Ngọt, Chính Là Ngắn

Chương 14: Chương 14: Thất niên chi dương có chút ngọt




Khi Cung Cầm mới biết gọi mẹ, mẹ của y đã trở về nước Pháp.

Người phụ nữ lai Trung – Pháp này chịu không nổi chồng mình, liền đến cả con trai cũng không cần.

Từ nhỏ đến lớn, Cung Cầm đều phải ưu tú.

Không phải là ưu tú bình thường, mà là vượt qua tuổi tác, ưu tú khiến mọi người khiếp sợ.

Y đi thi luôn luôn giành hạng nhất, tất cả những yêu cầu của cha mình y đều có thể làm được, cho đến khi vượt qua ông, thay thế vào vị trí đó.

Tự hạn chế cực độ, khiến cho cuộc sống của y trở nên vô cùng nhạt nhẽo.

Bất ngờ duy nhất chính là Hạ Lăng.

Hắn đột nhiên xông vào, tựa như một thanh đao vàng kim, phá vỡ cuộc sống của y, mang đến vô vàn ánh sáng.

Cung Cầm chưa từng gặp qua người nào chói mắt đến vậy, cũng chưa từng gặp qua người nào tự do như thế.

Bọn họ hoàn toàn tương phản, tựa như sáng với tối, như trắng với đen.

Cung Cầm thích hắn, thích tất cả mọi thứ của hắn.

Bởi vì những thứ này, đều là những thứ mà y luôn khát khao lại chẳng thể nào có được.

Khi Hạ Lăng tỏ tình với y.

Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên Cung Cầm cảm nhận loại cảm xúc vui sướng này.

Sau khi kết hôn, mỗi ngày Cung Cầm đều giống như đang nằm mơ.

Sáng sớm tỉnh lại, Hạ Lăng sẽ hôn y.

Trước khi ra ngoài, Hạ Lăng sẽ hôn y.

Giờ ăn cơm trưa, Hạ Lăng sẽ đến tìm y cùng đi ăn cơm.

Ngay cả thời điểm làm việc buổi chiều, Hạ Lăng cũng sẽ về sớm để đến chỗ y.

Y chưa bao giờ nghĩ tới có người có thể sống giống như Hạ Lăng, thích làm cái gì thì làm cái đó, làm cái gì cũng không bị ràng buộc, làm cái gì cũng là chuyện đương nhiên.

Tình yêu của Hạ Lăng như nắng gắt, bao bọc lấy Cung Cầm, mang cho y độ ấm vượt qua sức tưởng tượng.

Cung Cầm đã quen với cô độc, sau khi đột ngột ở bên nhau có rất nhiều điểm không thích ứng được.

Thời điểm ăn cơm, y không quen nói chuyện, nhưng vẫn sẽ cố gắng cùng Lăng Hạ tán gẫu, đáng tiếc y chỉ biết nói về công việc khô khan.

Y không quen thân thiết ở trước mặt người ngoài, nhưng vẫn ở thời điểm tài xế không nhìn thấy để mặc Hạ Lăng hôn môi.

Y không quen tắm chung với người khác, nhưng sau khi Hạ Lăng kiên trì hai lần, Cung Cầm vẫn tìm người đổi sang bồn tắm lớn hình vuông, hai người ngâm mình cũng sẽ không chật.

Cung Cầm cũng không thích Hạ Lăng làm loạn ở văn phòng, nhưng sau khi Hạ Lăng náo loạn hai lần, y liền đổi chiếc giường đơn trong phòng nghỉ thành giường đôi.

Có đôi lúc Cung Cầm sẽ cảm thấy Hạ Lăng quá mức tùy hứng.

Nhưng rất nhanh, y đã không nhịn được mà mỉm cười ——

Y khao khát sự tùy hứng của hắn, nếu có thể, y hy vọng Hạ Lăng có thể tùy tâm sở dục cả đời.

Chỉ là y không ngờ đến được, Hạ Lăng tùy tâm sở dục, vậy mà lại không cần y nữa.

Cung Cầm không biết chuyện gì đã xảy ra, không biết vì sao lại như vậy.

