…… Ông xã?
Gã đàn ông kia rõ ràng hơi sửng sốt một chút, gần đây Trì Yên mới có chút danh tiếng, nếu không phải hôm nay gặp mặt, ông ta đoán chừng còn phải mất một thời gian nữa mới biết đến cô
Vì thế đối với Trì Yên ông ta cũng chẳng biết được bao nhiêu cả.
Bao gồm cả việc cô đã kết hôn, ông ta cũng chỉ mới nghe thấy từ miệng Trì Yên mấy phút trước mà thôi.
Trì Yên không ngờ Khương Dịch sẽ đến.
Xung quanh không có người khác, lực chú ý của mọi người đều đặt trên người Từ Tĩnh còn đang quay, vừa rồi Trì Yên mới vô thức trực tiếp gọi một tiếng như thế.
Đúng là thiếu suy nghĩ.
Dù thấy không ai nhìn bên này, nhưng sau khi đại não hoạt động qua, Trì Yên lúc này vẫn cảm thấy có chút hối hận khi gọi “ông xã“.
Cô cảm thấy biểu hiện của mình giống như là thiếu nữ hoài xuân ấy, tất cả rụt rè đều vứt hết lên chín tầng mây mất rồi.
Bên cạnh còn có hai người ngoài cuộc nữa, tai Trì Yên nóng lên, vốn muốn dừng động tác chạy vào trong lòng Khương Dịch lại, ai ngờ không biết làm sao lại dẫm vào làn váy.
Nháy mắt, Trì Yên cứ thế mà nhào vô trong lòng anh.
Khương Vận ở phía sau nhắc nhở: “Tiểu Trì, em cẩn thận một chút.”
Chóp mũi Trì Yên vốn dĩ đã bị gió lạnh thổi có chút cứng, lại bị va chạm như thế, lập tức cảm thấy lỗ mũi nóng lên, giống như có chất lỏng chảy xuống.
Tay anh nhẹ ôm vai cô, lòng bàn tay ấm áp, Trì Yên nhịn không được muốn dựa vào trong lòng anh.
Khương Vận ám chỉ: “May mắn mũi em là hàng thật, không giống người nào đó có đi nâng lên, nếu không bây giờ chắc là bị lệch luôn mất rồi.”
Trì Yên không nói chuyện, chỉ chú ý ngẩng mặt về phía sau, trên áo sơmi trắng lại hiện lên một vệt hồng.
Cô tưởng là máu mũi của mình lúc đâm vào, vừa thấy đã sợ, vội giơ tay nắm mũi
Nước mắt lưng tròng, một nửa là do bị đâm, còn một nửa là do bị máu mũi làm cho phát hoảng
“Khương Dịch, hình như em chảy máu mũi rồi……”
Giọng cô tinh tế, khí lực không đủ.
Giọng mới cất lên đã nghe thấy người nọ lên tiếng, so với cách đối đãi với Khương Vận còn dịu dàng hơn không ít: “Khương…… Khương tổng?”
Vừa nãy ông ta còn đang suy nghĩ Khương Dịch là ai, vừa nhìn đã tự dọa sợ chính mình rồi
“Cậu, cậu chính là……”
“Ngoan, buông ra,” Khương Dịch giơ tay kéo tay Trì Yên xuống, nửa dụ dỗ nửa cưỡng chế, “Không chảy máu.”
Nhưng lại chảy nước mũi.
Anh lấy cái khăn tay lam nhạt trên túi áo xuống xoa xoa cho cô, sau đó mới đáp người kia: “Tôi là chồng của cô ấy.”
Mắt người nọ mở càng to.
Khương Dịch không hề để ý tới ông ta, cởi áo khoác che đi bả vai cùng cánh tay đang hở ra bên ngoài của Trì Yên, cúi đầu thay cô cài nút, nhẹ giọng nói: “Lát nữa anh phải đi họp.”
“Nga……”
Trì Yên vốn dĩ không hiểu ý anh, kéo dài âm điệu, đến cuối cùng đột nhiên mới phát hiện ra.
Trên áo sơmi trắng sạch sẽ phẳng phiu của anh lại có một vệt hồng hồng tùy tiện nằm ở đó, nhìn sao cũng thấy ái muội.
Đây là vết son môi vừa rồi cô vô ý cọ lên.
Trì Yên giơ tay chắn chắn khóe môi: “Vậy làm sao bây giờ a?”
Giọng hai người đột nhiên đè thấp, giống như là ngoài đối phương ra thì không muốn ai nghe thấy vậy.
Khương Vận nghe không được bọn họ nói gì, cũng chỉ thấy hai người này trước mặt bàn dân thiên hạ liếc mắt đưa tình, nhịn không được nặng nề khụ một tiếng, có chút bất mãn nhắc nhở: “Khương Dịch, không phải em phải đi họp sao?”
Trì Yên nghe ra ý tại ngôn ngoại của chị, vì không cho hai người kia nghe thấy, mặt chôn xuống càng thấp, đè thấp giọng hỏi anh: “Hay là bây giờ đi mua một bộ mới nhé? ”
Khương Vận tiếp tục ho khan.
