Ngọt, Chính Là Ngắn

Chương 3: Chương 3: Xin lỗi, tôi yêu cậu




Nửa tháng sau, Trang Trạch cùng Chu Vân Thần tham gia một cuộc thi toán học.

Trang Trạch cảm thấy vô cùng hoang đường, Chu Vân Thần thành tích tốt, đương nhiên là có thể tham gia, nhưng cậu thì tính là cái gì chứ?

À, từ khi cảm nắng Chu Vân Thần, cậu liền thích hết thảy những thứ hắn thích, bao gồm cả môn toán học chán ngắt, vô vị.

Toán học không phải là tình yêu, chỉ cần bạn toàn tâm toàn ý đối đãi nó, thì sẽ nhận được trái ngọt.

Cuộc thi kết thúc, đội trưởng dẫn bọn hắn đi ăn cơm, Trang Trạch lần đầu tiên ngồi cùng một chỗ với Chu Vân Thâm.

Cậu hiện giờ đã có thể khống chế chính mình, có thể không nhìn hắn nữa. Chỉ là cách nhau gần như vậy, tim cậu vẫn đập có chút nhanh, cái loại vui vẻ không cách nào hình dung được này khiến cho đồ ăn trước mắt đều trở nên ngon cực kỳ.

Một bàn người nói cái gì cậu cũng không biết, thế nhưng lời của Chu Vân Thần nói cậu lại nhớ đến rõ ràng, rành mạch.

Hắn cùng cậu đối chiếu đáp án.

Trang Trạch vô cùng biết ơn trí nhớ của bản thân, cậu nhớ rõ ràng, nói cũng rõ ràng, cậu nhìn thấy khóe miệng tươi cười của Chu Vân Thần, cảm thấy chính mình cách hắn càng thêm gần, thật tốt.

Mọi người uống rượu xong, tửu lượng của Trang Trạch rất tốt, tửu lượng của Chu Vân Thần vậy mà cũng rất tốt.

Một bàn người say lắc say lơ, chỉ còn hai người bọn họ là tỉnh táo. Không, có lẽ cậu cũng không tỉnh táo, cậu cảm thấy Chu Vân Thần vẫn luôn nhìn mình, cảm thấy tầm mắt của Chu Vân Thần dính ở trên người mình, cảm thấy Chu Vân Thần muốn nói chuyện với mình.

Chắc chắn là say rồi, nếu không làm sao lại có một giấc mộng tốt đẹp đến vậy chứ.

Lúc rời khỏi khách sạn, trong bóng đêm xuất hiện một vệt màu vàng giống chiếc gai đâm trúng Trang Trạch.

La Tuệ Nghiên chạy tới, hai má ửng đỏ, trong mắt đều là hơi nước: “Em không yêu anh ta, em chỉ vì giận anh thôi, chúng mình làm lành đi, chúng mình làm lành đi có được không anh?”

Trang Trạch giống như gặp sét đánh, một chút men say kia cũng biến mất hoàn toàm, tỉnh mộng, đau khổ trong hiện thực khiến cậu chật vật bất kham.

Chu Vân Thần nhìn về phía cậu, liếc mắt một cái nhìn thấy sắc mặt tái nhợt cùng đôi môi đang run rẩy, càng nhìn thấy rõ những thống khổ xen lẫn bất cam trong đáy mắt cậu.

Chu Vân Thần mím chặt môi, ngay cả khi nữ sinh bổ nhào vào trong lồng ngực mình cũng không phát hiện ra.

La Tuệ Nghiên hạnh phúc chôn mặt trong ngực hắn, khóe miệng ngọt ngào hóa thành độc dược, ăn mòn khoang ngực Trang Trạch.

Trang Trạch miễn cưỡng cười cười: “Tôi...... Tôi đưa bọn họ trở về.”

Mặt Chu Vân Thần không chút biểu cảm: “Ừ.”

Trang Trạch xoay người rời đi, tự đáy lòng hâm mộ người say rượu, say rồi thật tốt, cho dù tai nạn cũng chẳng có gì đáng sợ hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.