Edit: Ngọc Hân – diễn đàn
Lời Giản Vi vừa dứt, Lâm Cẩn Ngôn tức đến không nói ra lời, lạnh mặt nhìn chằm chằm Giản Vi một lúc, cuối cùng không nói gì, cười lạnh một tiếng xoay người trở về phòng. LQĐ
Cửa phòng “Ầm” một tiếng đóng lại, phát ra tiếng động rất lớn.
Giản Vi sợ tới mức rụt vai lại, theo bản năng nhìn sang cửa phòng đóng chặt của Lâm Cẩn Ngôn.
Khẽ cắn môi một cái, thầm nghĩ: Có thể cô nói quá nặng lời chăng?
Dì Lan từ dưới lầu đi lên, vẻ mặt buồn bực hỏi, “Vi Vi, cậu chủ làm sao vậy?”
Vừa rồi bà đang dọn dẹp trong bếp, nghe tiếng đóng cửa liền chạy lên.
Giản Vi chột dạ sờ mũi, cười khan một tiếng, nói: “Chắc là không sao đâu….”
Giản Vi chọc Lâm Cẩn Ngôn tức giận, liên tiếp vài ngày không để ý tới cô. Nhiều lần hai người gặp nhau nơi cầu thang, Giản Vi muốn lên tiếng chào hỏi anh, kết quả Lâm Cẩn Ngôn coi cô như không khí trong suốt, đi lướt qua người cô. Ăn cơm cũng thế, cho dù ăn cơm ở nhà cũng bảo dì Lan mang thẳng lên lầu cho anh.
Trong khoảng thời gian dài liên tiếp chiến tranh lạnh, hai người gần như không nói câu nào, về phần Giản Vi, vì vốn muốn giữ khoảng cách với Lâm Cẩn Ngôn cho nên không chủ động làm hòa.
Ban ngày cô ra ngoài làm công, buổi tối về làm ổ trong phòng ngủ viết tiểu thuyết - Tổng giám đốc bá đạo phúc hắc đại nhân của tôi.
Hơn nữa thời gian này Lâm Cẩn Ngôn rất bận, đi sớm về trễ, thật ra cơ hội hai người gặp mặt cũng rất ít.
Trận chiến tranh lạnh này kéo dài liên tục đến hôm Giản Vi điền nguyện vọng, cuối cùng Lâm Cẩn Ngôn không thể kéo dài nữa.
Chín giờ sáng, trên lầu ba, anh gõ cửa phòng Giản Vi.
Giản Vi đã dậy, lúc Lâm Cẩn Ngôn gõ cửa, cô vừa mở đơn kê khai nguyện vọng.
Nghe tiếng gõ cửa, cô giật mình, quay đầu nhìn ra phía cửa một cái, sau đó đứng lên đi ra mở cửa.
Trông thấy Lâm Cẩn Ngôn đứng ở cửa ra vào, cô ngẩn ra.
Lâm Cẩn Ngôn trực tiếp đẩy cửa đi vào phòng: “Điền nguyện vọng à?”
Vẻ mặt anh bình thản, phảng phất như khoảng thời gian chiến tranh lạnh này chưa từng xảy ra.
Giản Vi cũng không muốn làm lúng túng thêm, vội thuận tiện leo xuống bậc thang, vừa đi vào trước bàn học vừa nói: “Còn chưa, vừa mới bắt đầu thôi.”
Trên bàn cô đặt một tờ hướng dẫn ghi danh, laptop hiện trang đang truy cập.
Ngày có thành tích, Giản Vi đã nói điểm với anh, lúc ấy anh không để ý tới cô, nhưng có nghe thấy, anh đi qua ném tờ hướng dẫn ghi danh qua một bên, “Đại học Q và đại học B, tùy chọn một trường.”
Giản Vi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn anh: “Vì sao?”
“Điểm của cô như vậy là đủ rồi, tùy tiện chọn trường nào cũng đều ổn.” Lâm Cẩn Ngôn nói.
Giản Vi mím môi, nhỏ giọng nói: “Tôi muốn đi tới vùng khác.”
Sắc mặt Lâm Cẩn Ngôn trầm xuống, giọng điệu cao lên vài phần, “Cô nói lại lần nữa thử xem?”
Trong giọng nói lộ ra ý tứ uy hiếp rõ ràng.
Giản Vi cắn môi dưới, ngẩng đầu, rất không hiểu hỏi: “Vì sao anh nhất định bắt tôi ở lại Bắc Kinh?”
