Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Mười giờ tối, Lâm Cẩn Ngôn về tới nhà, phòng khách sáng trưng, dì Lan đang ngồi trên sofa xem TV, thấy Lâm Cẩn Ngôn vào nhà, vội vàng đứng dậy đi qua. LQĐ
“Cậu chủ đã về.” Sau đó lấy dép lê từ trong tủ ra đặt xuống sàn nhà.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn xung quanh phòng khách, hỏi: “Giản Vi đâu?”
“Vi Vi lên lầu tắm rửa.” Dì Lan đáp.
Lâm Cẩn Ngôn “Dạ” một tiếng, thay giày đi lên lầu.
Giản Vi tắm rửa xong, thay bộ váy ngủ, nhìn chằm chằm tấm vé xem ca nhạc trên bàn, nhiều lần muốn xé nát vứt vào thùng rác.
Nhưng cuối cùng cũng không làm như vậy, cô do dự rất lâu, cầm tấm vé kia lên, tay phải hơi run rẩy.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng áp chế khó chịu trong lòng, khóe miệng mỉm cười, bước nhẹ nhàng từ trong phòng đi ra.
Vừa lúc dì Lan lên lầu ngủ, thấy Giản Vi đi ra vội cười nói: “Đúng lúc ghê, cậu chủ vừa tìm con đấy.”
Giản Vi ngẩn ra: “Anh ấy về rồi ạ?”
“Ừ.”
“Ồ, vậy con xuống dưới tìm anh ấy.” Giản Vi cầm tấm vé chạy xuống lầu hai.
Rất nhanh chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân.
Cửa mở ra, Lâm Cẩn Ngôn đứng bên trong, anh vừa tắm xong, tóc còn ướt sũng, ảo ngủ màu đen khoác hờ lên người, cổ áo mở rộng, cơ ngực căng đầy vô cùng gợi cảm.
Tầm mắt của Giản Vi rơi vào bộ ngực rắn chắc của anh, mặt không tự chủ đỏ lên, theo bản năng dời mắt sang chỗ khác.
Bộ dạng xấu hổ rơi vào trong mắt Lâm Cẩn Ngôn, khóe môi anh hơi cong, trong mắt lộ ý cười. “Tìm tôi có việc?”
“À…. Phải…”
Lâm Cẩn Ngôn liếc cô một cái, xoay người đi vào phòng, “Vào đi.”
Anh đi tới đằng trước, vào trong phòng tắm cầm khăn lông lau khô đầu.
Giản Vi đi theo vào, thứ đồ trong tay càng túm chặt hơn.
Lâm Cẩn Ngôn vừa lau tóc vừa từ trong phòng tắm đi ra, “Chẳng phải sáng nay cô nói có chuyện cần nói với tôi sao?”
Giản Vi mím môi, cố gắng giữ mặt mày tươi tắn, “Dạ, đúng vậy….”
“Nói gì, nói đi tôi nghe.”
Giản Vi nhìn anh, trong lòng đột nhiên như bị lưỡi dao sắc bén cứa một cái.
Cô nghiến chặt răng, sau một hồi lâu cuối cùng vừa cười vừa nói: “Chẳng phải mai là sinh nhật của anh sao? Tôi đặt hai chiếc vé đi xem ca nhạc rồi.”
Cô nói xong, đưa vé qua cho Lâm Cẩn Ngôn, cố gắng lắm mới kiềm chế không run rẩy.
Lâm Cẩn Ngôn nhận vé, kỳ quái nhìn cô một cái, “Chẳng phải cô nói tối mai đi ăn cơm sao?”
“Không phải dạ dày anh vừa khỏi à, thôi, thôi xem ca nhạc đi.”
Giọng Lâm Cẩn Ngôn trêu chọc, nói: “Cô thích ca nhạc từ hồi nào vậy?”
Giản Vi bĩu môi: “Không được chê bai sở thích của tôi.”
Lâm Cẩn Ngôn ngước mắt nhìn cô, ý cười trong mắt càng sâu, “Đây là chuyện ban ngày cô nói muốn nói với tôi?”
Giản Vi khựng lại vài giây, hai tay bên dưới vô thức xiết lại, sau một hồi mới gật đầu “Dạ” một tiếng.
