mới chọc giận đại thiếu gia vốn lạnh nhạt không quản sự đời?

Lạc Tu vốn đã đi ra ngoài, thong thả ung dung đeo đồng hồ, ngón tay thon dài đang chỉnh lại dây đồng hồ, nhận thấy người đi đằng sau không nói gì, anh khẽ nghiêng người.

Đôi mắt màu nâu ôn hoà nhìn quản gia trong chốc lát, cười nhẹ.

“Cháu không giống Lạc Trạm, không làm những chuyện giận dỗi nhàm chán như vậy.”

Quản gia thở phào nở nụ cười: “Vậy cậu đang là?”

“Huống chi giữa ông nội và cháu vốn dĩ không có cơ sở tình cảm để giận dỗi.”

“......”

Cục đá vừa mới buông xuống trong lòng quản gia lập tức nghẹn lại. Ngập ngừng khó xử một lúc ông mới lên tiếng.

“Thật ra lão tiên sinh rất quan tâm cậu, chỉ là cậu hiểu chuyện từ nhỏ còn tiểu thiếu gia tình tình nghịch ngợm, cho nên người lớn trong nhà càng thêm...”

Lời ông nói được một nửa, người đàn ông đứng trên thảm thêu hoa văn ngoài hành lang rũ tay xuống, không tiếng động nhếch khoé môi.

Quản gia Lâm Dịch không nói thêm được nữa.

Lòng người chính là như vậy, không phải máy móc, cán cân trong lòng luôn sẽ nghiêng về một bên, cho dù chính bản thân không muốn thừa nhận thì thiên vị mãi mãi tồn tại.

Huống chi trong chuyện Lạc Tu Lạc Trạm, không chỉ riêng ông cụ Lạc mà còn những người trong dòng họ Lạc thậm chí người ngoài bàn tán đôi ba câu cũng đều rõ ràng.

Mấy lời này của ông cũng chỉ lừa mình dối người.

“Quản gia Lâm đừng nghĩ nhiều,“ Lạc Tu giống như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của ông, giọng điệu ôn hoà, “Ông nội muốn cháu trở về đóng cửa nhận lỗi, ba ngày này cháu đã làm như ông mong muốn. Còn chuyện cháu đi mà không đến chào ông...”

Quản gia ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy Lạc Tu cười: “Tính tình ông nội và Lạc Trạm giống nhau, ông muốn tính toán, cháu không đến thì thôi, đến gặp ông nội lại không nhịn được mà nói thêm vài câu.”

Quản gia hiểu ý anh, bất đắc dĩ bật cười: “Thì cậu nói qua loa vài câu thôi?”

Lạc Tu mỉm cười cụp mi mắt, không trả lời lại.

Quản gia nhìn ra anh đang tỏ ý cự tuyệt, do dự một lúc mới hỏi: “Chỉ vì Cố tiểu thư kia sao?”

Mí mắt Lạc Tu khẽ động, nhưng anh không nói gì. Đến khi anh ngước mắt lên lại đột nhiên nở nụ cười ôn hoà hỏi sang chuyện khác: “Quản gia Lâm cảm thấy trước kia cháu không từ chối cũng không phản kháng, chỉ làm đại thiếu gia ôn thuần nghe lời của nhà họ Lạc là vì sao?”

Quản gia cười khổ: “Có lẽ bởi vì cậu cảm thấy những người đó những việc đó đều không quan trọng.”

“Đúng vậy.”

Lạc Tu nhét một tờ giấy vào túi áo vest của quản gia, tay vỗ vỗ: “Nhưng bây giờ thì có rồi.”

“......”

Quản gia giống như bị vật gì đó chặn lại.

Đến khi bóng lưng kia khuất khỏi tầm nhìn của ông sau hành lang dài, ông mới hoàn hồn lấy tờ giấy nhét trong túi áo, mở ra xem.

Nhìn mấy hàng chữ in trên giấy và chữ ký dưới góc, quản gia lắc đầu cười khổ.

“Người càng nghe lời, đến khi ương ngạnh lên càng đòi mạng người.”

Nhận được thông báo, tài xế đi đến gara tư nhân của Lạc Tu lấy xe sau đó mới đến nhà họ Lạc đón người.

Lúc Lạc Tu xuống lầu thì anh ta đã đợi được một lúc.

“Lạc tiên sinh.”

“Làm phiền anh phải đến giờ này rồi.”

“Không không, công việc của tôi mà, anh khách sáo rồi.”

“......”

Lạc Tu ngồi bên trong xe, tay cầm máy tính bảng lên để xử lý tài liệu công ty chất đống, anh nói với tài xế đã khởi động xe, “Chờ tôi mười phút nữa.”

“Vâng.”

Tài xế lập tức gật đầu, cũng không hỏi thêm lý do tại sao.

Kim giây trên đồng hồ quay từng vòng, người đàn ông trong kính chiếu hậu đặt máy tính bảng xuống, cũng gỡ mắt kính trên sống mũi, tựa như mệt mỏi dựa lưng vào thành ghế.

Ánh mắt tài xế nhướng lên mấy lần như muốn tìm cớ để nói chuyện.

