Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng

Chương 52: Chương 52: Thợ săn và con mồi




Edit: Đầu Gỗ

Nhìn thấy Lạc Tu xuất hiện, Du Tùng cảm động suýt rơi nước mắt.

"Ngay thời điểm nguy hiểm thế này mà anh chịu ra mặt giúp em, người anh em anh thật quá nghĩa khí!"

"......"

Lạc Tu liếc mắt nhìn người đang tự mình đa tình, không trả lời anh chàng.

Du Tùng không nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của Lạc Tu, quay lại nhìn Cố Niệm.

"Biên kịch Cố, cô xem, anh Lạc Tu rất có thành ý muốn cùng cô hợp tác kìa, cô mau thoả mãn nguyện vọng này của anh ấy đi, chúng ta ba người cùng vui có đúng hay không?"

"Không đúng." Cố Niệm mặt lạnh phủ nhận.

Nụ cười trên mặt Du Tùng ngưng lại: "Tại sao chứ?"

"Nhìn anh vui vẻ là tôi không chịu được."

Du Tùng: "......"

[Ha ha ha ha ha ha cười chết tôi rồi!]

[Tôi là Tùng Hương (Tên fandom của Du Tùng) mà, sao bây giờ tôi ngồi trước màn hình cười như chó vậy nè?]

[Ha ha chắc là vì lần đầu tiên nhìn thấy Du Tùng bị chết máy trước mặt con gái đó]

[Tôi tuyên bố thuyền "Nhìn anh vui vẻ là tôi không chịu được" hôm nay chính thức ra khơi!]

[Đừng ghép couple lung tung nữa, mất duyên quá.]

[Đúng đó, tôi phải ôm con gái về nhà thôi.]

[Xem chương trình giải trí mà không chịu được chút chuyện vui này thì thôi dẹp đi, đừng để mấy anh chị nhà các người tham gia nữa. Đương sự còn chưa lên tiếng nữa mà fan đã giãy đành đạch, buồn cười ghê.]

[...]

Cố Niệm vẫn đang rối rắm có nên loại trừ Du Tùng ngay lúc này hay không thì đột nhiên nghe thấy âm thanh lá cây trên mặt đất bị dẫm lên sột soạt.

Cố Niệm cảnh giác ngước mắt lên nhìn, kết quả phát hiện Lạc Tu đang đi đến gần cô.

Cố Niệm luống cuống, vô thức lùi về phía sau một bước: "Anh anh anh không được tới đây nha!!"

Lạc Tu cười ôn hoà: "Tại sao tôi không được?"

Cố Niệm: "Anh anh anh anh còn đi qua đây là tôi nổ súng đó!"

Lạc Tu: "Được thôi, em bắn đi."

Cố Niệm: "............"

Mắt thấy khoảng cách giữa Lạc Tu và mình chỉ còn không đến hai mét, Cố Niệm không suy nghĩ nữa, khẩu súng trong tay cô vung lên——

Cầm chặt trong tay xoay người chạy đi mất.

Người quay phim sững sờ, vội vàng đuổi theo Cố Niệm.

Không tới một phút, bóng dáng cô gái nhỏ đã nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt bọn họ.

Lạc Tu cũng giật mình đứng yên một chỗ.

Mà người đứng sau lưng anh, Du Tùng không kiêng nể gì bật cười ha hả: "Ha ha ha biên kịch Cố sao thế, nhìn thấy anh mà như thấy quỷ vậy?"

Lạc Tu nhìn khu rừng đã không còn bóng dáng của cô, thu hồi tầm mắt: "Hẳn là cô ấy bị doạ rồi."

Du Tùng cười mệt, vỗ vai Lạc Tu: "Cô ấy không nổ súng mà anh còn cảm thấy tiếc nuối là sao? Hai người ai là thợ săn ai là con mồi?"

Lạc Tu bất động thanh sắc tránh đi móng vuốt của Du Tùng, đi theo hướng Cố Niệm đã bỏ chạy: "Cậu lo cẩn thận thì hơn, lần sau không ai đỡ đạn thay cậu nữa đâu."

"Suýt nữa đã quên, ân tình này không lời nào cảm tạ hết được, quay xong kỳ này em mời anh ăn cơm nha anh Tu!"

"......"

Lạc Tu không trả lời, chỉ để lại bóng lưng hoàn toàn khuất trong rừng cây, khẽ phất tay.

Cũng không biết là từ biệt hay là từ chối. Hoặc là cả hai.

