Hạ Diễn: “......”
Ninh Xán trợn tròn mắt, lắp bắp nói: “Tôi không lừa cậu đâu, tôi thật sự, thật sự bốn năm nay đều......”
Hạ Diễn nở nụ cười, nỗi lo lắng trong đáy mắt hoàn toàn tiêu tan, dáng vẻ dịu dàng như thời niên thiếu, nói: “Tôi biết.”
Loại chuyện này Ninh Xán sẽ không nói dối, nếu không phải thật sự không được, cả đời này cậu đều sẽ không nói chính mình không được.
Cậu là người dù có bị một bộ phim kinh dị dọa đến ôm gối đầu run bần bật cũng sẽ không chịu thừa nhận bản thân sợ ma.
Ninh Xán nhẹ nhàng thở phào, cúi đầu nỉ non: “Sao đột nhiên lại được rồi, thật là kỳ quái.”
Hạ Diễn không dám nhìn nữa, hắn sửa sang lại quần áo cho cậu, nói: “Không còn sớm nữa, ngủ đi.”
Ninh Xán nhìn hắn: “Ngủ cùng nhau?”
Hạ Diễn: “Ừ.” Giọng nói của hắn nhẹ nhàng, lâng lâng, giống như cơ thể hắn lúc này vậy.
Nhắc đến ngủ cùng nhau, chỉ sợ số lần Ninh Xán “bò” lên giường Hạ Diễn còn nhiều hơn số lần cậu ngủ với mẹ mình lúc nhỏ.
Ba Ninh năm đó chủ trương nuôi dưỡng và giáo dục con trai giống bên phương Tây (sợ bị cướp mất vợ), mới ba tháng tuổi đã để Ninh Xán ngủ giường bé, sau khi cai sữa liền trực tiếp cho ở phòng riêng, không để cậu quấy nhiễu cuộc sống về đêm của hai vợ chồng bọn họ nữa.
Ninh Xán từ bé đã ngủ một mình, thẳng đến khi quen biết Hạ Diễn.
Hai người quen nhau từ lúc ba, bốn tuổi, lần đầu tiên ngủ lại nhà Hạ Diễn, cậu đã ngủ trên giường của hắn.
Từ đó về sau, số lần hai người ngủ chung với nhau, thật sự không đếm xuể.
Hai con người vốn đã quen thuộc, lại cảm nhận được loại “ngủ chung” hoàn toàn khác biệt.
Mười phút sau, Ninh Xán nhỏ giọng thì thào: “Hạ Diễn...... Làm sao bây giờ, nó vẫn chào cờ......”
Hạ Diễn miệng khô lưỡi khô, chờ đến khi hoàn hồn hai người đã dán chặt vào nhau.
“Đừng sợ,“ Hạ Diễn khàn giọng nói, “Sẽ không giống đêm đó.”
Quả thực là không giống, đêm đó Ninh Xán đau đến muốn chết, đêm nay lại sướng muốn lên tiên.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Hạ Diễn dùng sức ôm lấy cậu, thì thào gọi tên của cậu.
Ninh Xán híp mắt đáp lại, nghe thấy nhiều còn lầu bầu nói: “Được rồi, được rồi, đã gọi bao nhiêu lần rồi.”
Hạ Diễn không nói nữa.
Ninh Xán tỉnh táo lại, đột nhiên có chút xúc động nói: “Bốn năm này, tôi luôn mơ thấy cậu, mơ thấy cậu đang gọi tên của tôi.”
Hắn gọi tên cậu, thời thời khắc khắc đều niệm tên của cậu ở trong lòng.
Mà giờ đây, rốt cuộc hắn cũng có thể nói ra.
“Ninh Xán......” Hạ Diễn lại gọi cậu lần nữa..
Ninh Xán cũng không phiền, ngược lại còn ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt sáng lấp lánh, “Gọi đi, bù đắp lại bốn năm đã qua kia.”
Trong nháy mắt, luồng nhiệt khí như sóng biển mãnh liệt vọt tới trái tim Hạ Diễn, cho hắn một cảm giác trước nay chưa từng có —— Ninh Xán đã trở lại, một Ninh Xán từng cho hắn vô vàn ấm áp thật sự trở lại rồi.