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô, nói: “Bệnh cô còn chưa hết, tôi không yên lòng, nếu ra bên ngoài sợ xảy ra chuyện gì thì tiền lúc trước tôi mất chẳng phải uổng phí à?”
Lý do này quả thật không chê vào đâu được, Giản Vi lại không cách nào phản bác anh.
Nhưng, thật ra cô cũng không thật sự muốn đi ra tỉnh khác, mấy hôm nay kiểm tra rất nhiều tư liệu, kết hợp chuyên ngành cô thích, cuối cùng điền môn tâm lý học trường đại học Q.
Lâm Cẩn Ngôn thấy cô điền xong nguyện vọng, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.
“Chờ qua đợt này tôi rảnh rỗi, dẫn cô qua trường học làm quen với hoàn cảnh trước.” Lâm Cẩn Ngôn nói.
Giản Vi “A” một tiếng, thuận tay khép laptop lại.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô, tầm mắt lại đột nhiên bị vết đỏ trên mu bàn tay cô thu hút, nhướng mày, đưa tay kéo tay cô qua: “Tay làm sao vậy?”
Giản Vi cúi đầu liếc mắt nhìn mu bàn tay mình, thờ ơ nói: “Không cẩn thận bị bỏng.”
Thời gian này cô làm công trong tiệm trà sữa, hôm trước lúc pha chế trà sữa cho người ta, đồng nghiệp không cẩn thận chạm vào tay cô làm nước nóng đổ lên mu bàn tay cô, để lại chút dấu vết.
Cô muốn thu tay về lại bị Lâm Cẩn Ngôn cầm chặt hơn, cô ngẩng đầu, Lâm Cẩn Ngôn đen mặt trừng nhìn cô, “Chân tay vụng về!”
Giản Vi bị mắng nên không vui, không nhịn được liếc mắt: “Nói như thể anh chưa từng bị bỏng ấy.”
“Á, mấy ngày không nói chuyện, bản lĩnh tranh cãi của cô càng ngày càng lợi hại nhỉ? Còn học trợn mắt nữa hả?” Lâm Cẩn Ngôn đã lâu không nói chuyện cùng Giản Vi, lúc này thấy cô cáu kính như ngày trước, mây mù mấy ngày liên tiếp đột nhiên tản bớt.
Anh nói: “Chờ chút.”
Anh xoay người đỉ a cửa, lúc trở lại, tay cầm thuốc mỡ trị bỏng, là tuýp thuốc lần trước Giản Vi mua cho anh ở phòng y tế.
Kéo tay Giản Vi qua, nặn thuốc ra trên mu bàn tay cô, cúi đầu, rất nghiêm túc xoa đều cho cô.
Động tác của anh rất nhẹ, ngón tay dịu dàng vuốt ve trên mu bàn tay của Giản Vi.
Mát xa chút là nóng lên, làm trái tim Giản Vi cũng nóng theo.
Cô nhìn anh, trong lòng đột nhiên có chút trống trải. Chẳng biết còn có thể ở cùng anh bao lâu nữa, cũng không biết ngày nào phải chuyển khỏi chỗ này, cho nên trong khoảng thời gian không còn nhiều, chợt không muốn giận dỗi chiến tranh lạnh gì với anh nữa.
Lâm Cẩn Ngôn vừa giúp Giản Vi bôi thuốc vừa nói: “Không cần làm công nữa, không thiếu chút tiền này, trời nóng như vậy, hàng ngày chạy tới chạy lui cũng không ngại mệt à.”
“Dù sao ở nhà cũng không có việc gì làm, hơn nữa tôi có rất nhiều bạn học làm thêm hè á.” Cô thì muốn bản thân kiếm tiền học phí nhập học, không muốn lên đại học rồi còn dựa giẫm vào Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn liếc cô một cái, trầm mặc một lúc, đột nhiên nói: “Thật sự muốn làm việc thì tới công ty đi.”
Giản Vi kinh ngạc mở to hai mắt: “Công ty anh có tuyển làm thêm hè à?”
“Cô cảm thấy thế nào?” Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày, hỏi lại cô.
“À, tôi cảm thấy…. Rất không có khả năng.”
Tập đoàn công ty lớn như vậy, sao có thể tuyển làm thêm hè?
Lâm Cẩn Ngôn cất thuốc mỡ, “Biết là tốt, mở cửa sau cho cô.”
Đôi mắt Giản Vi bỗng dưng sáng lên, loan mắt cười như tiểu hồ ly, vẻ mặt đầy mong chờ hỏi: “Ông chủ, tôi có thể hỏi một chút xem tiền lương bao nhiêu không?”
