Edit: Ngọc Hân – diễn đàn
(Chương này bị gián đoạn nhưng tìm không ra đoạn bị mất đó, có điều k ảnh hưởng mạch truyện)
Ngày có kết quả giám định AND, Giản Vi ngơ ngẩn ngồi trong hành lang bệnh viện, trong lòng không nói nên lời là có cảm xúc gì. LQĐ
Cô thật sự có người thân sao?
Nhưng nếu như họ thật sự là người thân của cô, vì sao lại muốn vứt bỏ cô?
Lâm Cẩn Ngôn ở bên cạnh cô từ đầu đến cuối, luôn nắm chặt tay cô.
Gió lùa vào hành lang, Giản Vi lạnh co rúm người lại, thân thể run rẩy.
Lâm Cẩn Ngôn ôm vai cô, kéo nhẹ đầu cô ghé vào trong ngực.
Tay trái của Giản Vi ôm eo Lâm Cẩn Ngôn, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong ngực anh, ngửi mùi thuốc lá hương bạc hà nhàn nhạt, dần dần an tâm hơn.
Chu Lâm Diên và mẹ Chu, còn một người phụ nữ khác của nhà họ Chu ngồi trên ghế phía đối diện, từ giây phút nhìn thấy Giản Vi, mẹ Chu đã lặng lẽ rơi nước mắt. Bà rất muốn ôm con vào lòng, muốn kể sự tự trách và nhớ nhung gần hai mươi năm cho cô nghe.
Nhưng vừa rồi bà mới chỉ muốn kéo tay cô, cô đã như bị thứ gì đó làm hoảng sợ, lập tức né tránh.
Chu Lâm Diên thấy mẹ đau lòng khóc lóc, vỗ nhẹ bờ vai bà, thấp giọng an ủi: “Mẹ, mẹ phải cho em gái chút thời gian, đột nhiên nó biết được thân thế của mình, nhất thời không cách nào tiếp nhận cũng là bình thường.”
Mẹ Chu tựa trong ngực trong con, bụm mặt lặng lẽ rơi nước mắt.
Lúc có kết quả, Giản Vi không dám xem, Lâm Cẩn Ngôn đi qua cầm xem một lúc.
Rất lâu sau, anh ngẩng đầu nhìn Chu Lâm Diên.
Chu Lâm Diên đi qua chỗ Giản Vi.
Giản Vi nhìn anh, hơi nhút nhát rụt rè, vô thức xiết chặt mấy ngón tay.
Chu Lâm Diên ngồi xổm xuống, tay nhẹ nhàng nắm tay Giản Vi, ánh mắt đau lòng nhìn cô: “A Noãn, anh trai dẫn em về nhà.”
Mẹ Chu kích động chạy tới, ôm chặt lấy Giản Vi, gào khóc: “Con gái, con gái của mẹ, xem như con đã về!”
Đối mặt với chuyện đột nhiên có người thân, giờ phút này Giản Vi gần như tay chân luống cuống, cô không biết mình nên vì có người thân mà mừng rỡ như điên, hay cần phải khóc to một hồi vì vài chục năm qua cô chịu đau khổ và tra tấn.
Cô không chỉ một lần tự hỏi: Vì sao những người ba khác sẽ đặt con gái trong lòng bàn tay nâng niu chiều chuộng, sẽ dắt tay các cô ấy lúc tan học, sẽ mua quần áo đẹp và cặp sách cho các cô ấy, sẽ cố gắng nhất để thỏa mãn tất cả các nhu cầu của các cô ấy.
Còn cô thì sao? Từ nhỏ đến lớn, không phải bị mắng thì chính là bị đánh, sống trước mặt ba mình đều phải nơm nớp lo sợ.
Cô không chỉ một lần nghi ngờ: Có phải cô là do ba cô nhặt được.
Thì ra là thật.
Mấy người trước mắt đây mới là người thân của cô, nhưng vì sao bây giờ họ mới xuất hiện?
Tâm tình mẹ Chu có chút bất ổn, nhưng Giản Vi chưa thể thích ứng với thân phận mới.
Chu Lâm Diên bảo Chu Vận dìu mẹ ra bên ngoài, sau đó mới nhìn Giản Vi, “Có gì muốn hỏi không?”
