Ngọt Đến Chết Ruồi

Chương 7: Chương 7




-Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liện lạc được. Xin để lại lời nhắn.

-Sao em không mở máy đi đâu rồi? Nhận được điện thoại gọi liền cho anh!

5 phút, 10 phút, 15 phút,...

-Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin…

-8 giờ rồi, sao em chưa về?

-Em đang ở đâu? Có đi về khuya cũng nói anh một câu chứ.

Cầm áo khoác, lấy chìa khóa xe,... Vừa ra khỏi cửa, cái dáng người nhỏ nhắn, quen thuộc. Dưới ánh đèn đường mờ nhạc, nhưng sao tàn tạ đến thảm hại… Anh chạy nhào đến, ôm tôi vào lòng, không ai nói gì. Anh bế tôi về nhà, không hỏi, không nói. Chỉ là một quảng đường ngắn, nhưng sao lại trống trải thế, tôi sợ đến phát khóc.

Về tới nhà, anh bế tôi đến sa-lon, ôm tôi không chịu buông.

-Sao? Thế nào? Kể anh nghe nhé!

-Em, lúc tan làm, định xuống nhà xe, mua chút gì cho anh ăn. Đợi anh cùng về, sau đó thì có một đám người chạy xe tới, bịt mắt bắt em vào xe. Sau khi xe khởi động, 15 phút sau, có người bảo bắt nhầm người, họ lại chở em đến căn nhà hoang gần biển, rồi bỏ đi. Có người đánh cá đi ngang cởi trói, giúp em ra khỏi đó. Sau đó em tìm đường về nhà. Điện thoại em rớt mất rồi.

Tôi vừa kể vừa khóc, anh lại ôm chặt hơn. Làm tính nhỏng nhẽo bị chiều đến hư tôi tái phát, càng khóc lớn thêm.

-Không sao rồi, có anh ở đây rồi. Không sao nữa, là anh không tốt, là anh không chăm sóc em cẩn thận. Anh xin lỗi, sau này em sẽ không có trường hợp tương tự xảy ra nữa. Đừng khóc nữa nhé!

-Anh…

-Anh đây, không sao rồi. Anh giúp em lấy đồ tắm rồi đi ngủ nhé?

*********

-Mai thứ 7 chúng ta đi biển 1 ngày 1 đêm chịu không?

-Không?

-Dở chứng hả cô nương, chẳng phải thích đi ra đó ăn hải sản sao?

-Thích thì thích nhưng là lúc trước, còn bây giờ có chết em cũng không đi.

-Phi, phi,... Nói bậy nói bạ.

-Hứ, em nói rồi, em không đi. Anh muốn đi thì đi một mình đi.

-Được thôi, anh sẽ đi chung với bạn vậy.

-Con gái hay con trai?

-2 gái, 1 trai.

Tôi đùng đùng bỏ vào phòng khóa cửa, ôm cục tức thay vì ôm gối đi ngủ.

-Mở cửa!

-Không mở. Về phòng anh đi.

Lát sau tôi nghe tiếng chìa khóa mở. y da, quên mất là có chìa khóa dự phòng. Tôi giả vờ trùm chăn, nhắm mắt ngủ,

chỗ bên trái liền lúng xuống, tôi lại nhích qua phải, người bên cạnh lại nhích theo. Cả người bị anh ôm lấy. Im lặng một lát.

-Tại sao em không muốn đi?

-...

-Có phải còn ám ảnh chuyện lần trước không?

-...

-Lần đó là do anh không tốt. Lần này sẽ có anh đi cùng em, không sao!

-...

-Ngủ ngoan nhé, anh về phòng đây.

Tôi xoay qua, giữ anh lại. Thật ra, chuyện lần đó khiến tôi rất sợ, lúc ấy tôi chỉ nghĩ, nếu như tôi chết đi rồi, thì anh phải làm sao? Tôi biết được tình cảm anh dành cho tôi, không đếm được.

-Sao thế? Sợ à, vậy anh ngủ cùng nhé?

*********

-Anh có 2 vé xe lửa đi Hồ Nam (một tỉnh hay thành phố ở Trung Quốc) , anh xem rồi, ở đó có công viên quốc gia Trương Gia Giới. Đẹp lắm, cùng đi nhé?

-Ok, lâu lâu đi chơi một lần.

Mấy ngày sau, địa điểm Hồ Nam, vườn quốc gia.

-Đi qua cái cầu ấy mới đi tiếp được.

-Không giỡn chứ?

-Ai thèm giỡn với em.

-Anh đi một mình đi em không đi đâu, vừa cao, vừa dài, muốn hù chết người ta hả?

-Anh đi với em, sợ à?.

-Không, em không đi, anh đi một mình đi, cái cầu còn làm bằng kính trong suốt. Vỡ rồi sao?

-Em bị ngốc à? Người ta đi nhiều như thế!

-Không đi mà.

-Vậy anh sẽ cõng em, còn em nhắm mắt, một chút sẽ qua thôi.

-Ổn không?

-Anh không sao, nhưng em mặc váy, anh không cõng được.

-Anh trụ nổi không? Cầu rất dài.

-Anh không cõng nữa. Anh bế em vậy.

Nói xong, tôi chưa kịp hiểu, anh xốc cả người tôi lên.

-Á… Hay để em đi bộ đi.

-Vì em làm chút có sao đâu. Ôm cho chắc vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.