'Trì Dụ đành thôi giãy dụa, dứt khoát đem đầu đặt trên vai anh...'
[14]
Lâm Xuyên nhìn vẻ mặt cao ngạo của Kỷ Hiểu Hiểu, suy nghĩ một chút nhưng vẫn tiến lên mỉm cười bắt chuyện: “Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ nghỉ học.”
“Tìm tôi có chuyện gì à?”
Trên mặt Kỷ Hiểu Hiểu là biểu cảm mỉa mai không hề che giấu khiến Lâm Xuyên cảm thấy có chút xấu hổ, cậu ta nhỏ giọng nói: “Sao lại nổi giận với tôi, trước đó tôi cũng đâu có gọi cậu là đồ mập...”
Lời nói quen thuộc khiến trái tim Kỳ Hiểu Hiểu run lên, cô cúi đầu nhìn lại đôi chân đã gầy như que củi của mình một chút, cười lạnh một tiếng: “Nhưng cũng không thấy cậu nói giúp tôi bao giờ.”
“Ai bảo, hồi trước lúc cậu khóc, tôi đã cho cậu sô-cô-la mà.”
“Đừng có nói nhảm, tôi sẽ không khóc vì chuyện vặt vãnh như thế.” Kỷ Hiểu Hiểu lườm cậu ta một cái.
Cô trông thấy Trì Dụ đang từ cửa bước vào, nháy mắt liền cười tươi đứng lên, nhưng cậu cũng không cho cô nàng một ánh mắt.
Trì Dụ bước vào lớp nhìn thấy chiếc ghế bên cạnh mình vẫn còn trống liền chẹp miệng, lẩm bẩm: “Thế mà lại đi học muộn hơn mình.”
Cậu vừa nói xong liền cảm nhận được một ánh mắt chằm chằm đặt lên người mình, cậu không kiên nhẫn quay đầu lại, cau mày nói: “Nhìn cái mẹ gì?”
Kỷ Hiểu Hiểu cũng không hề khó chịu, cô cười nói: “Vì cậu đẹp mắt!!!”
“Buồn nôn.” cậu đáp lại.
Trước kia Phó Chỉ An đều đến giờ tự học buổi sáng rất sớm, nhưng hôm nay lại đến muộn hơn cả một khoảng thời gian. Trì Dụ dứt khoát nằm gục xuống bàn, ở trong lòng lẩm bẩm mắng Phó Chỉ An mấy vòng rồi mới thôi.
Khó khăn lắm mới có chút buồn ngủ, thì bên tai lại truyền đến tiếng khóc nức nở của nữ sinh, cậu cũng chỉ đơn giản lấy áo che đầu không quan tâm.
“Tôi đã nói rồi, sáng nay tôi đã đưa tiền lớp cho cậu.” giọng cô gái dần cao lên, còn mang theo chút run rẩy.
'Tôi không thấy!” nam sinh nâng kính mắt trên sống mũi. “Cậu bảo đưa cho tôi rồi, vậy có ai làm chứng không?”
Phó Chỉ An đi từ đằng xa đến đã nghe thấy tiếng ầm ĩ trong lớp. Để tránh cái cục diện drama đang bày ra trước mắt này, anh liền đi vào bằng cửa sau.
“Vương Nghị cậu đừng có quá đáng!” đôi mắt của nữ sinh đã đọng đầy nước mắt.
Nhưng nước mắt của cô cũng vô dụng, không khiến nam sinh kia thương cảm, hắn cười lạnh rồi mỉa mai: “Tôi nói này, nhà cậu nghèo thì có thể trộm tiền sao? Nếu nhà khó khăn như vậy thì nói với cô giáo để các bạn trong lớp quyên góp cho nhé!”
“Này!” Trì Dụ bỏ cái áo vừa chùm trên đầu ra, cậu nhìn thoáng qua Phó Chỉ An.
“Con mẹ nó ồn ào vừa thôi.”
Vương Nghị nghe thấy liền không biết xấu hổ cười: “Trì Dụ, cậu có ý gì thế?”
“Con mẹ nó chứ mày cảm thấy không có ý gì?” Trì Dụ đúng dậy khỏi chỗ, cậu đứng ở lối đi, liếc nhìn cô gái đang khóc thút thít.
“Hôm trước mày còn tỏ tình với người ta mà, sao hôm nay trở mặt nhanh thế?”
Trì Dụ cao hơn Vương Nghị gần nửa cái đầu, lúc này cậu lại chọc đúng tâm tư của hắn, Vương Nghị không khỏi nóng nảy.
“Có liên quan gì đến mày hả?” Vương Nghị nhìn qua Phó Chỉ An đang ngồi viết bài, sau đó nói tiếp: “Mày cũng không phải đang cùng Phó Chỉ An chơi gay sao?”
Trong lớp nháy mắt an tĩnh lại, vẻ mặt Trì Dụ ngưng đọng, túm lấy cổ áo Vương Nghị, đè ép cuống họng nói: “Con mẹ nó mày muốn chết à?”
“Sợ?” Vương Nghị nhìn thấy ánh mắt bỗng trở nên bối rối của Trì Dụ, nên hắn càng hung hăng nói.
“Ba mẹ mày có biết chuyện của hai đứa mày không?”
“À tao quên mất, họp phụ huynh mà ba mẹ mày cũng không thèm đến, chắc xấu hổ vì mày lắm.”
Nhận thấy bàn tay nắm cổ áo mình đang buông lỏng, Vương Nghị hất tay Trì Dụ ra: “Đừng tưởng rằng nhà có ít tiền bẩn thì oai, ở trường học vẫn phải nhìn đến thành tích nhé!”