Lâm Cẩn Ngôn cong môi cười hỏi: “Cô muốn bao nhiêu?”
Giản Vi nháy mắt mấy cái, “Không phải tiền lương do anh quy định sao?”
Trong mắt Lâm Cẩn Ngôn thêm vài phần vui vẻ, đưa tay xoa đầu cô, nói: “Đến lúc đó xem biểu hiện của cô.”
……
Giản Vi nghỉ việc ở tiệm trà sữa tới công ty của Lâm Cẩn Ngôn làm.
Thời gian gần một tháng, tâm tình cô lại thay đổi, từ ban đầu cảm thấy rất khổ sở và nổi cáu với anh, đến cố gắng trốn tránh anh, còn đến bây giờ lại hi vọng có thể có nhiều ký ức tốt đẹp trong khoảng thời gian ở chung không còn nhiều, vì vậy lại trở về hình thức ở chung lúc trước.
Tuy Lâm Cẩn Ngôn bảo cô tới công ty làm, nhưng việc để cho cô một học sinh vừa tốt nghiệp trung học làm thì thật sự không nhiều lắm. Lâm Cẩn Ngôn sắp xếp cô vào làm bộ phận hành chính, hàng ngày giúp đưa tài liệu, tiếp điện thoại thông báo họp vân vân.
Ngày Giản Vi được sắp xếp vào bộ phận hành chính, cả đám người trong phòng nhất thời nơm nớp lo sợ.
Đây chính là người phụ nữ của Boss đó! Không cẩn thận chút xíu, sợ là những người như bọn họ chết thế nào cũng không biết.
Thế cho nên Giản Vi chạy tới vị trí công tác này được hai ngày, vẫn chưa có ai phân công cô làm việc, cô chủ động đến hỏi, mọi người liền vẻ mặt tươi cười nói với cô không có việc gì cần làm.
Nhưng đám người nói không có việc gì làm thì trên thực tế ngày nào cũng bận rộn đi như bay, thậm chí thường xuyên bận đến mức không có thời gian ăn cơm trưa.
Giản Vi không tiện nhàn rỗi, dứt khoát bản thân tự đi tìm việc để làm, thấy mọi người bận thì giúp photocopy tài liệu, đưa tài liệu lên lầu trên xuống lầu dưới, lúc mọi người bận đến không có thời gian ăn cơm thì đặt đồ bên ngoài giúp mọi người.
Tóm lại, mặc dù chỉ toàn làm mấy chuyện rất nhỏ nhặt, nhưng Giản Vi rất cố gắng làm tốt.
Mọi người dần dần hiểu cô hơn, thực tế lúc Giản Vi ngọt ngào gọi anh trai chị gái, trong nháy mắt quan hệ với mọi người đã xích lại gần hơn.
Hôm nay buổi trưa không bận rộn mấy, một cô gái ngồi phía trước đột nhiên xoay ghế qua ngồi trước mặt Giản Vi, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm cô, “Vi Vi, chị có thể hỏi em một câu không?”
Giản Vi đang ngửa đầu uống nước, nghe vậy gật đầu.
Chu Dĩnh cười vẻ mặt mập mờ, thần thần bí bí ghé sát vào mặt Giản vi, thấp giọng hỏi: “Vi Vi, có phải em là bạn gái của tổng giám đốc không?”
Lời nói vừa dứt, Giản Vi đột nhiên bị nghẹn nước ở cổ họng, kịch liệt ho khan.
Mọi người đều vây qua, Chu Dĩnh vội vuốt lưng cho cô, “Ôi trời, em đây là phản ứng gì thế?”
Giản Vi ho đến mặt đỏ lên, rất lâu sau mới ngừng ho, đặc biệt nghiêm túc nhấn mạnh: “Chị hiểu lầm rồi, làm sao em có thể là bạn gái Lâm Cẩn Ngôn chứ, không thể nào.”
Mọi người sững sờ, “Thật không? Mấy người bọn chị đều nghĩ em là bạn gái của Lâm tổng đấy.” Nhớ lần trước Lâm tổng thân mật chăm sóc này nọ, nên mọi người đều nghĩ đến phương diện kia.
Giản Vi giải thích liên tục: “Không đúng không đúng, các chị hiểu lầm rồi, anh ấy…. Thật ra anh ấy xem như là anh trai em.”
Giản Vi giải thích như thế, mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, nhưng ngoài kinh ngạc lại cảm thấy như vậy mới hợp tình hợp lý. Gần như tất cả mọi người đều cho rằng Lâm Cản Ngôn sẽ thích mẫu người như Tô Tinh Uẩn, xinh đẹp, cao quý, thông minh, mẫu người khí chất giống như Lâm Cẩn Ngôn.