“Vì sao lại vứt bỏ tôi?” Đây là điều cô muốn biết nhất, cũng là điều duy nhất muốn hỏi.
Khóe môi Chu Lâm Diên cười chua xót: “Sao có thế vứt bỏ em được? Em là hòn ngọc quý của nhà họ Chu chúng ta, sao có thể vứt bỏ em? Lúc hơn một tuổi, bảo mẫu trong nhà đưa em ra công viên chơi rồi làm mất em….”
“A Noãn, là chúng ta không chăm sóc tốt cho em, thật xin lỗi, em cho mọi người một cơ hội, để chúng ta bù đắp cho em, được không?” Giọng điệu Chu Lâm Diên thậm chí mang theo chút cầu xin.
Giản Vi giật mình sững sờ sau một lúc lâu, vẫn có chút chưa dám tin: “Anh thật sự… Là anh trai của em sao?”
…………
Nhà họ Chu cũng là danh gia vọng tộc, không kém gì nhà họ Lâm.
Lúc Giản Vi tới nhà họ Chu lần đầu tiên, đã bị vườn hoa to bằng sân bóng dọa sợ.
Mẹ Chu đã sớm đứng trong sân chờ, xe vừa chạy vào vội vàng đi tới.
Giản Vi mới từ trong xe xuống, mẹ Chu đã kích động cầm chặt tay cô, thoáng chốc nước mắt rơi xuống, “Con gái, con gái ngoan của mẹ, xem như đã về nhà.”
Giản Vi mỉm cười, nhất thời không biết nên nói gì.
Mẹ Chu dắt tay cô đi vào trong nhà, vừa đi vừa nói: “Mẹ trang trí phòng cho con rồi, không biết con có thích không, lát nữa con xem thử, nếu không thích thì cứ nói với mẹ, mẹ sẽ bảo người ta phá ra rồi trang trí lại cho con.”
Đang nói chuyện thì vào tới phòng khách, một người phụ nữ mắt mày hiền lành chừng 50 tuổi gọi cô một tiếng đại tiểu thư.
Giản Vi không gánh nổi, vội khoát tay: “Dì gọi con là Vi Vi thôi.”
Mẹ Chu vui vẻ giới thiệu: “Đây là di Mai, từ nay về sau con muốn gì cứ nói với bà ấy là được.”
Giản Vi vội lễ phép gật đầu với dì Mai, “Xin chào dì Mai.”
Vẻ mặt dì Mai tươi cười: “Ừ, xin chào đại tiểu thư!”
Mẹ Chu dẫn Giản Vi lên lầu, đi tới trước một căn phòng sáng nhất trên lầu hai, mở cửa vào, bên trong trang trí theo phong cách xanh nhạt và màu trắng, giống như đặt mình trong chốn đồng quê.
Mẹ Chu cầm tay Giản Vi, “Con gái à, từ nay về sau đây chính là phòng của con, con xem chỗ nào không ưng ý, mẹ lập tức bảo người ta sửa lại!”
Giản Vi giật mình, nghiêng đầu nhìn bà: “Con… Phải ở đây sao?”
“Đương nhiên.” Giọng Chu Lâm Diên từ bên ngoài truyền vào.
Giản Vi quay đầu lại, anh đứng ở cửa ra vào, nói: “Trước kia em không có chỗ ở, tạm thời ở chỗ Lâm Cẩn Ngôn, bây giờ có chúng ta rồi, sao có thể để em ở trong nhà người ta nữa.”
“Nhưng anh ấy là….”
“Là bạn trai của em?” Chu Lâm Diên đột nhiên cắt ngang lời cô, ánh mắt như thể biết hết.
Giản Vi gật đầu, nói: “Em ở chỗ Lâm Cẩn Ngôn cũng rất tốt.”
Cô vẫn muốn ở cùng Lâm Cẩn Ngôn, ở đây mặc dù là mẹ ruột và anh trai cô, nhưng những năm qua chưa từng gặp mặt, đột nhiên phải sống chung với họ, cô thấy không quen lắm.
Chu Lâm Diên không đồng ý, nói: “Vậy đâu được, em là thiên kim tiểu thư nhà họ Chu chúng ta, còn chưa lấy chồng, sao có thể tùy tiện ở trong nhà của đàn ông.”
