Khương Dịch không trả lời, động tác vuốt ve trên hình xăm của cô đều ngừng lại.
Hơi thở của hai người đều rất nhẹ, nhợt nhạt mà đan chéo của nhau, an lành, bình thản.
Khương Dịch càng không đáp lời, tim Trì Yên lại đập càng nhanh, không yên ổn nhảy loạn cả lên, dường như muốn nhảy từ trong lồng ngực ra, cô giơ tay ấn nhẹ lên ngực mấy cái, vừa định lên tiéng lại nghe thấy anh mở lời: “Vì sao lại hỏi thế?”
“Anh cũng biết hiện tại muốn đến bệnh viện làm một tấm màng cực kì dễ dàng.....”
“Trì Yên,“ lời này Trì Yên còn chưa nói hết đã bị Khương Dịch chặn lain: “Em có phải lần đầu tiên hay không chẳng lẽ anh không biết sao?”
Hai chân Trì Yên hơi hơi nhấc lên, “Cho nên em mới nói là nếu.”
Giọng cô rất thấp, nghe như từ phía xa truyền tới.
Tay Khương Dịch chậm rãi dùng sức, thay vì bóp chặt eo cô lại kéo cô ôm vào trong ngực.
Giọng Trì Yên càng buồn: “Trả lời em.”
“Muốn nghe lời nói thật sao?”
“...... Ân.”
“Sẽ.”
Tim Trì Yên trầm xuống.
Loại cảm giác này thật sự không dễ chịu gì, giống như cả người lơ lửng ở trên không trung vậy, vẫn luôn ở trong trong thái bơ vơ tứ cố vô thân.
Tay Khương Dịch cách một lớp chwn khẽ vuốt lên lưng, từng chút từng chút một, thở hắt ra một hơi mới nói tiếp: “Nhưng sau đó, dù không vui thì thích vẫn là thích.”
Sau khi tức giận xong, có phải lần đầu tiên hay không hình như cũng chẳng còn quan trong nữa.
Trong miệng Trì Yên đột nhiên có chút chan chát.
“Trì Yên.”
Khương Dịch lại gọi cô một câu, cả họ lẫn tên.
Hình như lúc ở trên giường lăn qua lăn lại, anh mới có thể nửa dụ dỗ nửa lừa gạt gọi cô là “Yên Yên“.
Trì Yên nghe gọi mà có chút kinh hãi, đáp lại chậm nửa nhịp: “......Ân?”
“Vết sẹo trên người em, là ai gây ra?”
Lần này Khương Dịch hỏi quá trực tiếp, Trì Yên sửng sốt vài giây mới phản ứng lại được, “Em không muốn nói.”
Dừng một chút, cô lại bỏ thêm một câu: “Hiện tại chưa muốn nói.”
Dù sao cô cũng cần một thời gian để có thể chậm rãi vượt qua được khoảng tối trong lòng.
“Vậy khi nào em muốn nói hãy nói.”
Khương Dịch quá hiểu tính Trì Yên, cũng không miễn cưỡng cô, đem góc chăn kéo cho cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Ngoan, ngủ đi!”
·
Thời gian gần đây, Trì Yên dậy muộn hơn nhiều so với bình thường.
Đồng hồ sinh học như đã bị Khương Dịch xáo trộn lên, buổi tối ngủ muộn, nhưng chất lượng giấc ngủ thật ra cũng không tệ lắm, vừa ngủ là có thể nằm đến hừng đông, có khi còn ngủ hơn, sau đó lại bị điện thoại của Khương Dịch đánh thức.
Thứ hai, Trì Yên dậy hơi muộn, nhưng lần này đánh thức cô không phải là điện thoại Khương Dịch gọi mà là Bạch Lộ.
Bạch Lộ đi thẳng vào vấn đề, sau một hồi ríu rít, Trì Yên vẫn chưa nghe ra được câu nào cả, cô xoa xoa mũi, “Lộ Lộ, cậu lặp lại lần nữa, tớ không nghe rõ.”
Vừa nói xong, chính Trì Yên cũng thấy kinh ngạc.
Không được rõ ràng, còn có chút khàn khàn
Bạch Lộ lo lắng nói: “Làm sao vậy?”
Trì Yên liếc mắt nhìn mấy cái áo mưa đã dùng trong thùng rác, sau đó có chút buồn bực mà đè đè cổ họng, “Giao mùa, bị cảm chút.”