Từ sau khi mọi biết Giản Vi không phải là phu nhân tổng giám đốc tương lai, khi ở chung với cô tùy tiện hơn rất nhiều, hàng ngày Giản Vi ngoài làm việc thì chính là tám chuyện với mấy chị gái, học hỏi mấy cô gái đó cách trang điểm phối quần áo vân vân, còn học chút kinh nghiệm yêu đương.
Tất cả mọi người đều khuyên cô: Phải nói chuyện yêu đương sớm đi, ngàn vạn lần đừng lãng phí bốn năm đại học. Bởi vì một khi học đại học không yêu đương thì sau khi tốt nghiệp công việc căng thẳng nên có thể sẽ mất tâm tư yêu.
Giản Vi nghĩ tới Lâm Cẩn Ngôn, tâm tình lại có chút phức tạp.
Thời gian nghỉ hè trôi qua rất nhanh, khi chì còn vài hôm nữa là khai giảng, Giản Vi nhận được bó hoa hồng từ anh trai lập trình viên của bộ phận kỹ thuật phòng bên cạnh.
Lần đầu tiên Giản Vi được nhận hoa, có chút không biết làm sao, các chị trong phòng thì khuyên cô thử hẹn hò đi, cô cười ha ha chứ không trả lời.
Tuy không thích, nhưng người ta tặng hoa thì cũng chẳng thể trực tiếp ném đi, chỉ có thể chờ tới tan làm mang về nhà.
Buổi tối Lâm Cẩn Ngôn tăng ca, Giản Vi đợi mọi người đi hết, thu dọn đồ đạc ôm hoa lên lầu tìm Lâm Cẩn Ngôn.
Hàng ngày cô và Lâm Cẩn Ngôn đều cùng về nhà, nhưng sợ khiến mọi người hiểu lầm không cần thiết, cho nên không nói với người khác cô và Lâm Cẩn Ngôn ở chung nhà.
Bảy giờ tối, Giản Vi lặng lẽ lên lầu cuối, đại sảnh lầu tổng giám đốc trống trơn, mọi người đều đã tan làm về nhà, duy chỉ còn đèn trong phòng Lâm Cẩn Ngôn vẫn sáng.
Cả tầng lầu yêu tĩnh không tiếng động, Giản Vi theo bản năng bước nhẹ nhàng, đi tới ngoài phòng tổng giám đốc, động tác rất nhẹ đẩy cửa ra, khom người như mèo, từ khe cửa thò cái đầu nhỏ vào, đôi mắt đảo quanh, liếc thấy Lâm Cẩn Ngôn đang ngồi trước bàn chăm chỉ làm việc.
Lâm Cẩn Ngôn nghe tiếng động, khẽ nâng mắt, thấy Giản Vi đứng trước cửa thò đầu vào, đôi mắt đảo quanh nhìn anh, lập tức dở khóc dở cười, gọi cô: “Cô trốn đó làm gì? Mau qua đây đi.”
Giản Vi cười khẽ, lúc này mới đẩy cửa to ra, bước thẳng vào bên trong.
Lâm Cẩn Ngôn thấy tay cô ôm một bó hoa, sắc mặt lập tức tối xuống, “Hoa đâu ra vậy?”
Giản Vi trả lời anh, nói: “Một anh bên bộ phận kỹ thuật tặng tôi.”
Lâm Cẩn Ngôn nghe vậy, sắc mặt càng khó coi, cau mày nói: “Mau ném đi!”
Giản Vi sững sờ, “Vì sao chứ? Đây là tâm ý của người ta, tôi không muốn….”
“Tôi dị ứng với phấn hoa!” Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô, nói.
Giản Vi sững sờ hồi lâu, lập tức kịp phản ứng, sau đó không chút do dự lập tức ôm hoa ra ngoài cửa, suy nghĩ một lát, cầm nó đặt bên cạnh mấy chậu cây xanh trên ban công.
Lúc quay lại văn phòng, đột nhiên lại thấy buồn bực: Lâm Cẩn Ngôn dị ứng với phấn hoa? Nhưng không phải sân nhỏ trong nhà trồng rất nhiều hoa sao?
Chẳng lẽ dị ứng với hoa hồng?
Giản Vi mang hoa bỏ ra ngoài, cuối cùng tâm tình của Lâm Cẩn Ngôn cũng tốt hơn chút, không thấy chướng mắt như vừa nãy.