“Có chuyện gì anh cứ nói đi.”

“......!”

Giọng nói đột nhiên vang lên từ ghế ngồi phía sau khiến tài xế giật nảy mình, anh ta quay phắt lại nhìn thì phát hiện người nọ cũng không nhìn mình, thậm chí hai mắt cũng không mở ra.

Tài xế: Gặp quỷ hả trời.

Bị vạch trần, tài xế chỉ có thể ấp úng mở miệng: “Hôm nay tôi đến gara của anh lấy xe, thấy một chiếc xe qua tay giá rẻ, khụ, xe cũ đậu ở đó. Không phải của anh đâu đúng không?”

Tài xế vừa nói vừa âm thầm sang chấn tâm lý, đặc biệt hình ảnh chiếc xe cà tàn nghênh ngang đậu trước một dãy siêu xe, cái loại chấn động thị giác này không khác gì một đàn ngựa Đại Uyển đứng cạnh một con lừa.

Tài xế vẫn còn bị hình ảnh này làm cho choáng váng thì đã nghe thấy từ hàng ghế sau có tiếng đáp nhẹ hẫng.

Lạc Tu: “Của tôi đấy.”

Tài xế kinh sợ: “?”

Lạc Tu: “Tôi mới mua không lâu, gần đây lái thay đi bộ thôi.”

Tài xế: “???”

Tài xế chưa kịp tự hỏi “Trong đầu kẻ có tiền rốt cuộc chứa cái gì” thì cửa sổ xe đã bị người ta gõ nhẹ.

Lạc Tu nhấc tay, cửa sổ xe bên cạnh anh hạ xuống.

Người ngoài xe lập tức đi đến bên cạnh, hơi cúi người: “Đại thiếu gia.”

Người ngoài xe không phải ai khác, chính là vệ sĩ hôm trước đứng dưới khu chung cư của Cố Niệm đã 'mời' Lạc Tu về nhà họ Lạc.

“Hai ngày nay mọi người vất vả rồi.” Lạc Tu ôn tồn nhìn ra ngoài cửa xe.

“Chuyện đại thiếu gia đã căn dặn, làm tốt là chức trách của chúng tôi.”

“Cô ấy vẫn luôn ở nhà hai ngày nay à?”

“Vâng, ngoại trừ đi siêu thi mua thực phẩm thì Cố tiểu thư không đi nơi khác, có điều...”

Gương mặt Lạc Tu khựng lại, ánh mắt cũng hơi lạnh đi.

“Có điều cái gì?”

Vệ sĩ đứng bên ngoài xe nói tiếp: “Tôi vừa nhận được điện thoại, chạng vạng hôm nay lúc Cố tiểu thư từ bên ngoài trở về có gặp một người bạn nam giới ở dưới lầu. Người của tôi không dám tiếp cận quá gần, trong lúc hai người họ nói chuyện dây dưa bất đồng thật lâu, nhìn mặt Cố tiểu thư cũng không vui cho lắm.”

“......”

Không khí trong xe ngột ngạt mất một lúc, chợt có tiếng cười khẽ giống như hòn đá rơi xuống mặt nước tĩnh lặng.

“Bạn, nam giới?”

***

Truyện chỉ được đăng tại Wattpad https://www.wattpad.com/user/Daugooo và fb Tiểu Mộc Đầu - 小木头。Hãy đọc tại Wattpad và blog để ủng hộ chính chủ nhé.

Chúc mí bạn đọc truyện vui vẻ~~~

***

Cố Niệm đi tới cổng chung cư thì phát hiện ra bất thường, cô vốn là người cực kỳ mẫn cảm, đi một mình vào buổi tối lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ luôn cảm thấy sau lưng mình có người đi theo.

Hai ngày nay cô có cảm giác chỉ cần mình đi ra khỏi cổng chung cư, cho dù đi đến đâu cũng có một ánh mắt nhìn cô chằm chằm đến sởn tóc gáy.

Nhưng mỗi lần cô xoay người lại hoặc liếc mắt nhìn sang đều không thấy điều gì bất thường cả.

Cho đến vừa rồi khi đi ngang chiếc xe hơi màu đen phía bên kia, cô nghe thấy được tiếng mở cửa xe “lạch cạch” vang lên cách đó mấy mét. Dư quang nhìn thấy có người bước xuống xe, cơ hồ không gây ra một tiếng động.

Trong lòng Cố Niệm vang lên hồi chuông cảnh giác, cô kéo túi xách lên phía trước, tay cầm điện thoại lặng lẽ cẩn thận bấm ba số 1, 1, 0.

Bước chân sau lưng đã đến gần, Cố Niệm đột nhiên xoay người.

“Ai!?”

Ngón tay sắp chạm vào phím gọi 110, sau đó bỗng dưng dừng lại.

Cố Niệm cau mày nhìn người đàn ông đứng cách cô hai mét, thái tử gia của Truyền thông Định Khách, Trịnh Hạo Lỗi.