Lâm Cẩn Ngôn cúi đầu đưa mắt nhìn vé vào cửa trong tay, tâm tình vô cùng tốt, cất vé đi, ngẩng đầu nói với Giản Vi, “Yên tâm đi, tám giờ tối mai tôi sẽ đến đúng giờ.”
Giản Vi đưa mắt nhìn anh, mặc dù trong lòng trống rỗng khó chịu, nhưng trên mặt vẫn tươi cười hớn hở, nói: “Vậy tôi lên phòng trước.”
Lâm Cẩn Ngôn “Ừ” một tiếng, “Đi đi.”
Giản Vi từ trong phòng Lâm Cẩn Ngôn đi ra, thuận tay đóng cửa phòng lại, ngẩn ngơ tựa vào cửa đứng một lúc mới xoay người đi lên lầu.
Lâm Cẩn Ngôn cầm vé đi vào, kéo ngăn kéo ra để cùng một chỗ với hộp quà.
Nhìn một lúc, anh cười lặng lẽ.
Ngày hôm sau, sinh nhật Lâm Cẩn Ngôn.
Giản Vi cố ý dậy rất sớm, vào bếp làm cho Lâm Cẩn Ngôn một bát mỳ trường thọ.
Bảy giờ dì Lan xuống lầu thì nghe thấy tiếng động trong phòng bếp, liền đi vào xem, thấy Giản Vi đang ở đó, bà cười nói: “Sao hôm nay dậy sớm thế? Đây là nấu cho cậu chủ à?”
Giản Vi mỉm cười: “Vâng ạ, chẳng phải hôm nay sinh nhật anh ấy à.”
“Cũng đúng, vậy con làm đi, dì lên lầu gọi cậu chủ xuống ăn cơm.”
Giản Vi gật đầu: “Dạ, cám ơn dì Lan.”
Dì Lan từ nhà ăn đi ra, đang muốn lên gọi Lâm Cẩn Ngôn thì thấy anh đã đi xuống, bà vui vẻ nói: “Cậu chủ, Vi Vi nói sáng sớm đã xuống bếp nấu mỳ trường thọ cho cậu đấy.”
Khóe môi Lâm Cẩn Ngôn hơi cong lên, tâm tình rất tốt. “Thật ạ?”
“Không sai đâu, cậu nhanh đi ăn đi.”
Lâm Cẩn Ngôn bước vào phòng ăn, vừa lúc Giản Vi bưng mì từ trong ra, thấy anh liền cười chào hỏi: “Sinh nhật vui vẻ nhé Lâm Cẩn Ngôn.”
Đặt bát mì trước mặt Lâm Cẩn Ngôn, ngoắc ngoắc nói: “Nấu cho anh bát mì trường thọ, mau tới nếm thử đi.”
Lâm Cẩn Ngôn đi qua kéo ghế ngồi xuống.
Giản Vi đưa đũa cho anh, “Nếm thử xem.”
Mùi dầu mỡ hành của mì xông vào mũi, Lâm Cẩn Ngôn nếm thử một miếng nâng mắt nhìn Giản Vi, khóe mắt cũng ngậm cười, “Tay nghề tăng lên đấy.”
Giản Vi mỉm cười, đi tới vị trí đối diện Lâm Cẩn Ngôn ngồi xuống.
Lâm Cẩn Ngôn thấy cô ngồi ngây người, hỏi: “Của cô đâu?”
“Bây giờ tôi chưa đói, lát nữa ăn sau.”
Lại hỏi: “Ngày hôm nay anh có sắp xếp gì không?”
Lâm Cẩn Ngôn nói “Có,” “Phải đi tới một nơi, có thể về hơi muộn.”
Sinh nhật hàng năm anh đều đi vào trong núi thăm ông nội, năm nay cũng vậy.
“Vậy…. Vậy, vậy tôi đi thẳng tới chỗ đó chờ anh.”
Lâm Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn cô trả lời, “Được, tối gặp, cô ăn trước chút gì đó, chờ xem hát xong tôi sẽ dẫn cô đi ăn khuya.”
Giản Vi cười, trong lòng lại chua xót, mở miệng nhẹ giọng đáp: “Được, tôi chờ anh.”
………
Lâm Cẩn Ngôn ăn mì xong thì lên lầu thay quần áo, sau đó xuống lầu chuẩn bị ra khỏi nhà.