Giản Vi ngồi vào sofa, hỏi anh: “Anh còn khoảng bao lâu nữa?”
“Một lúc nữa, nếu cô mệt thì vào trong ngủ chút đi.”
Giản Vi lắc đầu: “Tôi ở đây.”
Giản Vi ngồi trên sofa, vừa chơi trò chơi trên điện thoại vừa chờ Lâm Cẩn Ngôn xong việc.
Thời gian chờ này chờ đến mười giờ tối, tối hôm qua ba giờ sáng Giản Vi mới ngủ, buổi trưa lại không ngủ trưa, lúc này đã buồn ngủ không chịu nổi, sau vài lần ngáp liên tục, cuối cùng không nhịn được, nghiêng đầu tựa vào sofa ngủ mất.
Trong phòng hơi lạnh, Lâm Cẩn Ngôn thấy Giản Vi ngủ quên, đứng dậy đi tới trước mặt cô, hơi cúi người nhẹ nhàng bên cô lên, xoay người đi vào phòng nghỉ.
Lâm Cẩn Ngôn đặt cô lên giường, Giản Vi ngủ rất say, hoàn toàn không có dấu hiệu muốn tỉnh dậy.
Ánh sáng vàng nhạt của chiếc đèn đầu giường chiếu lên mặt Giản Vi, tôn lên ngũ quan vô cùng thùy mị của cô.
Đêm dài vắng người, quanh mình không chút tiếng động, Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô, dục vọng dâng lên, nhìn qua nhìn lại lại bắt đầu rục tịch trong cơ thể.
Tầm mắt rơi xuống cánh môi hồng nhạt của Giản Vi, cổ họng Lâm cẩn Ngôn xiết chặt, do dự một chút rồi chậm rãi cúi người.
Giản Vi ngủ rất say, khóe miệng hơi cong lên, phảng phất như đang mơ một giấc mơ đẹp nào đó.
Khoảng cách càng lúc càng gần, hơi thở hai người dần quấn quít vào nhau.
Đôi mắt Lâm Cẩn Ngôn nhìn Giản Vi chăm chú, theo khoảng cách hai người càng lúc càng gần, hô hấp không tự chủ nặng nề thêm vài phần.
Sau khi đôi môi cách nhau nửa ngón tay, Giản Vi đột nhiên lẩm bẩm nói gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, trở mình.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô, chợt nhớ tới chuyện lần trước lúc nghỉ ở sơn trang bị Giản Vi tát cho một cái, trong nháy mắt dục vọng toàn thân biến mất không chút dấu vết.
Anh chăm chú nhìn cô một lúc, khóe miệng hơi cong lên, trong mắt hiện lên vài phần bất đắc dĩ cưng chiều, sờ đầu cô rồi đứng dậy đắp kín chăn cho cô, sau đó mới xoay người đi ra ngoài.
…….
Ngày đầu Giản Vi khai giảng, công ty tổ chức tiệc tối, nghe nói các nhân sĩ trong giới thượng lưu đều tới dự.
Giản Vi miễn cưỡng được xem như nhân viên của công ty, lần đầu tham dự bữa tiệc long trọng như vậy, buổi tối kích động không ngủ được nên lấy quần áo hôm trước Lâm Cẩn Ngôn mua cho ra thử.
Từ trong đống quần áo, cô chọn một chiếc váy nhỏ xinh màu trắng, thay xong liền chạy chạy xuống lầu.
Trong phòng khách, dì Lan đang xem TV, nghe tiếng bước chân liền quay đầu lại, khoảnh khắc trông thấy Giản Vi, nở nụ cười hiền lành, “Bộ váy này đẹp đấy.”
“Thật vậy ạ?”
“Ừ.” Vẻ mặt dì Lan chân thành.
Giản Vi cười hắc hắc, nhìn xung quanh rồi hỏi: “Dì Lan, Lâm Cẩn Ngôn đâu ạ?”
“Chắc cậu chủ ở trong thư phòng.”
“Giản Vi “Ồ” một tiếng, nói: “Con lên xem anh ấy.”
Nói xong liền bình bịch chạy lên lầu.
Trong thư phòng, Lâm Cẩn Ngôn đang làm việc, sau khi Giản Vi đẩy cửa bước vào, anh hơi ngẩng đầu lên, giây phút trông thấy Giản Vi, trong mắt lập tức hiện vẻ kinh diễm.
Giản Vi xách làn váy đi tới, rất nghiêm túc hỏi anh: “Đẹp không?”