Hắn cúi đầu chỉnh lại cổ áo: “Ba mẹ mày còn chẳng thèm quản mày, mày lại rảnh rỗi quan tâm đến chuyện người khác...”
Nhưng hắn còn chưa kịp nói xong, trước mắt liền xuất hiện một thân ảnh quen thuộc.
“Bụp” âm thanh của một cú đấm vang lên.
Trì Dụ còn chưa kịp phản ứng, Vương Nghị đã đau đớn đưa tay bịt mũi ngã xuống đất.
Cậu quay sang liền bắt gặp khuôn mặt lãnh đạm của Phó Chỉ An.
Phó Chỉ An nện cho Vương Nghị một quyền lên mặt. Anh vặn vặn cổ tay, nhàn nhạt mở miệng: “Điểm thi của mày mà cũng dám mang ra so, không sợ mất mặt à?”
“Còn có...” anh đi lên phía trước vài bước, dơ chân lên đá đổ cái bàn cách đó không xa. Bàn đổ xuống, một phong bì trắng rơi ra, bên trong là một xấp tiền màu đỏ.
“Lần sau nếu mày muốn bắt nạt người khác, thì trước tiên nhớ dùng cái đầu bã đậu của mày đem đồ giấu kỹ đã nhé.”
Anh quay người lại nhìn vẻ mặt có chút đờ đẫn của Trì Dụ, vươn tay nắm lấy cổ tay lành lạnh của cậu, bước ra khỏi phòng học cũng không quay đầu nhìn lại.
Vương Nghị đưa tay bịt mũi nằm trên mặt đất phát ra vài tiếng nghẹn ngào, nhưng trong lớp cũng không ai thèm quan tâm hắn. Hắn khẽ nuốt nước miếng, vỗ tay bạn cùng bạn, nghiêng đầu thì thào hỏi: “Vừa này Phó Chỉ An là người đánh đúng không?”
“Đúng thế...”
“Con mẹ nó tôi còn tưởng mắt tôi có vấn đề!! Cậu ta còn nói tục nữa đúng không?”
“Ừm...” bạn cùng bạn trả lời
Kỷ Hiểu Hiểu nhìn hai người đi ra từ cửa sau, suy nghĩ một chút, đứng dậy đi theo.
Phó Chỉ An kéo người đi đến góc cầu thang, buông tay đẩy Trì Dụ vào tường.
Trì Dụ cúi đầu giật giật khóe miệng, dựa vào tường cười nói: “Không phải cậu nói người không có đầu óc mới đánh nhau hả?”
Phó Chỉ An không trả lời. Tay đút trong túi quần ẩn ẩn đau vì vừa nãy ra tay khá mạnh. Từ trước đến giờ anh chưa từng đánh người. Nhưng khi nãy nghe mấy lời rác rưởi Vương Nghị phun ra khiến đầu óc anh nóng bừng, chỉ muốn xé nát cái miệng thối của tên đó ra thành trăm mảnh. Giờ tỉnh táo lại mới nhận ra khớp tay hơi đau.
“Bình thường không phải cậu đánh hăng lắm hả?” Phó Chỉ An bình tĩnh nhìn Trì Dụ đang cúi đầu, sau đó nói: “Vừa nãy đứng im cho cậu ta mắng là sao?”
Trì Dụ cúi đầu, vô thức nắm chặt hai tay, trong giọng nói mang theo ý cười, chậm rãi mở miệng: “Chỉ là cảm thấy nó nói có chỗ đúng.”
Phó Chỉ An cau mày nhìn Trì Dụ. Trước mặt anh lúc này, cậu dường như trở thành cậu nhóc của quá khứ trong trí nhớ.
Cả người mang bộ dạng vừa cô đơn, vừa đáng thương.
“Thậm chí trong mắt ba mẹ, tôi cũng không phải là quan trọng nhất.” Trì Dụ chớp chớp mắt. “Trong mắt mọi người, tôi luôn là một thứ có cũng được, không có cũng chẳng sao.”
Nửa câu sau của Trì Dụ còn chưa nói hết. Một đôi tay mạnh mẽ đột ngột ôm chặt lấy cậu.
Bỗng dưng mùi hương bột giặt quen thuộc trên người Phó Chỉ An sộc vào khoang mũi. Cằm Trì Dụ đặt trên vai anh, hơi cấn. Cậu giãy dụa hai lần nhưng không tránh ra được, sức lực của anh bỗng lớn đến kinh ngạc. Trì Dụ đành thôi giãy dụa, dứt khoát đem đầu đặt trên vai anh, giọng điệu bất lực: “Cậu làm cái quái gì thế?”
“Ôm cậu!” Phó Chỉ An vươn tay đặt lên cần cổ cậu, lòng bàn tay xoa gáy cậu vài cái.
Thân thể cậu có chút cứng ngắc, Phó Chỉ An lại đưa tay vỗ nhẹ sau lưng cậu thì Trì Dụ mới thả lỏng một chút. Đầu cậu theo quán tính trượt xuống một chút, đè cái trán nóng rực lên vai Phó Chỉ An.
Lúc đầu Phó Chỉ An còn đang tức giận vì ban nãy Trì Dụ cứ thể đứng im cho người ta mắng, nhưng giờ nhìn bộ dạng của cậu, ngữ khí của anh bất giác chậm lại.
“Cậu không phải là thứ có cũng được, không có cũng chẳng sao trong mắt mọi người.” Phó Chỉ An ở bên tai cậu nói từng chữ một.
“Ít nhất tôi không nằm trong số đó.”