“Lâm Cẩn Ngôn, chờ một chút!” Giản Vi đột nhiên từ trên lầu chạy bình bịch chạy xuống.
Lâm Cẩn Ngôn quay đầu lại thì thấy tay cô cầm hộp quà, nhướng mày cười hỏi: “Quà của tôi à?”
Giản Vi chạy tới trước mặt anh, gật đầu, đưa quà cho anh, “Sinh nhật vui vẻ nhé Lâm Cẩn Ngôn, cảm ơn anh những ngày qua đã chăm sóc tôi.”
Vẻ mặt Lâm Cẩn Ngôn đầy ý cười, liếc nhìn cô một cái, lập tức mở hộp quà ra.
Bên trong là một chiếc kẹp cà vạt màu bạc.
Giản Vi hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Không phải hàng hiệu gì cả, anh đừng chê.”
“Kẹp giúp tôi đi.” Lâm Cẩn Ngôn nói.
Giản Vi sững sờ, có chút kinh ngạc: “Ngay bây giờ luôn á?”
“Ừ.”
Lâm Cẩn Ngôn mặc âu phục màu đen, áo sơ mi cắt may tinh xảo, thắt một chiếc cà vạt màu xám.
Giản Vi cầm kẹp lên, cúi đầu kẹp lên cà vạt cho anh.
Quần áo của anh toàn đặt may cao cấp, nếu kẹp chiếc kẹp có giá hơn một ngàn thì có vẻ hơi giảm giá trị, áy náy nói: “Chờ sau này tôi kiếm được thật nhiều tiền thì sẽ mua cho anh cái tốt hơn.”
Ánh mắt Lâm Cẩn Ngôn sâu thẳm nhìn cô, thấp giọng nói: “Tôi rất thích.”
Giản Vi mím môi không nói gì.
Kẹp xong, cô đang muốn ngẩng đầu lên lùi ra sau, Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên giữ chặt tay cô, hơi cúi người, thân thể dựa sát vào cô.
Hô hấp của Giản Vi căng cứng, theo bản năng đứng im.
Đôi môi của Lâm Cẩn Ngôn để bên tai cô, hơi thở hơi nóng, anh thấp giọng nói: “Tối tôi cũng có lời muốn nói với cô, chờ tôi.”
Giản Vi ngẩn ra, ngẩng đầu: “Nói chuyện gì?”
“Buổi tối nói sau.”
Giản Vi nhìn anh, khẽ cắn môi dưới, rất lâu sau mới nhẹ giọng đáp một tiếng, “Dạ.”
…….
Lâm Cẩn Ngôn lái xe ra cửa, chạy về phía ngoại thành.
Trên đường gọi một cú điện thoại, giọng Mạnh Dao từ đầu bên kia truyền tới, “Lâm tổng.”
“Hôm qua tôi nói cô đặt nhà hàng, đã đặt chưa?”
“Đặt xong rồi Lâm tổng, đặt lúc mười một giờ tối.”
“Ừ, vất vả rồi.”
“Không vất vả, Lâm tổng sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn.”
Cúp điện thoại, xe tiếp tục chạy về phía ngoại thành.
Tâm tình anh không tệ, khóe miệng mỉm cười suốt dọc đường.
Nửa giờ sau, xe chạy tới biệt thự ông nội ở ẩn trong núi.
Chú Phúc quản gia mặt mũi tươi cười chào đón, “Đại thiếu gia, cậu đã tới, từ đêm qua ông cụ đã bắt đầu nhắc đến.”
Lâm Cẩn Ngôn xuống xe mỉm cười, “Ông nội đâu?”
Quản gia cười đáp: “Dạo này thân thể ông cụ không tệ, bây giờ đang hái rau ngoài vườn.”
Đằng sau biệt thự có vườn rau xanh ngắt, từ sau khi ông cụ Lâm về hưu liền vào núi ở ẩn, trồng rau nuôi hoa, sáng sớm mỗi ngày rèn luyện thân thể, không khí trong núi rất trong lành, ở trong núi mười năm, ngược lại thân thể càng dẻo dai khỏe mạnh.
Lúc Lâm Cẩn Ngôn nhìn thấy ông cụ, ông cụ đang cầm cuốc đào đất, trên đất có một chiếc giỏ trúc, trong giỏ chứa mấy củ khoai lang vừa đào lên.