Cuối tháng năm đầu tháng sáu, bị cảm là chuyện hết sức bình thường.
Bạch Lộ nghe cô hít hít cái mũi, cũng không nghĩ nhiều, sau khi dặn dò cô chú ý thân thế vài câu, lại kéo đề tài kia lại: “Bên phía Lục tổng hình như thật sự muốn kí hợp đồng với người mới.”
Một công ty truyền thông lớn như thế, không có khả năng không chào mời người mới, đồng thời vẫn luôn có những diễn viên gạo cội nữa.
Dù có danh khí, giá trị con người cao thì cũng không được.
Trong cái vòng luẩn quẩn này vẫn luôn đòi hỏi phải có màu sắc mới mẻ, sau khi thay đổi, đổi mới, nếu thật sư có bản lĩnh sẽ lưu lại một nét màu rực rỡ, nhưng còn nhiều hơn nữa là những đóa phù dung sớm nở tối tàn, kinh diễm đẹp đẽ ngắn ngủi qua đi, lại càng bị nhiều người vùi lấp mất.
Trì Yên lên tiếng, không quá để lòng.
Bạch Lộ lại hỏi: “Khương tổng không nhắc đến với cậu sao?”
“...... vì sao anh ấy phải nói với tớ chứ?”
Quả thật Khương Dịch rất ít khi nhúng tay công việc của cô, trừ khi ngẫu nhiên đi quay phim ở bên ngoài về muộn thì mới gọi điện hỏi thăm, còn lúc khác ý mà, Trì Yên muốn nghe giọng anh cũng phải lao tâm lao lực đấy.
Nhưng Bạch Lộ không biết chuyện này, cô nàng còn cảm thấy rất kinh ngạc: “Bởi vì tớ thấy, Lục tổng để ý đến cậu a......”
Trì Yên: “......”
Không cần cô sửa đúng, Bạch Lộ đã giải thích nói: “Ý tớ là, anh ta có khả năng xem trọng giá trị thương mại của cậu.”
Đại ngôn quảng cáo cho Ái Luyến Châu Báu cũng đang trong quá trình quay phim tuyên truyền....... Chỉ là vẫn chưa có xong, đến bộ phim duy nhất cô được đóng một vai diễn quan trọng, nữ phụ số 2 cũng mới quay được một nửa, Trì Yên cũng chả biết giá trị thương mại của mình ở chỗ nào nữa.
Thái độ cô cực kì hoài nghi: “Cậu chắc là tớ có giá trị thương mại chứ?”
“Vô nghĩa, cậu cho rằng có người mới nào như cậu, tùy tùy tiện tiện là leo hot search không?”
Bạch Lộ: “Tuy rằng cậu cũng chỉ là bị bê lên, nhưng là cũng không dễ dàng gì, ít nhất có độ hot.”
Bên này Bạch Lộ đang cắt nối biên tập tin tức, nhìn thấy tin nào hay sẽ nói cô nghe vài câu, mấy hôm nay cô cũng hơi bị cảm, cũng ít khi ra ngoài, nên tin tức cũng cập nhật chậm không ít.
Bên Trì Yên bên này càng không cần phải nói, Bạch Lộ bên này chặt đứt, Tống Vũ đầu kia cũng không được bao nhiêu.
Lỗ tai hiếm khi được thanh tịnh chút, Bạch Lộ thuận miệng hỏi cô vài chuyện hằng ngày, lúc đang nói lại đột nhiên “Ai” một tiếng, “Đúng rồi Yên Nhi, lần trước tớ nói với cậu về Khương Vận, cậu còn nhớ không?”
“Có a.”
Trì Yên nghĩ nghĩ, tạm thời không nói cho cô bạn biết Khương Vận là chị của Khương Dịch.
“Có nói cô ấy cũng đang muốn tuyển người không?”
Trì Yên vừa rời giường mặc quần áo, vừa đáp lời kia đầu Bạch Lộ, “Nói qua.”
“Công ty Lục tổng còn có một kim bài quản lý khác, hai người khả năng sẽ quản lí người mới, hiện nay nghề nào cũng phải có cạnh tranh, dù sao thì chắc cậu cũng hiểu.”
Trì Yên có thể hiểu.
Mỗi ngành nghề đều không thể thiếu việc lục đục với nhau, dù trên mặt không phải là sống chết cạnh tranh với nhau, nhưng ngầm bên dưới cũng tuyệt không đơn giản đâu.