Trịnh Hạo Lỗi nhìn thấy màn hình điện thoại mà cô giơ lên, anh ta dừng bước chân, cười khẩy: “Tôi đợi em ở đây hơn nửa tiếng đồng hồ, ngược lại em định gọi cảnh sát để để báo đáp tôi?”

Dù sao cũng không phải người lạ mặt theo đuôi, Cố Niệm nhẹ nhàng thở ra nhưng không buông xuống cảnh giác.

Cô dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Trịnh Hạo Lỗi: “Hình như tôi không có hẹn gì với Trịnh tiên sinh đây. Không hẹn trước, âm thầm điều tra cùng xuất hiện trước cửa nhà người khác, hành vi này không gọi là chờ đợi, gọi là quấy rối.”

Trịnh Hạo Lỗi cũng không tức giận, anh ta nhếch khoé môi: “Cái này mà gọi là quấy rối? Hoa tôi tặng cho em đâu rồi, còn thích không?”

“Đã ném, tôi không có thói quen nhận đồ của người lạ.”

“Người lạ?” Trịnh Hạo Lỗi cười rộ lên, “Chúng ta đã quen biết nhau lâu như vậy, Cố tiểu thư nói quên là quên sao? Tuyệt tình quá nha.”

“......”

Nửa chữ Cố Niệm cũng không muốn cùng kẻ điên này dây dưa. Hai năm trước cô không khác gì tự chặt bỏ cánh tay, cắt đứt tương lai sáng lạn của mình mới thoát khỏi được kẻ điên này, chỉ là không ngờ hai năm sau ngay khi cuộc sống của cô đã sắp đi vào quỹ đạo thì anh ta lại xuất hiện.

Ký ức quay lại tình cảnh bất lực túng quẫn khi đó, Cố Niệm tức giận siết chặt nắm tay.

“Trịnh tiên sinh, về tư, chúng ta không cùng chí hướng không bước chung đường, tôi và anh không có gì để nói. Về công, kịch bản kia bởi vì ba người chúng tôi đều có công việc cá nhân nên không thể hoàn thành, Tần Viên Viên cũng đã gửi trả hợp đồng cho quý công ty. Trừ chuyện này ra, giữa tôi và anh không có khúc mắc gì về công việc hay riêng tư cả, hi vọng anh đừng đến đây dây dưa nữa.”

Cố Niệm nói xong, giơ điện thoại đến trước mặt Trịnh Hạo Lỗi: “Nếu anh còn đi theo tôi nữa tôi lập tức báo cảnh sát. Truyền thông Định Khách là công ty lớn, phòng quan hệ xã hội hẳn là không muốn nhìn thấy tin tức tổng giám đốc nửa đêm bị đưa đến đồn cảnh sát đâu nhỉ?”

“......”

Trịnh Hạo Lỗi đứng yên không nói một lời, cảm xúc u tối cất trong ánh mắt của anh ta khiến Cố Niệm cảm thấy bất an.

Cô không biết mình làm vậy là đúng hay sai, kẻ điên suy cho cùng vẫn là kẻ điên, người bình thường không thể nào đoán được những suy tính của anh ta.

May mà khi Cố Niệm căng thẳng đến vai lưng mỏi nhừ, ánh mắt Trịnh Hạo Lỗi nhìn cô bỗng dưng dịu đi.

Anh ta nhìn cô chăm chú, bật cười lớn sau đó hai tay giơ lên từ từ lui về sau như đang đùa:

“Em yên tâm, em có thể tàn nhẫn với bản thân mình thế nào tôi đã biết. Lần này tôi sẽ không hành động thiếu suy nghĩ nữa đâu.”

Cố Niệm mím chặt môi không nói gì.

“Chỉ là tôi nghe nói em đã trở lại, không kiềm chế được muốn đến gặp em một lần, thấy người rồi thì đi thôi. Chúng ta ngày mai gặp lại.”

“......”

Nói xong, người đàn ông kia thật sự bước lên xe không quay lại, sập cửa rời đi.

Cố Niệm định thần lại, không nín thở nữa, thở gấp xoay người bước nhanh vào bên trong toà nhà, gần như là bỏ chạy vào thang máy.

Mãi cho đến khi cánh cửa nhà đóng lại sau lưng cô, Cố Niệm dựa lên tường nghe được nhịp tim mình đập liên hồi như nổi trống.

Tần Viên Viên và Giang Hiểu Tình đã tham gia đợt huấn luyện biên kịch trong ba tháng, đến nay vẫn chưa kết thúc, hiện tại trong nhà chỉ còn lại một mình cô.

Cố Niệm ngồi trên sô pha nhìn phòng khách trống trải, trong lòng dâng lên lo sợ thì bỗng nghe được tiếng gõ cửa.

“Cốc cốc cốc.”

“!”

Cố Niệm giật mình hoảng hốt như chim sợ cành cong ngẩng đầu nhìn cánh cửa.

Không ngờ ngay chính lúc này, ngoài cửa truyền vào một giọng nói mơ hồ xen lẫn dịu dàng ấm áp xoa dịu trái tim đang treo cao của cô.

“Là tôi, Lạc Tu.”

-Hết chương 56-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.