Tinh thần ông cụ tốt hơn lần trước Lâm Cẩn Ngôn gặp.
“Ông nội, con tới rồi.”
Ông cụ Lâm nghe tiếng, ngẩng đầu ngoắc anh, “Tới đúng lúc lắm, cầm khoai lang sang bên kia rửa cho ông.”
Lâm Cẩn Ngôn cởi âu phục ra, xắn tay áo sơ mi lên, bước qua cầm khoai lang đào được trong giỏ đi tới vòi nước bên cạnh rửa sạch.
“Buổi trưa bảo bọn họ hầm canh xương cho con.” Ông cụ Lâm cầm cuốc cuốc xuống, lại đào được một củ khoai lang, ông ném sang cho Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn ngồi chồm hổm trên đất rửa khoai, đâu còn tư thế của một tổng giám đốc, vừa rửa vừa nói chuyện phiếm với ông nội, “Ông nội, con có chuyện này muốn nói với ông.”
“Chuyện gì?”
“Dạ, gần đây con có thích một cô gái.”
Ông cụ Lâm nghe vậy hai mắt sáng lên, ném cái cuốc xuống đất, đi qua đứng trước mặt Lâm Cẩn Ngôn, “Thật ư? Con đừng lừa gạt ông nội đó.”
“Con lừa ông làm gì chứ.”
Mấy năm nay ông cụ lo lắng nhất chính là chuyện chung thân đại sự của cháu trai, bây giờ nghe anh nói thích một cô gái, lập tức vui sướng cười to, vỗ vai Lâm Cẩn Ngôn: “Nhóc con! Xem như mở mang đầu óc!”
Lại kích động hỏi: “Là cô gái như thế nào? Sao không dẫn theo tới ông xem một chút?”
Lâm Cẩn Ngôn trả lời: “Còn chưa chính thức ở cùng một chỗ, qua đợt này sẽ dẫn em ấy tới đây.”
Suy nghĩ một lúc lại nói: “Là cô gái rất tốt, nhưng tuổi hơn nhỏ.”
Ông cụ léo ghế bên cạnh ngồi xuống, hỏi: “Bao nhiêu tuổi?”
“Nhỏ hơn con cả mười tuổi.”
Đôi mắt ông cụ trợn tròn, “Ôi, nhóc con lại học được trâu già gặm cỏ non!”
Lâm Cẩn Ngôn: “……”
Có ai nói cháu trai mình như vậy không?
Ông cụ Lâm cười rộ lên, nói: “Nhưng con thích là được, ông nội tin tưởng ánh mắt của con.”
Lâm Cẩn Ngôn nói: “Nhưng tình hình trong nhà em ấy không tốt lắm, mẹ em ấy mất sớm, ba là một người dân cờ bạc, có điều con đã cho người đưa ông ta ra nước ngoài, sau này không về nữa.”
Ông cụ Lâm nghe vậy, mi tâm nhíu chặt: “Vậy cô bé này khi nhỏ trôi qua chắc không tốt.”
“Dạ, ba em ấy thường uống say đánh em ấy, tiền lương em ấy làm thuê cũng thường xuyên bị ba cướp đi đánh bài.”
“Ôi, đáng thương quá.” Vẻ mặt ông cụ Lâm đầy đau lòng, lại dặn dò: “Vậy con phải đối xử tốt với người ta đó, đừng để người ta bị uất ức gì.”
Lâm Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn ông nội, “Ông nội, ông không chê?”
“Nói bậy gì đó, ba nó là loại người như vậy, nhưng nó thì không phải, chỉ cần là cô gái tốt mà con thích thì chính là cháu dâu tốt của ông nội, nhà chúng ta không nói mấy chuyện môn đăng hộ đối.”
Lâm Cẩn Ngôn vui mừng cười: “Vậy qua đợt này con dẫn em ấy tới gặp ông.”
“Ờ, ông chờ.”
Lâm Cẩn Ngôn ở đó ăn tối với ông nội xong, nói buổi tối phải hẹn hò, ông cụ vừa nghe thì liên tục giục anh đi nhanh lên.
Lâm Cẩn Ngôn chào tạm biệt ông nội, về tới thành phố đã bảy giờ tối.
Anh ghé cửa hàng bán hoa mua một bó hoa hồng, sau đó mới chạy tới nhà hát lớn.
Hết chương 29