Bọn họ ở bên nhau bảy năm, trước nay đều chưa từng cãi nhau, chưa từng giận dỗi, chưa từng tách ra.

Cung Cầm đã quen.

Đã quen hôn môi buổi sáng, đã quen hôn môi trước khi ra khỏi nhà, đã quen buổi trưa cùng chiều tối có thể nhìn thấy hắn.

Nhưng đột nhiên, tất cả đều không còn.

Không biết từ khi nào, Hạ Lăng thay đổi.

Cung Cầm mẫn cảm, nhận ra được sự xa cách của Hạ Lăng, nhận ra sự quan sát của hắn, nhận ra sự dò xét của hắn.

Cung Cầm như cõng gai nhọn, thần kinh căng thẳng cực độ.

Rất lâu rồi y không bị như vậy, từ khi gặp được Hạ Lăng, từ khi kết hôn với hắn, đã rất lâu Cung Cầm không có loại cảm giác này.

Tựa như có người đang nhìn chằm chằm y, từ xa điều khiển y.

Cung Cầm chán ghét loại cảm giác này, y muốn nói chuyện với Hạ Lăng.

Y về nhà thật sớm, chờ trong nhà, cưỡng bách bản thân không làm gì cả, chỉ chờ Hạ Lăng trở về.

Nhưng thời gian cứ chậm rãi trôi đi, Hạ Lăng càng ngày càng về nhà muộn.

Làm sao bây giờ?

Nỗi sợ hãi thật lớn bao trùm lên trái tim Cung Cầm, đẩy y vào vực sâu tăm tối.

Thẳng đến hôm nay, y nhìn thấy Hạ Lăng ở cùng với một cậu trai trẻ tuổi.

Trong giây phút ấy, Cung Cầm hiểu ra.

Hạ Lăng không hề thay đổi, hắn vẫn vậy, vẫn là tùy tâm sở dục như vậy ——

Tùy tâm sở dục không yêu y, lại tùy tâm sở dục đi yêu người khác.

Thời điểm Hạ Lăng đề nghị li hôn......

Cung Cầm cũng không quá bất ngờ, y đã sớm biết, đây là chuyện nhất định sẽ xảy ra.

Hạ Lăng đợi lâu như vậy mới mở miệng, hẳn là rất miễn cưỡng nhỉ.

Cung Cầm cũng không muốn miễn cưỡng hắn.

Ngay từ đầu y đã chỉ có một mình, cho nên không cần thiết phải trói buộc hắn.

Cung Cầm rời đi, dưới trời đông tuyết phủ, trong bảy năm hồi ức.

Sau đó......

Y điên rồi.

Y không đi nổi, không nhấc nổi chân nữa.

Hình ảnh hai người cùng dắt tay nhau bước đi trong hồi ức đánh tan một tia hi vọng cuối cùng của y.

Vì sao?

Vì sao?

Rốt cuộc là vì sao?

Nếu đã không thể một lòng một dạ, thì sao còn ước một đời một kiếp.

Y tin là thật, mà hắn, nói thay đổi liền thay đổi.

Cung Cầm cảm giác buốt lạnh thấu xương, tựa như trở lại cái đêm tuyết ấy, y đứng trơ mắt nhìn mẹ mình rời đi, chỉ có thể gọi với theo một cách bất lực.

Khi đó Cung Cầm liền hiểu rõ, không phải của mình thì không cưỡng cầu được.

Cho dù khóc gọi bà ấy thế nào, cầu xin bà ấy ra sao, cũng vô dụng.

Y đã trưởng thành, không còn là đứa nhỏ ngày ấy nữa, y sẽ không bất lực mà cầu xin sự ấm áp không thuộc về mình.

Nhưng mà......

Y không cam lòng.

Cho dù đã biết sẽ không có tác dụng, cho dù đã biết sẽ bị đâm đến mặt mũi bầm dập, cho dù đã biết chút tôn nghiêm cuối cũng sẽ mất đi......

Khi Cung Cầm nhìn thấy Hạ Lăng, vẫn liều mạng phá vỡ gông xiềng trong lòng, hỏi hắn: “...... Vì sao lại không cần tôi nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.