Trì Yên: “Chị Khương Vận, cổ chị không thoải mái sao? Bên kia có dì bán nước đó.”
Khương Vận còn chưa kịp phản ứng lại, Trì Yên đã đưa lưng về phía chị, duỗi tay chỉ chỉ phía đối diện, nhìn theo hướng chỉ, quả thật có thấy một dì bán đồ uống đang thét giọng quảng cáo.
Khương Dịch cười một cái, “Ôm đủ chưa, anh nên đi họp rồi.”
Vốn dĩ anh cũng không tiện đường, còn không đi sợ là sẽ muộn mất.
Nhưng ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Khương Dịch cũng không muốn buông tay.
Nghe anh nhắc nhở như thế, Trì Yên mới chú ý tới tay mình ôm chặt bao nhiêu, cô buông tay ra một chút, chuyển chủ đề hỏi: “Vậy quần áo làm sao bây giờ?”
Ý cười của người đàn ông càng sâu: “Quên nói, trong xe anh vẫn còn có một bộ.”
“……”
Dám lừa gạt tình cảm của cô
Trì Yên lập tức buông tay, tay lanh mắt lẹ đẩy anh ra xoay người sang chỗ khác, lại ở sau lưng anh đẩy anh đi lên vài bước, Khương Dịch thuận thế cầm tay cô, chỉ một chút, rất nhanh đã buông ra.
Mở lòng bàn tay ra, đã thấy một chiếc nhẫn.
Mặt trời nhô lên cao, ánh sáng chiếu tỏa lên, phản xạ ra từng tia sáng lấph lánh.
Là nhẫn cưới của cô với Khương Dịch.
Số lần Trì Yên từng đeo cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi, Khương Dịch lại trái ngược với cô, hơn 1 năm, 400 ngày, dường như là ngày nào cũng đeo.
Khóe miệng Trì Yên nhấp ý cười, đeo nhẫn lên ngón áp út, từ đầu đến cuối, mới lại nghe thấy Khương Vận ở phía sau mở miệng: “Nếu ngài nói Tiểu Trì của chúng tôi không lấy được đại ngôn, chúng tôi đây ……”
“Không không không, vừa rồi đều là hiểu lầm……”
Trì Yên quay đầu nhìn hai người bọn họ.
Người nọ lại nói: “Hiện tại tôi lập tức đi thông báo với bọn họ, không cần để Từ Tĩnh thử, đại ngôn lập từng lấy Trì……”
“Không cần,” Khương Vận cười như không cười đánh gãy lời ông ta, “Chúng tôi không cần đại ngôn này.”
Trì Yên nhíu mi.
“Khương tiểu thư…… Cái kia, tôi thấy Trì tiểu thư rất thích cái này……”
“Tôi cũng không thích lắm đâu,” Trì Yên lúc này mới quay lại, xách làn váy trong tay tiến lên vài bước, “Nhưng mà vị tiên sinh này, tôi có một người còn thích hợp hơn Từ Tĩnh đề cử cho ông.”
Trì Yên quả thật có tư tâm, nhưng việc Tống Vũ ném Từ Tĩnh ra xa vài con phố, lại là một sự thật khách quan.
Nhưng nếu đặt ở trên người gã đàn ông này, căn bản lại không phải chuyện đơn giản.
Dù sao Từ Tĩnh cũng đã từng hầu ông ta ngủ, nếu hiện tại Trì Yên nói không muốn đại ngôn này, thì ông ta cũng đỡ phải kéo Từ Tĩnh xuống nhét vào một nhãn hiệu khác.
Ông ta nhíu nhíu mày: “Trì tiểu thư, hôm nay là tôi mạo phạm, quay đầu tôi sẽ bảo bên tài vụ gửi tiền đại ngôn lần này một xu cũng không thiếu gửi qua, còn Từ Tĩnh, chúng ta vẫn là như cũ……”
Nói còn chưa dứt lời, đã có giọng nam chặn ngang vào —— “Kết hôn thì đã làm sao? Kết hôn rồi ngủ chẳng phải càng thú vị hơn sao?”
Biểu cảm trên mặt gã đàn ông cứng đờ, khuôn mặt nháy mắt trở nên cực kì đặc sắc.
Trì Yên ấn nút mở bút ghi âm, “Ngại quá, thói quen nghề nghiệp ấy mà.”
Khương Vận nghiêng đầu nhìn cô, cong môi cười cười.
Nhìn không ra đó, hóa ra là một tiểu bạch thỏ biết cắn người.
“Vương tổng, chút nữ tôi sẽ gửi cách liên hệ của người tôi đề cử cho ngài, cuối cùng chọn ai là tùy ông.”
Khương Vận nói xong cũng không nhìn sắc mặt Vương tổng, lôi kéo Trì Yên đi ngay.
