Sau khi kết hôn, mỗi ngày Hạ Lăng đều giống như đang nằm mơ.
Sáng sớm tỉnh dậy phải hôn một cái.
Trước khi ra ngoài phải hôn một cái.
Giữa trưa gặp mặt phải hôn một cái.
Trước khi về công ty lại phải hôn một cái.
Buổi chiều về sớm, đến văn phòng của y, vừa nhìn y làm việc vừa hôn y đến mặt đỏ tai hồng.
Về đến nhà thì càng chờ không nổi, nhanh chóng đẩy người lên giường ăn sạch sẽ.
Tất cả đều quá tốt đẹp, ngược lại lại có loại cảm giác không quá chân thật.
Hạ Lăng thường xuyên bừng tỉnh lúc nửa đêm, sợ đây chỉ là một giấc mơ, sợ bên người thật ra không có Cung Cầm, mà bọn họ căn bản không hề kết hôn.
Cũng may chỉ cần hắn tỉnh lại, duỗi tay là có thể chạm tới y.
Cung Cầm sẽ mơ mơ màng màng mà nói: “Ngủ đi......” Giống như đang làm nũng, hắn nhịn không được đè lên người y, quậy đến cả hai đều hết buồn ngủ.
Ngày hôm sau Cung Cầm sẽ đuổi hắn tới phòng dành cho khách, đáng tiếc cửa phòng ngủ không khóa, hắn chờ y ngủ rồi mới đi vào, ôm y ngủ đến mỹ mãn cực kỳ.
Cuộc sống như vậy kéo dài thật lâu, lâu đến mức Hạ Lăng cho rằng đây là thiên trường địa cửu.
Cho đến nửa năm trước, trong lúc vô ý hắn nghe được Cung Cầm nói chuyện với bạn của y.
Bạn bè nói: “Các cậu ở bên nhau bảy năm rồi nhỉ?”
Cung Cầm ngẩn người một chút: “Đã lâu như vậy?”
Bạn bè nói: “Đúng vậy, thời gian trôi qua thật mau, vậy mà các cậu đã đến thất niên chi dương rồi......”
Cung Cầm: “Thất niên chi dương?”
Bạn bè: “Đúng vậy, vợ chồng kết hôn bảy năm, tỷ lệ rất lớn sẽ xuất hiện vấn đề.”
Cung Cầm hỏi: “Sẽ xuất hiện vấn đề gì?”
Bạn bè: “Hai người ở bên nhau lâu rồi chắc chắn sẽ mất đi mới mẻ, thời gian càng dài càng quen thuộc, cuối cùng sẽ biến thành nhàm chán, đàn ông luôn thích những thứ mới mẻ kích thích, không chừng sẽ ăn vụng đấy.”
Cung Cầm nhíu mày: “Tôi không thích mới mẻ cùng kích thích.”
Bạn bè cười nói: “Vậy còn anh ta thì sao?”
Cung Cầm dừng một chút, bình tĩnh nói: “Không sao cả.”
Nghe được ba chữ này, Hạ Lăng như rơi phải hầm băng, phảng phất như bị người đập một gậy vào đầu, giấc mộng bảy năm trời, bỗng chốc bừng tỉnh lại.
Không sao cả là có ý gì? Hắn làm cái gì y cũng đều không sao cả sao.
Lại nói, kết hôn bảy năm trời.
Cung Cầm đã bao giờ nói yêu hắn chưa?
Không có.
Một lần cũng không có.
Bọn họ kết hôn bảy năm, người chủ động vĩnh viễn là Hạ Lăng.
Cung Cầm vẫn luôn bình tĩnh, ung dung, thậm chí là buồn bực.
Chỉ mình Hạ Lăng không ngại phiền trầm luân trong sự nhiệt tình của bản thân, không ngừng bày tỏ tình yêu vô tận của mình với y, không ngừng đem trái tim trần trụi của mình dâng đến trước mặt y.
Ở chung càng lâu, Hạ Lăng càng hiểu biết Cung Cầm.
Cung Cầm rất bị động, ghét nhất là phải thay đổi.
Một khi đã tiếp nhận việc gì, y sẽ không ngừng làm tiếp, bất kể tốt xấu, chỉ cần bắt đầu rồi thì kiên trì đến cùng.
Y không thích công việc hiện tại, lại cẩn trọng mà làm những mười mấy năm, phát triển đến quy mô hiện tại.
Hắn không thích những nơi náo nhiệt, lại bởi vì thói quen xã giao cố định mà định kỳ đi tới mấy câu lạc bộ nào đó.
Hạ Lăng thậm chí còn biết y không thích tắm chung với người khác, nhưng bởi vì hắn lì lợm dây dưa, về sau, mỗi lần Cung Cầm về nhà đều sẽ xả nước đầy bồn tắm.
Y không thích rất nhiều thứ, lại bởi vì thói quen mà không muốn thay đổi.
Cung Cầm thích hắn không?
Hay chỉ là đã quen cuộc sống có hắn.
Hạ Lăng nói với chính mình, không cần phải truy hỏi, cứ như vậy mãi mãi là được rồi.
Nhưng lòng người tựa như chiếc hộp Pandora, một khi đã mở ra liền mất đi khống chế.
Nếu Cung Cầm gặp được người y thích thì sao.
Gặp được cái người khiến y nguyện ý không màng tất cả mà thay đổi thì sao?
Có phải y sẽ rời khỏi hắn không?
Nhất định là có.
Hạ Lăng nhịn không được, hắn hỏi Cung Cầm: “Em yêu tôi không?”
Vẻ mặt Cung Cầm khó hiểu: “Phát điên gì vậy.”
Hạ Lăng truy hỏi: “Em có yêu tôi không?”
Cung Cầm nói: “Còn nói nhảm nữa thì đi rửa bát đi.”
Hạ Lăng túm chặt y, đẩy người vào trong tường: “Tôi hỏi em, em có yêu tôi không?”
Cung Cầm nheo mắt: “Buông ra.”
Hạ Lăng không buông, hắn gắt gao giữ chặt cổ tay y, nhìn y gần trong gang tấc.
Cung Cầm cười lạnh, gọi đầy đủ họ tên của hắn.
Hạ Lăng bỗng nhiên mất hết sức lực, hắn bờ môi lương bạc của y, nhìn sự tức giận trong mắt y, cảm thấy bản thân thật sự buồn cười.
Hỏi cái gì.
Tự chuốc lấy nhục, từ lúc bắt đầu, còn không phải đều là do tự hắn mang lại sao.
Hạ Lăng thả y ra, lần đầu tiên chủ động ngủ ở phòng dành cho khách.
Cung Cầm cái gì cũng không nói, vẫn giống như trước kia, tắm rửa, thay đồ ngủ, đến thư phòng đọc sách, đúng 11 giờ thì lên giường.
Lúc mới quen biết Cung Cầm, mọi người xung quanh đều kêu y là người máy.
Hạ Lăng khi đó chỉ cảm thấy Cung Cầm làm cái gì cũng đều đáng yêu, ngay cả cái biệt danh này đều vô cùng đáng yêu.
Hiện tại hắn đã hiểu.
Người máy không chỉ có làm việc tỉ mỉ trình tự, mà còn không có trái tim.