Du Tùng nhìn chằm chằm hướng hai người rời đi một hồi lâu, cười tươi lộ ra hai chiếc răng khểnh nhìn vào máy quay, "Sao tôi có cảm giác bầu không khí giữa hai người bọn họ kỳ kỳ quái quái, kiểu chỉ cần đứng cạnh nhau là có bong bóng bay đầy trời?"

Người quay phim bị anh chàng nói trắng ra làm cho hoảng sợ.

Du Tùng cười toe toét, ánh mắt giảo hoạt: "Mấy người có bản lĩnh thì hậu kỳ đừng cắt bỏ đoạn này."

"......"

Hậu kỳ dùng thực lực chứng minh.

Bọn họ không bản lĩnh.

Trận nhốn nháo này của Du Tùng bị cắt sạch, một chữ cũng không chừa lại, thế nhưng cũng không qua mắt được những cặp mắt tinh tường của khán giả tìm mọi cách soi đường*.

(*) Ý chỉ fans tìm những phân đoạn ngọt ngào của các cặp đôi.

[Đoạn này bị cắt hay sao á, tôi xem không hiểu.]

[Chương trình tuyển chọn biên kịch mà, trò chơi CS mà, tại sao tôi lại đánh hơi được mùi vị cẩu lương?]

[Thật không dám giấu quý vị, tôi cũng đánh hơi được.]

[Đề nghị cho hai câu nói trước đó của Lạc Tu lên sóng một lần nữa, đặc biệt là câu "cô Cố" á, phúc lợi của phần tử thanh khống!!!]

[Quá quyến rũ!]

[Cảm ơn lầu trên đã nhắc nhở, tôi là thanh khống, hiện tại mất máu quá nhiều, mang theo máy ghi âm chết không hối tiếc!]

[Thanh khống + bệnh kiều khống*, người của hai đảng này đang thăng thiên á áaaa]

[Cho nên số phận của tôi là đi ghép couple sao huhuhu tôi không tin]

[...]

(*) Thanh khống: bị thu hút và say mê những giọng nói hay.

Bệnh kiều: Theo định nghĩa của baike thì "bệnh kiều" là kiểu tinh thần tật bệnh, người mắc bệnh này ôm lấy chấp niệm và tình cảm mãnh liệt với sự vật sự việc nào đó mà xã hội không thể lý giải, cũng lấy loại cảm tình này trở thành động lực sinh ra các loại trạng thái tinh thần – hành vi cực đoan như bày tỏ tình yêu một cách quá khích, tự làm tổn thương bản thân, thương tổn người khác...

***

Truyện chỉ được đăng tại Wattpad https://www.wattpad.com/user/Daugooo và fb Tiểu Mộc Đầu - 小木头。Hãy đọc tại Wattpad và blog để ủng hộ chính chủ nhé.

Chúc mí bạn đọc truyện vui vẻ~~~

***

Thời điểm này Cố Niệm không hề hay biết, nỗi lo lắng nhất con trai bảo bối sẽ leo top hotsearch trên Weibo của mình không bao lâu đã trở thành hiện thực.

Sau một hồi hoảng hốt chạy trốn khỏi Lạc Tu và Du Tùng, đại khái là do thần may mắn trừng phạt vì cô từ bỏ cơ hội hiếm có, hơn hai mươi phút sau đó Cố Niệm cũng không tìm thấy "con mồi" nào trong khu rừng nữa. Có vài lần Cố Niệm nghe thấy động tĩnh nhưng đợi đến khi cô đuổi theo thì lại không thấy dấu vết nào cả.

Đồng hồ mà tổ chương trình trang bị cho mỗi người đã qua ba mươi phút so với thời hạn hai tiếng, Cố Niệm vẫn chưa nghe được thông báo có diễn viên nào bị loại.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc ly nước ép 1000ml của phù thủy vẫn chưa có ai "trúng số".

Trong lòng càng thêm lo lắng cho Lạc Tu, Cố Niệm căng thẳng đến mức lòng bàn tay cầm súng đã mướt mát mồ hôi. Cô dừng bước chân, ngồi xổm xuống hít sâu rồi lại hít sâu, lặp lại mấy lần như thế cuối cùng cũng bình tĩnh lại được tâm tình đang treo cao, tay nắm chặt khẩu súng màu đỏ của mình, đứng dậy.

Cố Niệm vừa đi được bước đầu tiên, bỗng nhiên cô nghe được thanh âm trò chuyện thấp thoáng ở đâu đó truyền đến, lập tức đứng im.

