'Anh khẽ vươn tay đặt vào giữa hai hàng lông mày của cậu...”
[12]
Từ ngày tiết trời vào thu, lâu lắm rồi sắc trời mới rực rỡ tràn đầy nắng sớm như hôm nay.
Phó Chỉ An suốt một đêm không ngủ ngon nổi. Anh mở mắt, vươn tay đắp lại cái chăn đã tuột xuống tận bên hông cho Trì Dụ, ngón tay anh lơ đãng chạm vào vai cậu. Động tác của anh thoáng dừng lại một chút, rồi nhẹ nhàng đem chăn bọc kín người cậu lại.
Thân thể anh đã cứng ngắc một hồi lâu bởi sau khi Trì Dụ ngủ say, cái chân dài của cậu liền không khách khí đem gác lên người anh. Phó Chỉ An muốn đẩy chân cậu xuống nhưng nhìn thấy vẻ mặt đang an ổn nằm ngủ của cậu liền không thể làm gì được.
Ánh sáng từ bên ngoài lọt qua kẽ hở trên rèm cửa hắt lên khuôn mặt đang say ngủ của cậu. Phó Chỉ An dường như có thể nhìn thấy lông tơ nhỏ xíu trên mặt cậu. Tiếp đến ánh mắt anh rơi vào đôi mắt bình thường sáng ngời đang nhắm nghiền, hàng lông mày thanh tú, cùng đôi môi của cậu. Trì Dụ ngoan ngoãn nằm ngủ trông dễ gần hơn nhiều, một bộ dạng y như trong trí nhớ của Phó Chỉ An.
Dường như mơ thấy chuyện gì đó không thoải mái, Phó Chỉ An nhìn lông mày đang nhíu lại của cậu, anh khẽ vươn tay đặt vào giữa hai hàng lông mày của cậu, xoa xoa mấy lần rồi mới buông xuống.
Ánh mặt trời len lỏi qua rèm cửa chiếu thẳng vào mặt cậu, anh ngồi dậy muốn đem rèm kéo kín lại, nhưng anh duỗi thẳng cánh tay cũng không chạm đến rèm cửa. Vừa định xuống giường kéo kín rèm, nhưng anh chưa kịp bước chân xuống giường, Trì Dụ nằm bên cạnh đột nhiên lẩm bẩm một tiếng, cậu bất mãn đem chân mình cọ lên người anh rồi lại im lặng chìm vào giấc ngủ.
Dù sao cũng không ngủ được nữa, Phó Chỉ An dứt khoát nằm xuống giường quay sang nhìn Trì Dụ đang nhíu chặt mày.
Anh nghĩ nghĩ một lúc rồi chậm rãi vươn tay ra trước mặt cậu, vừa vặn chặn lại ánh nắng đang chiếu lên mặt cậu.
Nhìn thấy Trì Dụ dần dần thả lỏng không nhíu mày nữa, anh cũng mặc kệ cánh tay mỏi nhừ cứng ngắc, khoé miệng không tự chủ được cong lên.
“An An, Tiểu Trì!! Ra ăn sáng!”
Trần Nghi Phương cầm que bột chiên và sữa đậu nành ra mở cửa, nhìn thấy Trì Dụ đang nằm trên giường, mà con trai bà thì đang giơ tay che nắng cho cậu.
Con trai bà bình thường ngoan hiền ít nói nhưng thấy bà mở cửa bước vào lại mang vẻ lạnh lùng kèm theo chút tức giận không thể giải thích.
“Dì!!” Trì Dụ bị tiếng gọi của Trần Nghi Phương đánh thức. Cậu chậm rãi mở mắt ra liền nhìn thấy một bàn tay đang che chắn trước mặt mình.
Phó Chỉ An nghiêng đầu nhìn cậu, rồi điềm nhiên như không có gì mà thu hồi cánh tay, bước xuống giường.
“Mẹ, mới sáng ra đã lớn tiếng gọi rồi.” Phó Chỉ An dừng một chút, tiếp tục nói: “Còn có người đang ngủ mà.”
“Tại mẹ thấy đã hơn 9 giờ rồi...” Trần Nghi Phương vừa định giải thích một chút nhưng nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của con trai thì liền chép miệng ồ một tiếng.
Trì Dụ mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, ngang nhiên bước ra khỏi phòng ngủ. Trần Nghi Phương nhìn thấy mái tóc rối tung của cậu liền cười rồi khẽ xoa: “Đêm qua con ngủ kiểu gì vậy? Tóc tai cũng thành thế này được.”
Phó Chỉ An một bên bày bẹn bát đũa, nhàn nhạt mở miệng: “Ngủ say như heo chết.”
Vì ngại mẹ anh ở đây nên Trì Dụ không dám chửi anh. Chỉ là vụng trộm giơ nắm đấm lên trừng anh một cái.
Phó Kiến Quốc ở trong cục làm nhiệm vụ nên đêm qua căn bản không về nhà. Lúc bà đem cơm qua là lúc ông đang họp, bà đợi gần 3-4 tiếng mới được về nhà. Mặc dù bây giờ đã gần 10 giờ sáng nhưng mí mắt bà vẫn thấy nặng trĩu.