Giới nghệ sĩ này là như thế, bọn họ không thể rời khỏi phạm vi luẩn quẩn của một người quản lí, ấy mới là tốt.
Trì Yên dẫm dép lê đi vào toilet, “Hai người này đều chả có quan hệ gù với tớ cả.”
“Sao cậu biết được chứ?”
Bạch Lộ lần thứ hai lại “Ai” thêm một tiếng, tầm mắt dừng rên màn hình máy tính, cách vài giây mới mở miệng, tốc độ có chút nhanh, giống như mang theo nửa phần kinh ngach nửa phần vui mừng: “Lục tổng phát Weibo tag cậu.”
Trì Yên lấy nước đánh răng lại bị lời của Bạch Lộ làm gián đoạn, không cẩn thận chỉnhy nước làm đổ ra ngoài, đến một nửa phút sau cô mới phản ứng lại, vôin vàng bỏ cái ly qua một bên rút tờ khăn giấy lau tay.
Bạch Lộ đã tự giác đem nội dung thuật lại: “Chỉ tag cậu thôi, một chữ cũng chưa nói.”
Trì Yên: “......”
Tác phong của tên Lục Cận Thanh này...... lại làm cho mấy ngưòi có suy nghĩ không tốt nghĩ là bọn họ muốn công khai tin yêu đương mất!
Quả nhiên, câu tiếp theo của Bạch Lộ chính là: “Nếu là tớ mà không biết tình huống, chắc cũng cho rằng hai người các cậu có gian tình quá.”
Cô nàng dùng một chữ “Cũng”, ý nghĩa quá rõ ràng.
Trì Yên nhìn thời gian, cũng không tiếp tục nói chuyện cùng Bạch Lộ nữa “Chờ lát nữa tớ phải đến phim trường, tối nay gọi sau nha.”
Sau khi cắt điện thoại, lại đi rửa mặt lau mặt xong, động tác của cô rất nhanh, cả trang điểm cũng chỉ mất tầm mười phút mà thôi, đạp phanh xe lao đến phim trường.
Trì Yên cũng không quên chuyện của Lục Cận Thanh, sau khi chạy tới phim trường đúng giờ, lại quay xong một cảnh nhỏ, Trì Yên mới có thời gian đáp lại.
Ý của Lục Cận Thanh cô không ngẫm ra được nên dứt khoát nhắn tin hỏi cậu ta.
Cô với Lục Cận Thanh cũng không thân lắm, nên lúc nhắn chọn từ đặc biệt quy củ:【 Lục tổng, xin hỏi cậu @ tôi là có ý gì? 】
Lục Cận Thanh hẳn là đang bận, một lúc sau cũng không rep lại.
Trì Yên cũng không ôm di động xem liên tục, bên tai dính lên chỗ mấy cái diễn viên ngươi một lời ta một câu nghe bát quái, tuổi cùng xấp xỉ cô, địa vị...... Dù sao mấy cô ấy cũng chưa có địa vị gì.
Trì Yên luôn luôn có thể xác định một cách tương đối chính xác bản thân mình, cũng không xem bản thân là ngôi sao hạng nhất, lúc hứng thú sẽ buôn chuyện với mấy cô ấy vài câu.
Nhưng mà hôm nay cô thật sự chả cis tí hứng thú nào, còn chưa biết ý tứ của Lục Cận Thanh, nên không dám tùy tiện đáp lại hắn, chỉ sự giả bộ cái gì cũng chưa xong đã bị dân mạng suy nghĩ lung tung trước rồi.
Tống Vũ cũng đang buôn chuyện ở bên kia, vì nghĩ đến cảm nhận của Trì Yên nên cũng tránh Trì Yên và Lục Cận Thanh, nhảy qua hai ngưòi bọn họ, hầu như đều lôi hết mấy chục hit search trên weibo ra mà nói rồi.
Khó có được lúc nhàn rỗi như thế, cho nên mấy người vây một chỗ, nhiệt huyết buôn chuyện đã chảy xông len trời, từ nói Khương Vận đến người đại diện khác, lại bàn đến mấy nghệ sĩ dưói trướng của bọn họ.
Trì Yên nghe được câu có câu không, đại khái vẫn hiểu được một chút.
Vì không phân biệt, chỉ sàn sàn như nhau, nên việc cạnh tranh mới có vẻ đặc biệt kịch liệt.