Cô nhắm mắt lại, cẩn thận lắng nghe để xác định phương hướng phát ra âm thanh. Vài giây sau, đôi mắt to mở bừng ra.

Cô xoay người hướng về góc trái sau lưng, khẩu súng trong tay hướng xuống đất, khống chế đặt bước chân nhẹ nhất có thể.

Nhìn thấy gương mặt mơ màng của người quay phim, Cố Niệm nhỏ giọng nhắc nhở: "Đại ca, hình như có người đang "đấu khẩu", tôi muốn quan sát tình hình bên đó, phiền anh lát nữa khom người một chút nhé."

"......?"

Lúc này người quay phim mới phản ứng lại lời Cố Niệm, anh ta lắng tai nghe nhưng không nghe được âm thanh nào cả, đành cười khổ gật đầu sau đó đuổi theo cô.

Một phút sau.

Cố Niệm dùng tốc độ rùa bò âm thầm tiến đến gần mục tiêu, cô đã đi được một quãng mấy chục mét, âm thanh bị rừng cây che lấp dần dần nghe đến rõ ràng.

"Tôi không đồng ý! Lúc trước mấy người không nói đến quy tắc này, bây giờ không tính."

"Biên kịch Trác, mời cô phối hợp với chúng tôi, cái này là quy tắc ẩn của tổ chương trình, cũng không có gì mâu thuẫn với những quy tắc trước đó, chỉ là muốn để chương trình thêm phần kịch tính mà thôi."

"Dựa vào đâu mà tôi là người đầu tiên xui xẻo bị loại?"

"Chuyện này......"

Cố Niệm nghe được mấy giọng nói mơ hồ, nhưng vẫn vô thức dừng lại, khom lưng ngồi xuống hết mức có thể, còn không quên ra hiệu cho anh trai đang cầm máy quay sau lưng.

Ngay khi nhân viên công tác đang tranh chấp với Trác Diệc Huyên rơi vào khó xử, một giọng nói khác lại vang lên.

"Trác tiểu thư, còn đang trong quá trình ghi hình đó, máy quay cũng chưa tắt, cô còn làm ầm ĩ như vậy... chẳng may hậu kỳ không cẩn thận làm lộ ra một vài cảnh quay, đừng trách mọi người không nhắc nhở cô."

"Ôn Sơ! Cô... cô còn ở đó nói kháy, không phải do cô hại nên tôi mới thế này sao?"

"......"

Sau đó Cố Niệm nghe được chị gái siêu ngầu lạnh nhạt cười khẽ: "Chỉ là một trò chơi mà thôi, nhất định phải làm ầm lên khó coi như vậy à. Từ trước đến nay Trác tiểu thư chưa từng chiến thắng hay là không chịu được thất bại?"

"Cô!"

Tiếp sau đó là vài người nhỏ giọng khuyên bảo, cuộc tranh chấp mới kết thúc.

Tiếng bước chân hỗn loạn chuyển hướng sang bìa rừng bên cạnh, một lát sau nữa, người còn lại cũng một mình đi theo hướng ngược lại.

Cố Niệm giữ yên lặng đợi đến khi gần hết thời gian "không được ẩn nấp quá 5 phút" mới chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng đi theo phương hướng phát ra động tĩnh. Cô còn chưa kịp đẩy nhánh cây đang che cho mình ra thì loa thông báo đã vang khắp khu rừng.

[Trác Diệc Huyên đội biên kịch, người đầu tiên bị loại.]

"......"

Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý nhưng đáy lòng Cố Niệm cũng lặng lẽ thở dài. Rõ ràng quy tắc có nói "Biên kịch không săn được con mồi trong thời hạn 2 tiếng thì bị xem là thất bại". Nào có ngờ đâu đột nhiên xuất hiện quy tắc ẩn có thể khiến "thợ săn" bị loại khỏi cuộc chơi.

Thợ săn không còn là mối đe dọa của con mồi nữa, ai cũng có nguy cơ gặp nguy hiểm như nhau. Như vậy thì, cái gọi là "quy tắc ẩn" kia đến cùng là gì?

Cố Niệm đẩy mấy nhánh cây ra, nhìn quanh.

Chỗ này là nơi Ôn Sơ và Trác Diệc Huyên "chiến đấu", lá cây rơi trên đất còn dính nước sơn màu xanh dương của Trác Diệc Huyên, quan sát hình dáng của vết sơn bắn thành tia tung tóe, chắc chắn là cô ta đã không bắn trúng mục tiêu.