Lâm Cẩn Ngôn từ trong kinh diễm lấy lại tinh thần, gật đầu trả lời cô: “Đẹp lắm.”
Giản Vi nhìn anh, bộ dạng không mấy tin tưởng.
Cô lại chạy về phòng thay một chiếc váy màu vàng, một váy màu hồng, một váy màu xanh nhạt.
Thay từng chiếc cho Lâm Cẩn Ngôn nhìn, kết quả chiếc nào anh cũng không quyết định được, dứt khoát cầm luôn mấy chiếc váy đặt trước mặt anh, “Anh chọn cho tôi đi.”
Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày cười, “Muốn tôi giúp cô?”
Giản Vi gật đầu không ngừng.
Lâm Cẩn Ngôn thấy cố cười, đột nhiên ngoắc ngoắc cô, “Tới đây.”
Giản Vi đi qua, vẻ mặt thành thật nhìn anh.
Khóe miệng Lâm Cẩn Ngôn hơi cong lên, “Cầu xin tôi chọn đi.”
Giản Vi lập tức chắp tay trước ngực, “Xin anh, xin anh mà.”
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô, trong mắt hiện lên ý cười thích thú rồi đưa tay chỉ xuống chiếc váy nhỏ xinh màu trắng.
“Cám ơn!” Giản Vi rất vui, chạy tới ôm hết váy vui vui mừng mừng chạy ra khỏi phòng.
Ngày hôm sau, tất cả mọi người trong công ty đều đang mong chờ bữa tiệc tối.
Nghe nói bữa tiệc này mỗi năm công ty tổ chức một lần, nhân sĩ thượng lưu gần như đều tề tụ.
Giản Vi lần đầu tham gia, ngoài chờ mong giống như mọi người, còn đặc biệt phấn khởi.
Tối hôm qua cô nói với đám bạn được tham gia bữa tiệc tối nay, khiến tất cả đều phấn khích vô cùng, nguyên một đám bảo cô xin chữ ký giùm.
Nghĩ tới chuyện xin chữ ký, cô đi tới trước mặt Chu Dĩnh: “Chị Chu Dĩnh, tối nay Chân Ý Ý có tới không ạ?”
Chu Dĩnh cười tủm tỉm, “Tới chứ, năm nào cũng tới.”
Trong đám bạn có mấy nam sinh là fan số một của Chân Ý Ý, hết lời cầu xin cô nhất định xin chữ ký mang về, đều hận không thể quỳ xuống xin cô.
Giản Vi mỉm cười, lấy mấy chiếc khăn tay trắng tinh từ trong ngăn kéo ra bỏ vào trong túi xách, tính đợi lát nữa dùng để tìm Chân Ý Ý xin chữ ký.
Cô nghĩ ký trên giấy thì dễ bị mất, T-shirt thì cô không kịp mua cho bọn họ, nên lấy mấy chiếc khăn tay ở chỗ dì Lan.
Á, cho nam sinh dùng thì hơi con gái một tý, nhưng, dù sao cũng chỉ dùng để sưu tầm thôi mà.
Rốt cuộc cũng chờ được tới tan làm, bữa tiệc được tiến hành ở khách sạn lớn nhất dưới cờ Lâm thị.
Giản Vi vốn tính đi cùng đồng nghiệp, cảnh tượng náo nhiệt, nào biết vừa tới cửa thang máy thì nhận được điện thoại của Lâm Cẩn Ngôn, bảo cô đi lên lầu.
Cô nhíu mày, nói với các đồng nghiệp đột nhiên có chút chuyện, bảo bọn họ đi trước.
Mọi người đều vào thang máy, Chu Dĩnh hôn gió với cô, vẻ mặt tươi cười: “Đến sớm nhé Vi Vi, bọn chị sẽ giữ chỗ cho em!”
“Ôi, tới ngay ạ!”
Giản Vi bất đắc dĩ đi lên lầu.
Trong văn phòng, Lâm Cẩn Ngôn đang mặc áo khoác.
Áo sơ mi trắng, âu phục màu đen được ủi thẳng thớm.
Giản Vi thấy dáng người anh rất hoàn hảo, bờ vãi rộng rãi, thân hình cao lớn, cơ ngực và cơ bụng không quá to, có cảm giác đẹp chuẩn mực.
Cũng chỉ có anh mới có thể mặc âu phục mà đẹp mắt như vậy, người đứng nơi đó, không nói lời nào cũng có thể khiến cả đám người chết ngay lập tức, toàn thân tản ra khí chất bẩm sinh.
