Trì Dụ đem bộ mặt ủ rũ chen vào đám người ở căng tin, mùi thức ăn bao khắp nhà ăn khiến cậu khó chịu, cùng với cảm giác nhớp nháp trên sàn khiến mỗi bước đi của cậu lại càng thêm khó khăn.
Cuối cùng cũng đến được trước cửa sổ gọi đồ, Trì Dụ nhíu mày, gọi món với bác gái bên trong quầy đồ ăn: “Sườn xào chua ngọt ạ”
“Sườn xào chua ngọt ạ, cảm ơn”
Nếu ở cuối câu nói vừa rồi không phải có thêm lời cảm ơn, Trì Dụ suýt chút nữa cho rằng mình bị ảo giác rằng giọng mình bị vọng lại trong nhà ăn.
Trì Dụ hơi mất kiên nhẫn quay đầu nhìn người vừa nói câu giống hệt mình.
Trước mắt cậu là một nam sinh với vẻ mặt không có cảm xúc gì, trong đầu cậu vang lên tiếng ong ong như một đám mây hình nấm nổ tung. Nam sinh trước mặt cậu có thân hình cao ráo, dáng đứng thẳng tắp, ngũ quan cực kỳ tinh xảo cùng làn da trắng. Đôi mắt hẹp dài màu nâu nhạt thoáng kinh ngạc nhưng trong chốc lát liền biến mất.
Trì Dụ nhìn phần sườn xào chua ngọt cuối cùng còn sót lại bên trong, cậu cũng không thèm nhìn nam sinh có chiều cao tương đương đang đứng cạnh mình nữa, lạnh giọng nói: “Cho con sườn xào chua ngọt”
“Dì cũng cho con một phần sườn xào chua ngọt nhé, cảm ơn dì.” Phó Chỉ An cũng gần như đồng thời mở miệng.
Hai người đứng đây giằng co không biết đã chiếm biết bao nhiêu thời gian. Nếu đổi lại là người khác thì các bạn học đứng xếp hàng đằng sau đã sớm kêu than.
Nhưng đứng trước mặt họ hiện tại là Phó Chỉ An và Trì Dụ, nên mọi người liền trở nên rất kiên nhẫn. Thậm chí còn đều ngẩng đầu lên xem, như thể sợ sẽ để lỡ mất cảnh thú vị gì. Vì hai nam sinh đẹp trai nhất trường này trước đây chưa từng xuất hiện cùng nhau, lúc này thế mà bởi vì một phần sườn xào chua ngọt ở chỗ này mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Bác gái tóc xoăn đội chiếc mũ trắng trên đầu nhìn hai nam sinh tuấn tú đang đen mặt đứng trước cửa, ngập ngừng nói: “Sườn xào chua ngọt chỉ còn lại một phần thôi, không thì....”
“Con muốn cái này, con kén ăn lắm.” Trì Dụ nhẹ giọng nói, cậu ấn thẻ ăn lên máy quét thẻ như là để tuyên bố chủ quyền với món sườn xào chua ngọt ngon ngọt kia.
Bác gái vừa mới mở miệng, còn chưa kịp nói chuyện thì nam sinh với khuôn mặt thanh tú đứng bên cạnh cũng lên tiếng: “Con cũng muốn sườn xào chua ngọt”
“Phó Chỉ An, cậu bị điên phải không?” Trì Dụ đập tay xuống bàn, bực bội quay sang nhìn Phó Chỉ An.
“Cậu là ai?” Phó Chỉ An lên tiếng hỏi, đôi mắt lãnh đạm trong suốt như hạt thủy tinh.
Nói rồi anh nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn cậu nữa, nở một nụ cười với bác gái qua ô cửa sổ: “Thôi con không muốn lãng phí thời gian của các bạn học ở đằng sau nữa, dì đem phần sườn còn lại cho cậu ấy đi ạ.”
Trì Dụ nghe thấy thế liền nhảy dựng lên, cậu bực bội nói: “Ai cần ăn đồ cậu nhường.”
“Vậy tốt quá.” Phó Chỉ An nghe vậy liền lấy thẻ ăn từ túi áo ra đưa cho bác gái phát cơm: “Dì cho con một phần sườn xào chua ngọt đi ạ, cảm ơn dì.”
Phó Chỉ An nghênh ngang bưng đĩa cơm rời đi để lại Trì Dụ đen mặt đứng trong đám người. Trì Dụ cúi đầu nhìn đôi giày thể thao hàng hiệu của mình dính đầy dấu chân, cậu kéo cổ áo, miệng lẩm bẩm: “Đm, xui xẻo đến thế là cùng.”
Ngay khi Phó Chỉ An ngồi vào bàn ăn, một nam sinh có hơi gầy gò liền ngồi xuống đối diện bắt chuyện với anh: “Cậu vậy mà không biết Trì Dụ?”
Tay cầm đũa của anh bỗng trở nên cứng ngắc, gắp một miếng sườn bỏ vào miệng, lập tức cảm nhận được vị ngọt tràn ngập trong miệng.
Cậu nam sinh kia không nhận được câu trả lời liền tiếp tục tụ nói.
“Trì Dụ học lớp 1, lần nào cũng có tên trong danh sách nam thần của trường với cậu đó.” cậu ta cầm đũa gắp một miếng trứng rồi không nhịn được lại nói tiếp: “Nhưng cậu ấy không giống như cậu, cậu ấy chỉ suốt ngày gây rắc rối thôi. Bản kiểm điểm của cậu ấy viết trong một năm có thể đem đóng lại rồi xuất bản thành một cuốn sách luôn đó.”