Một núi không có hai hổ, đạo lý ai cũng hiểu, một công ty lại có đến hai kim bài quản lý hình như có vẻ đã quá nhiều.
Trì Yên rõ ràng một câu cũng chưa nói, nhưng so với mấy người kia lại còn muốn khát nước hơn, cầm một chai nước khoáng tới, tay vặn mấy cái trên nắp chai, thế mà mãi không mở được.
Cô không phải cô gái nhỏ kiều kiều mềm yếu, chả có tí sức lực nào, việc này trước nay tất nhiên vẫn tự mình làn, lúc học đại học, bạn cùng phòng còn trêu ghẹo cô nói vì cô tự mở nắp chai nước nên mới độc thân mãi.
Trên thực tế có quan hệ cái rắm...... Rõ ràng là không muốn tìm thôi.
Thử nghĩ sau này mà có bạn trai, hôm nào đấy hai người đi dạo phố, tách ra mấy phút cô lập tức không nhận ra người đó là ai..... Trì Yên liền cảm thấy độc thân vẫn rất tốt.
Ít nhất không cần gặp phải loại tình huống xấu hổ như thế.
Lòng bàn tay Trì Yên bị nắp chai nước cứa vào hơi đau, cuối cùng dứt khoát từ bỏ, một tay bỏ chai nước kia nguyên vẹn trở về, vừa định cầm một chai nước khác mở ra, lại thấy có một bàn tay đưa tới, nhẹ nhàng vặn nắp chai nước đưa cho cô?
Xung quanh lập tức an tĩnh lại, đến mấy người bát quái sôi trào bên kia cũng không hẹn mà dừng lại.
Trì Yên nâng mắt, nhìn về phía Lục Chi Nhiên nói cảm ơn: “Cám ơn.”
Lục Chi Nhiên chắc là mới vừa diễn xong, nhìn cô cười một cái liền kéo ghế ngồi bên cạnh cô, lại nói với mấy người kia: “Đang nói chuyện gì thế?”
Vì thế tình huống lập tức biến thành mấy cô gái nhỏ thẹn thùng nói nhỏ lại, từ thơ từ ca phú nói tới nhân sinh triết học.
Trì Yên cắn ống hút nhấp môi dưới, rũ mi mắt che đi nửa phần ý cười trong đáy mắt, cùng lúc đó, Lục Cận Thanh đã rep lại tin nhắn
【 chị dâu, bây giờ chị có thời gian không? 】
Trì Yên lật lật kịch bản, cô thói quen ghi lại lịch quay, cùng với cả khi nào sẽ kết thúc công việc.
Cô nhìn chằm chằm lịch quay vài lần, sau đó trả lời cậu ta:【 sau ba giờ chiều sẽ có thời gian. 】
Lục Cận Thanh:【 Chị vẫn chưa kí hợp đồng với công ty nào đúng không? 】
【 chưa có, sao vậy? 】
Suy đoán của Bạch Lộ lúc này choáng lấy tâm trí cô, quay cuồng làm cho trước mắt có chút hoảng, Trì Yên khẽ nhíu mi, sau đó nhìn câu tiếp theo của Lục Cận Thanh:【 công ty của bọn em muốn kí hợp đồng với chị...... chính xác mà nói người đại diện của công ty muốn ký hợp đồng với chị. 】
Lông mày Trì Yên càng nhăn chặt, hơi hơi tức giận lại vẫn ôn nhu như cũ.
【 đừng hiểu lầm, không liên quan đến em đâu. 】
【 càng không liên quan đến anh Tư em.】
【 đúng rồi, chị Khương Vận vẫn còn chưa biết quan hệ của chị với anh Tư đâu. 】
【 Chị dâu? 】
【 chị yên tâm, người mới cùng kí hợp đồng cũng không phải chỉ có mỗi chị. 】
Lục Cận Thanh bên kia hình như đang xem lại còn có những ai, vài phút sau mới thêm một tin qua, là ảnh chụp.
Chỉ là một tấm ảnh chứng nhận cực kì bình thường, bên trên là ảnh một cô gái, tuổi xấp xỉ côn khóe miệng hơi cười, bên má còn có núm đồng tiền, nhưng đáy mắt lại mang một cảm giác nặng nề.
Trì Yên khẽ cắn môi dưới.
Người này, cô quen.