Trì Yên ngại làn váy giống như cái đuôi cá kia vướng víu, hận không thể biến ra một cái kéo cắt quách đi cho xong. Một đường gập ghềnh, sau khi thay lại quần áo của mình mới thấy nhẹ nhàng.
Ngồi trước gương, Trì Yên lau sạch lớp trang điểm, vừa lau còn không quên hỏi Khương Vận: “Chị, có phải chị thay em nhận đại ngôn khác rồi không?”
Cô cực kì chắc chắn, nếu không một đại ngôn lớn như vậy, không có khả năng Khương Vận nói không cần là lập tức không cần.
Quả nhiên, Khương Vận giơ ngón cái lên với cô “Cũng là một nhãn hiệu quốc tế, mấy hôm trước mới tìm đến chị, lúc ấy đã đáp ứng đi thử bên Mỹ Nhân rồi, nên không nói cho em biết.”
Hôm nay nhãn hiệu kia còn gọi điện cho chị, hỏi chị ngoài Trì Yên còn có đề cử người khác hay không.
Hai bên hợp tác qua hai lần, mấy năm trước Khương Vận cũng theo một nghệ sĩ làm đại ngôn cho nhãn hiệu này, nhưng sau lại hết hạn hợp đồng, hơn nữa nữ tinh kia đã kết hôn sinh con, nên cũng không gia hạn hợp đồng nữa.
Vốn đã hiểu biết lẫn nhau rồi, có đại ngôn đương nhiên là sẽ nghĩ đến đồng bọn trước đây từng hợp tác.
Khương Vận búng tay một cái, “Tiểu Trì, lần này không cần thử thiếc gì cả.”
Trì Yên nghiêng đầu nhìn chị, không rõ nguyên do.
“Vừa rồi lúc em thử vai, chị đã chụp mấy tấm gưit cho bọn họ rồi.”
Mọi việc xoay chuyển quá nhanh, lúc này Trì Yên mới bất giác hỏi chị: “Nhãn hiệu nào thế ạ?”
“A.G, chắc là em cũng biết.”
Trì Yên đương nhiên biết.
Nhãn hiệu này chú trọng vào trang sức màu, là nhãn hiệu mà minh tinh hạng nhất hay dùng, giá cả cao đến thái quá, càng kỳ quái hơn chính là, cho dù có tiền cũng chưa chắc đã có thể mua được.
Nhanh tay thì có chậm tay là mất, 1 năm 365 ngày, trên cơ bản là có 360 ngày đều trong tình trạng cháy hàng.
Nếu như Mỹ Nhân thật sự tính là hàng nhất đẳng, thì A.G chính là hàng thượng đẳng cao cấp nhất.
Hèn gì Khương Vận lại dễ dàng bỏ Mỹ Nhân như thế như vậy
Cho nên…… cô đây có tính là trong hoa có phúc không?
Quả nhiên a, thế sự khó liệu.
Có thể nói là tin giựt gân, so với lúc trước nhận được Mỹ Nhân còn muốn kích động hơn nhiều.
Loại kích động này vẫn luôn kéo dài từ giữa trưa đến khi mặt trời xuống núi.
Hôm nay tâm trạng của Trì Yên rất tốt, lúc về nhà hiếm khi đi livestream một lần, không vẽ tranh cũng không chơi game, chỉ nói chuyện phiếm với fans.
Số người vào xem livestream càng lúc càng nhiều, Trì Yên rửa mặt xong, trình khuôn mặt mộc ngồi ở trước máy tính, nhìn mấy bình luận nhảy ra, từng hàng từng hàng mà có chút hoa cả mắt.
Có người hỏi cô gần đây có bận không, cũng có người hỏi cô về Khương Dịch.
Một bình luận gần nhất đến từ phía đoàn đại biểu fans của cô, chỉ một câu đơn giản mà lại giống như phát ra ánh sáng long lanh, làm cho người ta không sao không chú ý được.
Yên Yên hôm nay có bạn trai:【 Yên Yên, em nhớ rõ chị với Khương tiên sinh là yêu xa, vậy số lần hai người gặp mặt có nhiều không? 】
Trì Yên uống ngụm nước, đặc biệt tùy ý mà đáp lại: “Bảy lần đi.”
Có người hỏi lại ngay sau đó:【 một năm mới bảy lần? Vậy tình cảm của hai người có thể bị ảnh hưởng không? 】
Trì Yên tiếp tục uống nước, nhẹ giọng hỏi mấy cô nàng: “Có mấy cô bé vị thành niên nghe ở đây không đó?”
Tất cả mọi người không hiểu ý cô, không rõ nguyên nhân trả lời lại.
“Mời mấy cô bé vị thành niên tắt âm đi.”
Rất nhanh đã có người đặc biệt nghe lời đáp lại:【 tắt rồi ạ 】
Chắc là còn tưởng cô có hoạt động đặc biệt gì, còn vừa khó hiểu vừa đơn thuần hỏi một câu:【 tắt rồi sau đó phải làm gì ạ? 】
Còn có thể làm gì ——
Trì Yên nghiêm trang tiếp tục bổ sung: “Một đêm bảy lần.”