Rõ ràng ngày nào cũng gặp, nhưng hình như hôm nay đẹp trai hơn, đến đến mức cô nhìn anh, đôi mắt trở nên đui mù.
Lâm Cẩn Ngôn mặc quần áo tử tế, chuẩn bị thắt cà vạt.
Thấy Giản Vi ngây ngốc đứng bên cạnh, gọi cô, “Tới đây.”
Lúc này Giản Vi mới hoàn hồn, lập tức đi qua chỗ anh: “Làm sao vậy?”
Lâm Cẩn Ngôn đưa cà vạt cho cô: “Thắt cho tôi.”
Giản Vi sững sờ, có chút buồn bực nhìn anh, “Sao anh không tự làm đi?”
Lâm Cẩn Ngôn: “Bảo cô thắt thì thắt đi, sao nói nhảm nhiều thế?”
Giản Vi đưa tay nhận lấy, bĩu môi lẩm bẩm: “Cả ngày chỉ biết chèn ép tôi.”
Đau đầu thì bắt cô bóp đầu cho anh, làm việc tới nửa đêm đói bụng thì quát cô làm đồ ăn cho anh, thắt cà vạt cho mình thì chẳng phải bây giờ đang kêu cô không thể không thắt đó à.
“Cô nói gì?” Giản Vi nhỏ giọng lẩm bẩm bị Lâm Cẩn Ngôn nghe thấy, đôi mắt híp lại nhìn cô.
Giản Vi nói: “Tôi nói tôi thắt xấu anh thì anh cũng đừng trách tôi!”
Nói thì nói như vậy, nhưng vẫn rất nghiêm túc ngửa đầu thắt cà vạt cho Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn bộ dạng Giản Vi nghiêm túc thắt cà vạt cho anh, đầu mày cuối mắt tràn đầy vui vẻ, tâm tình vô cùng tốt.
Giản Vi ngồi xe Lâm Cẩn Ngôn tới khách sạn, ở cửa khách sạn chật ních phóng viên.
Lâm Cẩn Ngôn lái xe vòng một vòng, từ đường VIP chạy vào bãi đỗ xe.
Lâm Cẩn Ngôn là người khởi xướng quỹ tiệc từ thiện trợ giúp học tập, tất nhiên phải đứng ra nhận phỏng vấn, nhưng anh vẫn đưa Giản Vi vào hội trường trước.
Giản Vi biết anh bận, không dám làm anh chậm trễ, vội giục anh đi lo chuyện của mình.
Hội trường rất rộng, Lâm Cẩn Ngôn không quá yên tâm về cô, cho nên gọi điện cho Mạnh Dao bảo cô ấy chăm sóc Giản Vi.
Cúp máy lại cẩn thận dặn dò cô, “Lát nữa cô không được chạy loạn, chắc tiệc tối kéo dài tới mười giờ thì kết thúc, cô đứng trong này đợi, xong tiệc tôi gọi điện cho cô, cùng nhau về nhà.”
Nghe hai chữ về nhà quả thật rất ấm áp, Giản Vi loan mắt cười, ngoan ngoãn gật đầu.
Lâm Cẩn Ngôn đợi Mạnh Dao tới, sau khi giao Giản Vi cho cô ấy mới rời đi xã giao chuyện của mình.
Trong hội trường có một hồ nước, nước bên trong muôn màu muôn vẻ, xung quanh có suối phun, nước phun lên ào ào.
Xung quanh hồ nước là bàn ăn dài, trên bàn phủ khăn lụa trải bàn màu trắng, trên đế nến cắm ngọn nến màu trắng, ánh nến màu vàng ấm bị gió nhẹ thổi khe khẽ lay động.
Trên bàn bày đủ loại thức ăn, bánh ngọt, trái cây, rau dưa, đồ uống, hải sản, thịt bò bít tết… Mỗi một món ăn nhìn bề ngoài đều vô cùng hấp dẫn.
Lúc trưa mấy chị trong phòng đều nói tối có rất nhiều thức ăn ngon, nên Giản Vi cố ý nhịn đói, để bụng không chờ tới buổi tiệc tối này.
Lúc này thấy nhiều thức ăn ngon như vậy, lập tức thèm ăn vô cùng, kéo Mạnh Dao hỏi nhỏ: “Chị Mạnh, bây giờ có thể ăn được không?”
Mạnh Dạo mỉm cười, gật đầu: “Đương nhiên có thể.”
Nói xong liền dẫn Giản Vi đi tới trước bàn ăn, lấy một chiếc đĩa sạch đưa cho cô, “Muốn ăn gì thì tự mình tha hồ lấy.”