Mà một nơi khác bên cạnh có gì đó...

Cố Niệm đi qua đó, ngồi xổm xuống quan sát kỹ càng.

Chỗ đó có vết sơn màu xanh dương nhưng không nhiều, có thể phán đoán đây là phát bắn trúng mục tiêu, nước sơn theo đó mà rơi xuống đất.

Cố Niệm khẽ cau mày suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu lên nhìn trái nhìn phải, thấy không ai có thể trao đổi, cô quay sang người quay phim.

Biểu cảm của cô gái nhỏ vô cùng nghiêm túc: "Đại ca, anh có nhớ lúc tôi hỏi ê-kíp chương trình trước khi rời đi "thợ săn có thể bị trúng đạn hay không" thì họ trả lời thế nào?"

Anh trai quay phim: "..."

Cố Niệm cau mày nhớ lại: "Hình như bọn họ nói khi thợ săn bắn nhau thì không thể tạo thành thương tổn đúng không?"

Anh trai quay phim vẫn im lặng không nói một lời.

Cố Niệm đợi một lúc lâu cũng không nhận được câu trả lời, cô ngơ ngác ngước mặt lên nhìn thì thấy vẻ mặt đau khổ nhưng không nói nên lời của người quay phim, đột nhiên hiểu ra điều gì đó: "Trong lúc làm việc anh không thể nói chuyện đúng không?"

Anh trai quay phim như trút được gánh nặng gật đầu lia lịa.

Cố Niệm khó hiểu: "Anh sẽ bị trừ lương hả?"

Người quay phim nghẹn họng.

Cố Niệm thở dài lắc đầu: "Chẳng trách có thể nghĩ ra được trò chơi "nhỏ" này, đúng là tổ chương trình vô lương tâm."

Anh trai quay phim làm như không nghe thấy gì, quay mặt sang chỗ khác.

Tổ chương trình vô lương tâm vì để chứng minh mình không phải không có lương tâm, đoạn trò chuyện này cũng không cắt bỏ.

Gương mặt cô gái nhỏ thở dài được phóng to tạo nên một làn đạn mới trên màn hình khi công chiếu.

[Ha ha ha 100 điểm thành thật cho cô ấy.]

[Tổ chương trình: tôi ghim cô rồi đấy.]

[Nội tâm anh trai quay phim: tôi khổ quá mà (meme)]

[Ha ha ha. Nhưng mà quy tắc ẩn là gì vậy, sao không quay góc nhìn của người thứ ba cho chúng tôi xem vậy??]

Mà Cố Niệm ngay lúc này cũng không có thời gian cảm thán quá lâu, rất nhanh đã tập trung phân tích tình huống lúc này.

"Không sao đâu đại ca, anh không được nói chuyện cũng không sao, nghe tôi nói là được rồi. Bình thường tôi cũng hay sửa kịch bản với bạn bè như vậy đó... quá trình biểu đạt cần tổng hợp thông tin để manh mối rõ ràng trật tự hơn, sau đó có thể tìm thấy một số điểm mù hoặc thông tin không thể lấy được khi suy luận một mình."

"......"

Cố Niệm nói xong liền quay lại chỉ hai vết sơn lưu lại trên lá cây rụng trên mặt đất.

"Kết quả cuối cùng là Trác Diệc Huyên bị loại, Ôn Sơ thì không. Cho dù đã có quy tắc ẩn nhưng vừa rồi nhân viên công tác đã nói nó "không có mâu thuẫn với những quy tắc trước đây", vậy thì có thể suy ra Ôn Sơ không bị bắn trúng, nếu không người bị loại đã là cô ấy."

"Thế nên người bị bắn chỉ có thể là Trác Diệc Huyên."

Cố Niệm đứng dậy khỏi vết nước sơn, đi tới đi lui suy ngẫm: "Trước khi bắt đầu trò chơi tôi có hỏi thì bọn họ trả lời là biên kịch bắn trúng nhau thì không bị loại, bây giờ suy nghĩ kỹ lại thì cảm thấy bọn họ đang né tránh chuyện diễn viên đoạt súng của biên kịch thì kết quả sẽ ra sao."

"Cũng có nghĩa là, diễn viên chỉ cần đoạt được súng thì có thể phản—— ủa?"

Cố Niệm bước nhanh vài bước, vọt tới bụi cỏ bên cạnh, lộ ra bên ngoài đống lá rụng là một nửa——

Cây súng chứa nước sơn màu xanh dương.