Nghe vậy, Phó Chỉ An đang nhìn chằm chằm khay cơm khẽ nhếch khóe miệng, cúi đầu ăn một miếng cơm trắng. . Ngôn Tình Sắc
“Haizz, chẳng qua người ta đầu thai tốt, có một ông bố lắm tiền nhiều của, thì người ta lại chả thích làm gì thì làm.” cậu ta nói được một nửa thì trông thấy sườn trong khay cơm của Phó Chỉ An vẫn còn nguyên, lại toét miệng cười hỏi: “Nếu cậu không ăn cái này thì cho tôi nhé!” đây là món thịt đắt nhất căng tin, cậu ta còn chưa nếm thử qua.
Phó Chỉ An nhìn người đối diện đem đũa sang gắp một miếng sườn, miệng anh mấp máy nhưng không nói gì.
Có vài nữ sinh đều len lén liếc nhìn Phó Chỉ An, nên nam sinh ngồi đối diện anh cũng được hưởng ké tí hào quang. Cậu ta bỗng nhớ tới đề tài còn chưa kết thúc, tiếp tục nói: “Này tôi nghe vài người nói là bố mẹ Trì Dụ chưa bao giờ đến họp phụ huynh cho cậu ấy.”
“Chắc cậu ấy không phải là con riêng đâu nhỉ?”
Phó Chỉ An vẫn luôn yên lặng ăn cơm bỗng ngẩng đầu, mặt không chút biểu tình nhẹ giọng hỏi: “Cậu ở đây luyên thuyên một hồi, rốt cuộc cậu là ai?”
Cậu ta cứng đờ mặt, lúng túng nói: “Phó Chỉ An, cậu đừng có mà giỡn, tôi ngồi trước cậu gần nửa học kỳ rồi đó.”
“Tôi không nhớ.” Phó Chỉ An không cảm xúc nói, rồi lại nhìn miếng sườn vừa bị gắp đi, tiếp tục nói: “Còn có, đừng tùy tiện động vào đồ ăn của người khác.”
Anh duỗi đũa gắp lại miếng sườn cho vào khay của mình, cúi đầu không nhìn đến nam sinh đang sững sờ phía đối diện.
Mãi cho đến khi người đối diện rời đi, anh mới chậm rãi đặt đũa xuống, ngẩn người nhìn mấy miếng sườn trên đĩa. Anh thật sự không thích ăn thứ này, ăn một miếng là phải uống mấy ngụm nước. Tại sao người đó lại thích ăn như thế?
-
Tiếng chuông tan học vang lên, trong sân chơi không một bóng người, Trì Dụ đang nằm trên sân với miếng bánh mì nướng trong miệng. Mãi cho đến lúc nghe thấy tiếng ồn ào từ dãy nhà học, cậu mới cầm cặp sách đứng dậy, vỗ nhẹ vài vết bẩn trên quần rồi thản nhiên bước về phía cổng trường.
Bỗng giọng nói lanh lảnh của một cô gái vang lên bên cạnh.
“Này, Trì Dụ” một cô gái có mài tóc xoăn nhẹ màu hạt dẻ vươn cánh tay chặn trước mặt Trì Dụ, tự tin ngẩng đầu nhìn cậu, son bóng trên môi sáng rực dưới ánh đèn đường.
Trì Dụ mặt vô cảm nhìn nữ sinh trước mắt, thấy cô mãi không tránh đường liền nói: “Chó ngoan không cản đường.”
Nụ cười kiêu ngạo của nữ sinh kia cứng đờ, nhưng cô biết khuôn mặt của mình hấp dẫn đến mức nào, cô hất tóc và hỏi lại: “Cậu đã cân nhắc việc lần trước tôi nói chưa?”
Trì Dụ ngẩn người. Chuyện gì? Lại còn cân nhắc? Cân nhắc cái gì vậy má?
Thấy cậu không trả lời, nữ sinh cũng không nhúc nhích mà sắc mặt ngày càng không nhịn được.
Trì Dụ bỗng nhớ đến cái gì đó liền móc trong cặp ra một xấp phong thư màu hồng phấn, chìa ra trước mặt nữ sinh: “Cái nào là của cậu, tự tìm đi.”
Câu trả lời chết tiệt này kèm theo gương mặt thanh tú của Trì Dụ khiến niềm kiêu hãnh mà nữ sinh kia vẫn luôn duy trì không kéo dài được nữa, cô mang theo vành mắt đỏ hoe bỏ chạy.
Trì Dụ nhíu mày, lại nhét xấp phong thư vào trong cặp, khẽ lẩm bẩm: “Bị khùng hay gì?”
Cái bóng thật dài của cậu in lên khuôn viên trường, đang định bước ra khỏi cổng trường thì lại dừng ở trước bảng thông báo của trường. Trì Dụ nhíu màu nhìn bảng thông báo.
Hai mảnh giấy giống nhau, tên đầu tiên bên trái là Phó Chỉ An, tên đầu tiên bên phải là Trì Dụ, chỉ khác ở chỗ bên trái là bảng biểu dương học sinh của trường, còn bên phải là danh sách thông báo học sinh vi phạm toàn trường.
Đây có thể coi là lúc hai người gần gũi với nhau nhất. Bình thường Phó Chỉ An sẽ luôn đứng ở vị trí đầu tiên của bảng biểu dương, mà Trì Dụ cũng không phụ sự mong đợi của mọi người vĩnh viễn đứng đầu bảng thông báo vi phạm của trường.
“Hừ.” Trì Dụ khinh thường hừ lạnh một tiếng, rồi nghênh ngang đi ra cổng trường.
Trì Dụ cũng không làm hỏng gì ở bảng thông báo, ngoài trừ hai kí tự nhỏ được thêm vào sau trên Phó Chỉ An trên bảng biểu dương.
Phó Chỉ An ngu ngốc