Giản Vi vui vẻ híp cả mắt, lập tức gắp cho mình một miếng bánh ngọt, bánh ngọt vị bơ thơm mát, vừa thơm vừa mềm, ăn rất ngon.
Giản Vi vừa ăn vừa hỏi: “Chị Mạnh, lát nữa thì làm gì ạ? Chương trình như thế nào?”
Mạnh Dao giải thích nói: “Lát nữa Lâm tổng phải lên sân khấu đọc diễn văn, sau đó là quyên tiền tại chỗ, cuối cùng mới là tiệc tối.”
Giản Vi nghe câu cuối cùng, miếng thịt bò ngậm trong miệng, nhất thời không biết nên nhổ ra hay nên nuốt xuống.
Khó trách những người khác không ăn gì cả.
Mạnh Dao thấy thế nở nụ cười: “Không sao, Lâm tổng đã đặc biệt dặn dò, không thể để em đói bụng, đói thì ăn đi.”
Giản Vi cảm thấy rất ngại, cười gượng nói: “Hay là lát nữa hẵng ăn ạ, vừa ăn miếng bánh ngọt nên hơi no.”
Cô có chút xấu hổ, ngại ngùng thả đĩa xuống.
Mạnh Dao thấy bộ dạng cô vì xấu hổ nên cúi đầu mặt đỏ au, không khỏi bật cười.
Khó trách Lâm tổng thích, quả là một cô bé rất đáng yêu.
Đột nhiên, tầm mắt cô lướt qua Giản Vi trông thấy một bóng dáng quen thuộc.
Người đàn ông mặc bộ âu phục màu xám, tướng mạo anh tuấn, thân hình cao ngất đứng phía đối diện.
Mạnh Dao lập tức bước qua, rất lễ phép chào hỏi, “Xin chào Chu tổng, đã lâu không gặp.”
Chu Lâm Diên mỉm cười, “Đã lâu không gặp, thư ký Mạnh.”
“Em gái Chu tổng có tung tích gì chưa?” Nhà họ Chu có cô con gái bị thất lạc bên ngoài, lúc trước Chu Lâm Diên có hợp tác làm ăn với Lâm Cẩn Ngôn, đã từng nhờ Lâm Cẩn Ngôn để ý giúp anh ấy, chuyện đã mấy tháng rồi, Mạnh Dao liền quan tâm hỏi một câu.
Chu Lâm Diên lắc đầu, tay phải đút trong túi quần, vẻ mặt lập tức hơi nặng nề.
Mạnh Dao nhất thời tự trách, vội nói xin lỗi: “Xin lỗi Chu tổng, không phải tôi cố ý…”
“Không sao.” Chu Lâm Diên điềm đạm nói.
“Đúng rồi Chu tổng, cái hạng mục lần trước anh và Lâm tổng bàn qua, ý của Lâm tổng là….”
Giản Vi mỉm cười đi tới, vẻ mặt mập mờ, “Chị Mạnh, soái ca kia là ai vậy?”
Mạnh Dao thấy vẻ mặt cô mập mờ, cười lắc đầu nói: “Nghĩ đi đâu vậy, đó chính là tổng giám đốc tập đoàn Ái Tín, có hợp tác nhiều với công ty chúng ta, qua chào hỏi thôi.”
Giản Vi giật mình, như vậy à.
Không khỏi cô thoáng qua người đàn ông, tầm mắt vừa đảo qua, người đàn ông cũng đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua bên này.
Giản Vi giật mình, lập tức lễ phép mỉm cười rồi quay đầu nhìn về nơi khác.
Trong hội trường bỗng vang lên một tràng vỗ tay ầm ầm, Giản Vi ngẩn ra, theo bản năng nhìn về chỗ đám người đang ồn ào.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Lâm Cẩn Ngôn đi lên bục sân khấu.
Thân hình anh rất cao, anh đứng trên đó, vẻ mặt lạnh nhạt, anh cầm microphone trên tay, chỉ một ánh mắt, trong nháy mắt cả hội trường yên tĩnh hẳn, toàn thân tản ra khí chất thu hút ánh mắt mọi người.
Giản Vi bước về trước hai bước, đôi mắt nhìn anh không nhấp nháy.
Anh vô cùng ung dung đứng ở vị trí gây chú ý nhất trong hội trường, giọng trầm thấp vang vọng khắp hội trường.
Giản Vi nhìn anh từ xa, đôi mắt sáng lấp lánh, trong mắt đầy sự mến mộ và sùng bái không che giấu được.
Hết chương 25