Cố Niệm ngây người lôi cây súng ra: "Nếu diễn viên có thể đoạt súng để phản công thì sao Ôn Sơ lại quăng nó đi vậy nè?"

Làn đạn cười điên bay trên màn hình.

[Con gái càng ngày càng đáng yêu ha ha ha]

[Trông cô ấy giống con nhím ngớ ra vì mộng tưởng vỡ tan]

[Meme sét đánh giữa trời quang]

[Ha ha ha đáng yêu quá]

[Trọng điểm của các người ở đâu vậy! Cố Niệm nói không sai mà, nếu có thể phản kháng thì tại sao Ôn Sơ không lấy súng đi nhỉ?]

"A!" Cố Niệm đột nhiên đứng phắt dậy khiến người quay phim giật nảy mình.

Hai mắt cô lóe sáng, "Tôi nhớ ra rồi! Lúc đó bọn họ nói là "Người của đội biên kịch bắn trúng nhau thì không gây thương tổn", nói cách khác chính là, đối với biên kịch thì chỉ có súng chứa màu sơn của chính mình mới có thể "giết" mình!"

Tìm ra được quy tắc ẩn, Cố Niệm hưng phấn một lúc thì nhìn thoáng qua đồng hồ, đã qua thời gian 40 phút kể từ khi bắt đầu trò chơi.

Cố Niệm đứng dậy: "Tạm thời vẫn an toàn, chúng ta mau đi tìm con mồi thôi!"

Cố Niệm chạy đến một nửa lại đột nhiên chạy vòng trở về, cầm lấy súng màu xanh dương rơi trên mặt đất. Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của người quay phim, cô liền giải thích: "Trước khi mọi người dọn dẹp trường quay, cái này tôi giúp tổ chương trình cất giữ nhé."

Anh trai quay phim: "..." Ý thức của cô cao thế à?

Khác với tâm tình trốn tránh Lạc Tu ban nãy, bây giờ cô đã biết quy tắc ẩn, mục tiêu bây giờ của Cố Niệm là phải nhanh chóng tìm được con trai bảo bối sau đó nói cho anh nghe tin tức tốt không ai biết ngoại trừ Ôn Sơ này.

Vất vả tìm kiếm, trời xanh không phụ người có lòng, cuối cùng Cố Niệm cũng tìm được sau bụi cây to...

Du Tùng.

Bàn tay vừa vén bụi cây ra của Cố Niệm cứng đờ, hai người nhìn nhau vài giây sau đó đồng thời xụ mắt.

Cố Niệm đã biết quy tắc ẩn của trò chơi, giơ súng trong tay lên.

Du Tùng than thở: "Biên kịch Cố, cô cài định vị trên người tôi à?"

Cố Niệm mặt lạnh liếc anh chàng: "Nếu tôi có món đồ quý giá như vậy sẽ không cài lên người anh đâu."

Du Tùng: "......"

Du Tùng suy nghĩ, sau đó cười nhe răng khểnh, làm bộ ngoan ngoãn giơ hai tay lên: "Chúng ta có duyên như thế, không bằng cô tha cho tôi một lần nữa đi, chị gái?"

Cố Niệm: "Đừng gọi chị, tôi mới 22."

Du Tùng không cần nghĩ ngợi: "Tôi 18."

Cố Niệm: "............"

Khó có người có thể chặn Cố Niệm nghẹn lời, Du Tùng nắm chặt cơ hội, nhân lúc cô không chú ý nhanh chóng lủi về phía sau gốc cây to, bỏ chạy.

Cố Niệm nhấc chân đuổi theo.

Du Tùng đắc ý quay đầu lại, lộ ra nụ cười thiếu niên tràn đầy sức sống: "Bãi đất trống tôi mới sợ cô, ở trong rừng cây thế này cô không đuổi kịp tôi đâu, từ bỏ sớm đi, tôi đi đây!"

Thân ảnh Du Tùng đột nhiên dừng lại không hề báo trước. Cũng may là khoảng cách giữa hai người còn mấy mét, nếu không Cố Niệm đã trực tiếp tông thẳng vào anh chàng rồi. Cô dừng chân cảnh giác nhìn Du Tùng, ngón tay đặt lên cò súng.

Trong lòng đổ mồ hôi lạnh. Xét về thể lực cô quả thật không đấu lại ai, vừa rồi nếu Du Tùng có ý muốn tính kế cô thì người có hại chính là cô rồi. Nhưng hình như Du Tùng bất ngờ dừng lại...

