Ngọt Ẩn

Chương 1: Chương 1: Xoài phô mai đông lạnh 〔1〕




Editor: Mạn Châu Sa 2001.

Nửa giờ trước, Nhan Tiêu bị cấm túc ở nhà, mang theo dép từ trong phòng ngủ đi ra ngoài phòng khách.

Thành công tránh được mẹ cô đang nấu cơm ở trong phòng bếp, ba cô thì ngồi ở một chỗ xem TV, cô lộn một vòng đến cửa chính, dùng các tư thế linh hoạt, yêu cầu phải có kỹ thuật cao giống như đặc công đang chấp hành nhiệm vụ thành công chạy ra cửa chính.

Sau khi nghe được câu chuyện quang vinh của Nhan Tiêu, bạn học Nhiếp Sơ Sơ cười đến nỗi phun hết cả sữa ra nói: “Nhan Tiêu cậu đang học vũ đạo gì vậy? Tài năng này của cậu mà không đi FBI của Mỹ thật đáng tiếc!”

Giành lấy hộp sữa trong tay cô ấy uống một hớp, Nhan Tiêu căm giận: “Chỉ vì mình ở ngoài có một đêm mà tự nhiên mẹ mình cấm túc mình ba ngày! Đây là cái xã hội gì? Mình phải giống tiểu thư khuê các ở trong nhà cả ngày thì bà ấy mới vừa lòng?”

Bởi vì tâm tình quá mức kích động mà hộp sữa trong tay cô bị bóp đến biến dạng, Nhiếp Sơ Sơ tự giác lui về phía sau một bước, sợ hộp sữa kia phun ra.

Kỳ thật chuyện Nhan Tiêu bị cấm túc, chắc là chuyện mấy ngày trước họp mặt các bạn học thời cao trung.

Hôm đó ăn cơm chiều xong, dựa theo lệ thường là tất cả đều ở lại uống rượu ca hát, sau đó lại đến Thái Hải chơi đùa, loại người như Nhan Tiêu ngửi thấy mùi rượu là say, uống được hai ly rượu, trực tiếp nằm trên mặt đất như lợn chết.

Bên kia ai cũng uống nhiều, phần lớn đều nằm ở các góc của phòng lăn ra ngủ, ngày hôm sau còn thấy có người ngủ một đêm ở trên bồn cầu.

Nhưng mà bi thảm nhất là Nhan Tiêu bị mẹ cô gọi dậy.

Không chỉ bi thảm mà còn có chuyện kịch tính hơn là lúc mà mẹ cô tìm cô trong một tốp người thì cô vẫn duy trì tư thế “ôm chân một bạn học nam”.

Sau đó, cô bị mẹ lôi về nhà, cùng với việc bị hiểu lầm.

Mặc dù cô giải thích như thế nào, mẹ cô cũng không bỏ qua chuyện này.

Nhiếp Sơ Sơ nghe xong, lúc sau phát biểu cảm nghĩ: “Cậu phải sửa thói quen khi ngủ ôm gối ôm!”

Nhan Tiêu khóc không ra nước mắt: “Mình mà biết đó là chân của người khác, mình có thể ôm sao?”

Đang nói chuyện, tiếng chuông điện thoại của Nhiếp Sơ Sơ vang lên, cô ấy nói một vài câu trong điện thoại, lại đột nhiên quơ quơ điện thoại trước mặt Nhan Tiêu: “Tại sao cậu ra khỏi cửa mà không mang theo điện thoại?”

Nhan Tiêu không rõ động tác của cô ấy là có ý gì, tùy ý nói: “Mang theo điện thoại thì mình cũng không dám khởi động máy, mẹ mình sẽ đập vỡ điện thoại của mình……”

Vừa dứt lời, điện thoại của Nhiếp Sơ Sơ vang lên tiếng nói quen thuộc: “Nhan Tiêu con có tin mẹ sẽ đánh gãy chân con hay không!!!”

Nhan Tiêu: “……”

Nhiếp Sơ Sơ khóc không ra nước mắt, dùng khẩu hình tỏ vẻ: “Xin lỗi, mình cũng không đoán được là mẹ cậu sẽ gọi điện cho mình!”

Đứng ở phía Nam trong ngày trời có gió, vẻ mặt thảm thương của Nhan Tiêu chờ xe của mẹ tới đón.

Tên hỗn đản Nhiếp Sơ Sơ kia đã trốn chạy, để ngừa bà mẹ bùng nổ khói thuốc súng ảnh hưởng đến cô ấy.

“Nhan Tiêu nếu không phải con đã lớn rồi, mẹ thật sự rất muốn đánh con!” Đây là câu đầu tiên mẹ cô nói với cô.

Nhan Tiêu ngồi bên ghế phụ, gảy ngón tay nhỏ giọng oán giận: “Trưởng thành hay không có liên quan sao?”

Nhìn thấy bộ dáng bất mãn của cô, mẹ Nhan nổi giận: “Hôm nay nói như thế nào? Buổi chiều hẹn kiểm tra răng con quên rồi sao?”

Nhan Tiêu nhịn xuống hai mắt sáng lên xúc động: “Kiểm tra xong mẹ có thể cho con đi chơi không?”

“Đi ra ngoài chơi? Con đêm không về ngủ, cùng bạn nam ôm nhau ngủ……”

Nhìn thấy mẹ cô càng nói càng nghiêm trọng, Nhan Tiêu vội vàng ngưng lại, nói sang chuyện khác: “Hôm nay chúng ta đi kiểm tra ở bệnh viện nào vậy?”

Mẹ Nhan đánh tay lái quẹo phải, “Bệnh viện Nội thị ở phía Nam là tốt nhất, con trai của dì Lưu cũng làm ở đó.”

“Dì Lưu?” Nhan Tiêu nhíu mày nghĩ, “Dì Lưu ở bên cạnh nhà của chúng ta?”

Tâm tình của mẹ Nhan rốt cuộc cũng tốt lên được một chút, mặt mày hớn hở lên: “Đúng vậy, mấy ngày hôm trước mẹ cũng mới biết được, con của bà ấy là bác sĩ chính của khoa miệng, khi còn nhỏ con thường xuyên chơi với anh Hoắc, không nhớ rõ sao?”

Nhan Tiêu nào nhớ được người của mười mấy năm trước, chỉ có ấn tượng mơ hồ, anh Hoắc kia hơn cô mấy tuổi, thành tích rất tốt, vì sau đi theo người trong nhà dọn đi rồi.

Ánh mắt mẹ Nhan nhìn lướt qua Nhan Tiêu như đang suy nghĩ gì đó: “Mẹ và dì Lưu nói, chờ lát nữa con hỏi trực tiếp bác sĩ Hoắc ở đâu là được.”

Vẻ mặt bất đắc dĩ: “Nhỡ ở trong bệnh viện có mấy người họ Hoắc, con làm sao biết được ai là anh ấy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.