Trần Nghi Phương gắp cho Trì Dụ một cái bánh quẩy, nhẹ giọng hỏi: “Các con tuần sau họp phụ huynh đúng không? Có cần chú Phó đi họp thay ba con không?”
Trì Dụ nhấp một ngụm sữa đậu nành, cười nói: “Ba con tìm người đi rồi ạ.”
Trần Nghi Phương nghe vậy còn muốn hỏi lại, nhưng Phó Chỉ An ngồi đối diện đột nhiên nói: “Đồ ăn hôm nay hơi mặn ạ.”
Trần Nghi Phương giương mắt liền bắt gặp ánh mắt lãnh đạm của con trai, bà nhất thời không hiểu được. Con trai bà luôn ít nói, lúc ăn cơm càng không nói một câu, chứ đừng nói là đem món ăn bà nấu ra nhận xét.
Bà nhìn đĩa thức ăn kia, nghi hoặc hỏi lại: “Đó là món từ hôm trước, hôm trước cũng không thấy con nói mặn mà.”
“Con thấy vừa lắm ạ!” Trì Dụ cầm đũa nếm thử, hướng về phía Trần Nghi Phương cười.
Phụ nữ có tuổi, không có ai là không thích những người trẻ tuổi vui tươi, nhất là những thiếu niên đẹp trai lại còn miệng ngọt. Bà nhìn băng gạc trên đầu cậu, cũng quên mất mình vừa muốn hỏi gì.
“Đầu của con bị thương, thật sự không cần đến bệnh viện kiểm tra lại sao?”
“Những chỗ khác có thể không sao, nhưng bị thương ở đầu có thể ảnh hưởng đến não. Nếu để lại di chứng thì phải làm sao?”
Trì Dụ còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy Phó Chỉ An ngồi bên cạnh chậm rãi nói: “Đầu óc cậu ấy hiện tại với di chứng cũng không có gì khác nhau đâu mẹ, nếu ở cửa hàng lẩu thì trực tiếp cho vào nấu được rồi.”
Nửa câu đầu Trì Dụ nghe hiểu, nhưng lại không hiểu nổi câu sau.
Phó Chỉ An tựa như đi guốc trong bụng cậu, anh nhìn thấy cậu nhíu mày liền tri kỉ giải thích: “Đang nói cậu óc heo đó!”
Thế là hai người lại ồn ào. Cãi nhau xong mới sửng sốt vì nhận ra ăn xong bữa sáng mất tận một tiếng.
Trì Dụ rửa mặt mũi xong đi ra cửa, nói với Trần Nghi Phương: “Dì ơi con về trước đây!”
Phó Chỉ An đứng bên cạnh cầm cặp sách, nghĩ một chút rồi mở miệng: “Con tiễn cậu ấy về.”
Cửa cạch một tiếng đóng lại.
Nghe thấy tiếng bước chân ngày càng xa, Trần Nghi Phương lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
“Khi nào anh về? Có cần em để bữa sáng không?”
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng mệt mỏi của Phó Kiến Quốc.
Bà nghe thấy liền gật đầu rồi đột nhiên nghĩ đến gì lại tiếp tục nói: “Hôm nay An An có chút khác thường, con trai anh nói hẳn 36 câu trong lúc đang ăn sáng.”
Phó Kiến Quốc im lặng một hồi, bất lực cười nói: “Em thật sự tính được con trai nói bao nhiêu câu hả? Em được đó!!”
Phó Chỉ An không biết mẹ mình đang ngồi nhà suy nghĩ về sự khác thường của con trai bà. Anh đưa cặp sách cho Trì Dụ, trầm ngâm chốc lát vẫn mở miệng nói: “Kỳ thật họp phụ huynh không có người đi cũng chẳng sao.”
Trì Dụ cúi đầu, chuyên tâm đá sỏi ở trên mặt đất, một lát sau mới mở miệng: “Bảo mẫu nhà tôi sẽ đi.”
“Không quan trọng, dù sao ông ta cũng lười nhìn bài thi của tôi.” Trì Dụ nhận lấy cặp từ tay anh, tiếp tục nói: “Đi cũng như không thôi.”
Phó Chỉ Bạch khẽ gật đầu.
Trì Dụ đung đưa quai đeo cặp, xoay người đi về phía đầu ngõ. Đi được vài bước thì đột nhiên dừng lại quay đầu nhìn Phó Chỉ An. Đối mặt với ánh mắt bình thản của anh, cậu suy nghĩ một chút nhưng vẫn mở miệng hỏi.
“Buổi sáng để tay trước mặt tôi làm gì?”
“Duỗi người!” Phó Chỉ An nhàn nhạt trả lời, anh nhìn thấy Trì Dụ nhíu mày, cười tiếp tụ nói: “Chẳng lẽ cậu tưởng tôi sờ đầu cậu chắc?”
Độ không biết xấu hổ của Phó Chỉ An càng ngày càng đạt đến một trình độ mới. Trì Dụ đè lại suy nghĩ muốn bóp cổ anh. Cậu xoay người, vừa đi vừa lẩm bẩm: Đúng là điên, sau này mình phải tránh xa cậu ta chút.