Cố Niệm chưa suy nghĩ được gì, Du Tùng bỗng nhiên giơ tay lên, bộ dạng thiếu niên đắc ý vừa rồi biến mất, ánh mắt thâm tình quay lại nhìn cô.

"Biên kịch Cố."

"Anh làm sao nữa vậy?"

"Đột nhiên tôi nghĩ thông rồi."

"?"

"Tôi nguyện ý vì cô uống 500ml nước ép ma quái, nổ súng đi cô gái."

"............"

Cố Niệm nghiêng nghiêng đầu nhìn sau lưng anh chàng. Cách đó không xa, ngay vị trí mà Du Tùng cố tình dùng cơ thể che chắn, Ôn Sơ đang nhíu mày, khuôn mặt lạnh lùng của mỹ nhân như đang nói "đây là màn kịch não tàn gì vậy".

Trầm mặc mấy giây, Cố Niệm không nhịn được mà bật cười, nhỏ giọng nói với Du Tùng: "Anh đừng có mà vu oan cho tôi."

Du Tùng ngây thơ vô tội: "Hả?"

Cố Niệm liếc nhìn sau lưng anh chàng rồi nhàn nhạt thu lại ánh mắt: "Thật sự là vì tôi mới chịu hình phạt à?"

"......"

Du Tùng cười nhe răng khểnh, không giải thích gì hết, điệu bộ "Tùy cô xử trí".

Cố Niệm rũ mắt. Cô vẫn chưa nói cho Lạc Tu biết quy tắc ẩn, cô không thể rời khỏi trò chơi được.

Ngón tay đặt trên cò súng của Cố Niệm dời đi, nói với Du Tùng: "Tôi có thể tha cho anh một lần nữa, anh biết Lạc Tu ở đâu không?"

Du Tùng ngạc nhiên: "Khi này cô còn trốn anh ấy mà, sao bây giờ lại muốn tìm anh ấy rồi?"

Cố Niệm nghiêm mặt tỉnh bơ đáp lại: "Tâm tình con gái sáng nắng chiều mưa, anh mới 18, không hiểu được đâu."

Du - 23 tuổi - Tùng: "......"

Du Tùng thở dài, thả tay xuống: "Được rồi, vừa rồi tôi có gặp anh ấy, hướng bên kia ấy."

"Cảm ơn anh nhé."

Thế là Cố Niệm chạy theo hướng Du Tùng đã chỉ.

Để lại Du Tùng mê mang đứng đó: "Rõ ràng mới đó còn muốn bắn tôi mà, sao cô ấy bỏ đi rồi?"

"Cô ấy đã biết quy tắc ẩn."

Một giọng nữ lạnh nhạt vang lên sau lưng Du Tùng, giẫm lên đám lá rụng dừng lại bên cạnh anh.

Du Tùng quay đầu nhìn lại: "Quy tắc ẩn?"

Ôn Sơ: "Trác Diệc Huyên là bị tôi loại."

Du Tùng nhìn cô ấy không chớp mắt: "Oa, chị gái ngầu thật đó nha."

Ôn Sơ nghe được giọng điệu không đứng đắn của Du Tùng thì khẽ cau mày, cô ấy quay lại cất giọng lạnh nhạt: "Tôi nói cho cậu là muốn để cậu biết, tôi không cần cậu bảo vệ."

"Tôi bảo vệ chị lúc nào?"

"......"

Ôn Sơ không thèm đấu khẩu với người này, xoay người đi chỗ khác. Du Tùng lập tức đuổi theo: "Chị chờ tôi với!"

Ôn Sơ: "Tôi đã nói là không cần cậu bảo vệ rồi mà."

Du Tùng: "Không sao hết," Du Tùng chân thành dõng dạc, "Tôi cần chị bảo vệ tôi."

Ôn Sơ: "......"

***

Sau khi trò chơi kéo dài hơn một giờ, cuối cùng Cố Niệm cũng tìm thấy Lạc Tu trước khi cô kiệt sức.

Lạc Tu cũng vậy. Sau một tiếng đồng hồ tìm kiếm Cố Niệm như mò kim đáy bể trong rừng rậm, mấy lần rốt cuộc cũng nhìn thấy người nhưng phát hiện ra không phải là Cố Niệm, anh dần mất kiên nhẫn, trong lòng bắt đầu thanh toán người lập kế hoạch trò chơi này.

Đến khi nhìn rõ bóng dáng của Cố Niệm, sự u ám mất bình tĩnh dưới đáy mắt Lạc Tu cuối cùng cũng tan biến.

"Cố Niệm." Anh trầm giọng thở dài, tâm tình xúc động.

Cố Niệm hoàn hồn lại, định bước đến gần anh.

Nghĩ đến hình ảnh lần trước cô gái nhỏ quay đầu bỏ chạy, Lạc Tu đột nhiên cau mày: "Em không được chạy."

"......?"

Cố Niệm ngây người, không dám động đậy. Con trai bảo bối có chút hung dữ như vậy, lần đầu tiên cô nhìn thấy luôn đó.

Tận dụng vài giây này, Lạc Tu bước nhanh đến bên cạnh Cố Niệm, như thể anh sợ rằng cô sẽ thực sự bỏ chạy. Theo bản năng, anh muốn nắm lấy cổ tay cô nhưng sau đó nhớ lại có máy quay trước mặt và sau lưng hai người.

Lạc Tu dừng lại.

Lúc này Cố Niệm mới hiểu ra, cong cong mắt cười: "Tôi không muốn chạy, tôi cố tình đi tìm anh đó."

Lạc Tu ngẩn ra, ngước mắt lên khó hiểu.

"Tôi biết quy tắc ẩn rồi!"

"..."

Cố Niệm nhanh chóng nói cho Lạc Tu những thông tin và suy đoán mà cô suy luận được, sau đó đưa cho anh ta khẩu súng nước màu xanh dương trong tay.

Lạc Tu: "Cái này không phải đã loại Trác Diệc Huyên rồi sao?"

Cố Niệm tinh nghịch chớp mắt, "Tôi biết, nhưng hai biên kịch kia không biết. Họ chỉ biết rằng Trác Diệc Huyên đã bị loại. Nếu anh gặp họ thì có thể dùng nó để hù dọa bọn họ, bọn họ hẳn là sẽ không dám hành động hấp tấp đâu."

Lạc Tu không nhịn được mà bật cười.

Anh trai quay phim bên cạnh nghe được thì âm thầm rơi lệ. Cái gì mà giúp tổ chương trình cất giữ súng, cái gì mà ý thức cao, hóa ra con gái đều là kẻ lừa gạt.

Súng màu xanh dương trong tay Cố Niệm không ai đón lấy, cô mờ mịt hỏi anh: "Sao anh không cầm nó đi?"

Lạc Tu: "Không muốn."

Cố Niệm: "Sao thế?"

Lạc Tu giơ tay gõ lên khẩu súng màu đỏ trong tay Cố Niệm: "Tôi muốn súng của em."

Cố Niệm ngớ người, chốc lát sau cô gõ lên lòng bàn tay: "Chỉ cần bị màu sơn bắn trúng là bị loại, anh nổ súng cũng được, cho anh này!"

Cố Niệm đưa khẩu súng màu đỏ qua cho anh, Lạc Tu nhận lấy, khẽ chạm lên súng sau đó cong môi cười: "Em không sợ tôi lấy nó để bắn em sao?"

Cố Niệm lập tức nghiêm túc lắc đầu: "Bây giờ không được đâu."

"Bây giờ?"

"Đúng vậy, hai người chúng ta có cơ hội thắng cuộc khá lớn, phải đợi đến khi có thêm người bị loại thì anh mới bắn tôi được, có như vậy mới có thể đảm bảo anh không chịu một trong ba hình phạt."

"......"

Cố Niệm nói xong liền nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng cười khẽ. Cô vừa chuẩn bị ngẩng đầu lên chờ đợi được khen ngợi: "Có phải tôi rất thông——"

Theo tiếng cười dịu dàng, đỉnh đầu Cố Niệm bị người ta xoa nhẹ, "Em rất ngốc."

Cái xoa đầu chết người lần thứ N+1.

Cố Niệm: T^T Tôn nghiêm fan mẹ mất hết rồi.

Cố Niệm còn chưa kịp đau thương xong. Loa thông báo trong rừng lại vang vọng——

[Du Tùng đội diễn viên, người thứ hai bị loại. Đội biên kịch săn mồi thành công.]

Cố Niệm ngây người: "Ôi, cầu được ước thấy kìa!"

Vui vẻ xong, cô xốc lên tinh thần chính nghĩa mà thẳng lưng nhắm mắt lại: "Tôi cũng chuẩn bị hi sinh anh dũng rồi, anh ra tay đi!"

Lạc Tu: "......"

Nhìn cô gái nhỏ khẩn trương đến lông mi run run, ý cười trong mắt Lạc Tu dần lan ra không cách nào giấu được. Anh nhẹ bước chân đi đến gần cô, khoảng cách giữa hai người chỉ còn một đoạn ngắn ngủi, giọng cũng khàn đi, "Ra tay gì cơ?"

Cố Niệm nhắm hai mắt, không hề nghĩ ngợi: "Nổ súng đó."

"Em thật sự muốn?"

"Dĩ nhiên rồi, như vậy mới có thể bảo đảm cho dù người bị loại tiếp theo là anh cũng sẽ không uống ly nước ép ma quái đó."

"Vậy tôi ra tay đây."

"Vâng!"

Ánh mắt Lạc Tu một tấc lại một tấc lướt qua ngũ quan thanh tú của cô gái, gương mặt xinh đẹp đã vô cùng quen thuộc, nhưng giống như anh chưa từng có cơ hội ngắm nhìn cô như lúc này.... Không kiêng nể gì mà ghi tạc từng đường nét gương mặt cô vào lòng.

Giờ phút này, anh không cần che đậy nữa, cảm xúc chôn sâu trong mắt đều có thể phát tiết, chỉ cần cô mở mắt ra, thì từ trong đôi mắt của cô anh nhất định sẽ nhìn thấy một bản thân xa lạ.

Khao khát như thế, tham lam như thế.

Nhưng vào thời khắc mấu chốt.

Hướng khu rừng rậm sau lưng Lạc Tu, tiếng lá cây xào xạc tiến đến cùng tiếng bước chân.

"Không, không được rồi, cô ấy không đuổi kịp phải không? Tôi nghỉ ngơi một lát, anh khiêng máy quay cũng mệt rồi đúng không, chúng ta nghỉ ở--"

Lời nói đến đây bỗng dừng lại, Tông Thi Ức đang bẻ cành cây để chui ra khỏi bụi cây vốn không chút phòng vệ nhìn hai người đầy khiếp sợ.

Cố Niệm cũng đã nghe thấy tiếng động từ lâu, mở mắt ra, cô phản ứng rất nhanh, giơ súng nước trong tay lên chỉ vào Tông Thi Ức: "Đừng cử động!"

Tông Thi Ức cứng đờ hai giây, dựa lên thân cây, cười khổ: "Cố tiểu thư, bây giờ cô để tôi chạy tôi cũng không chạy nổi nữa."

Cố Niệm đè xuống tâm tình kích động: "Cô nói thật sao?"

"Tôi mới bị biên kịch còn lại đuổi theo... chạy một cây số rồi đó, vất vả lắm mới cắt đuôi được, thật là đáng sợ."

Cố Niệm khống chế khóe môi đang nhếch cao. Đây là niềm vui ôm cây đợi thỏ đó!

Trác Diệc Huyên bị loại đầu tiên - 1000ml.

Du Tùng bị loại thứ hai - 500ml.

Nếu Tông Thi Ức là người thứ ba, lấy hình phạt 200ml thì cô và Lạc Tu đều sẽ không...

"Em cầm sai màu súng rồi kìa." Lạc Tu khẽ cười, tốt bụng nhắc nhở cô.

"....À."

Cố Niệm định thần lại, vội vàng ném khẩu súng màu xanh dương vô dụng trong tay đi, nhận lấy khẩu súng trong tay Lạc Tu.

Tuy rằng chính miệng Tông Thi Ức đồng ý bỏ cuộc, nhưng Cố Niệm cũng không hoàn toàn tin cô ấy. Tay vừa chạm đến súng, cô lập tức hướng nòng súng về hướng Tông Thi Ức.

"Thật xin lỗi."

Ngón trỏ Cố Niệm đặt lên cò súng.

"Cô—"

Lời cuối cùng còn chưa nói ra, tay cầm súng nước của Cố Niệm đột nhiên bị người cầm súng đưa sang hướng khác.

Họng súng trực tiếp đặt lên ngực Lạc Tu.

Cố Niệm giật mình, giây đầu tiên sau khi hiểu rõ tình huống, cô vô thức muốn buông tay ra để súng rơi xuống đất.

Nhưng không được.

Người nọ dùng sức ấn chặt tay cô, sau đó anh nghiêng người, từng chút một nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Cố Niệm không thể cử động, gấp gáp lên tiếng.

"Lạc Tu!"

"Cố Niệm."

Anh trầm giọng đáp lại, như thể đang cười, sau đó, ngón tay anh bóp cò súng.

"Con mồi của em chỉ có thể là tôi."

—— Pằng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.