“Nhưng….”
“A Noãn, em yên tâm ở lại đi, đây là nhà em.” Ánh mắt Chu Lâm Diên lặng lẽ nhìn cô.
Mẹ Chu nắm chặt tay Giản Vi, ánh mắt lộ vẻ cầu xin, thấp giọng nói: “Con gái ở đây đi, để mẹ chăm sóc con, được không?”
Giản Vi nhìn người phụ nữ hiền lành thùy mị trước mắt, trong ngực đột nhiên như bị vật gì đó đánh trúng, trong lòng mềm xuống.
Đây là mẹ cô, phiêu bạt không nơi nương tựa vài chục năm, cuối cùng cô cũng có nhà.
…….
Ngày nhà họ Chu đón Giản Vi về nhà, Lâm Cẩn Ngôn đứng bên cạnh, khuôn mặt quả thật muốn đen thành than đá, ánh mắt nhìn Chu Lâm Diên, hận không thể đâm vài lỗ trên người anh ấy.
Giản Vi thu dọn đồ đạc trên lầu, Chu Lâm Diên ngồi trên sofa dưới phòng khách, Lâm Cẩn Ngôn đứng trước cửa sổ sát đất, hai tay vòng trước ngược lạnh mặt nhìn chằm chằm Chu Lâm Diên.
Cuối cùng Chu Lâm Diên cười mở lời trước, giơ tách trà về phía Lâm Cẩn Ngôn, “Lâm tổng, muốn qua uống tách trà không?”
Lâm Cẩn Ngôn lạnh lùng liếc nhìn anh ấy, đi nhanh lên trên lầu.
Trong phòng trên lầu ba, Giản Vi đang ngồi chồm hổm trên sàn nhà, gấp gọn gàng quần áo Lâm Cẩn Ngôn mua cho cô bỏ vào vali.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh, phát ra một tiếng “Ầm.”
Giản Vi ngẩng đầu lên, “Lâm,…. Ưm!”
Chưa kịp nói chuyện, Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên kéo cô từ trên sàn nhà đứng lên, cúi đầu chặn môi cô lại.
Đột nhiên bị hôn, Giản Vi sợ tới mức trợn to mắt, hai tay bên dưới vô thức chống lên vai anh.
Anh hôn vừa hung hăng vừa độc ác, đầu lưỡi cường thế cạy mở hàm răng cô, dùng sức cắn mút cô.
Giản Vi bị hôn đến môi lưỡi đều đau, cổ họng phát ra tiếng ưm ưm, hai tay chống trên vai Lâm Cẩn Ngôn muốn đẩy anh ra.
Lâm Cẩn Ngôn lại càng hôn ác liệt hơn, đột nhiên nâng mông cô ôm cô lên, chân dài bước về trước, đẩy Giản Vi tựa vào vách tường.
Thân thể Giản Vi treo lơ lửng, sợ tới mức vội ôm sát cổ Lâm Cẩn Ngôn, hai chân kẹp chặt hai bên hông anh.
Hôn kịch liệt triền miên, tất cả không khí trong cơ thể cô đều bị rút hết, chỉ cảm thấy đầu nổ tung ầm ầm, hoàn toàn thở không ra hơi.
Cô hu hu kêu đau, lúc cảm giác cả người mình sắp tan ra, cuối cùng Lâm Cẩn Ngôn cũng thả cô ra.
Cả khuôn mặt cô đỏ bừng, Lâm Cẩn Ngôn vừa thả ra cô lập tức thở từng ngụm từng ngụm, thân thể dán trên vách tường, đầu tóc rối bù, môi bị hôn vừa đỏ vừa sưng, đôi mắt ướt sũng nhìn anh.
Lâm Cẩn Ngôn chăm chú nhìn Giản Vi, vùi đầu trong cổ cô thở hổn hển.
Toàn thân Giản Vi như nhũn ra, cả người tựa vào người Lâm Cẩn Ngôn.
Ánh mắt cô trống rỗng nhìn phía trước, đôi môi hồng kiều diễm hơi hé ra, ngực phập phồng lên xuống không ngừng điều chỉnh hô hấp.
Rất lâu sau, Lâm Cẩn Ngôn từ trong cổ ấm áp của cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, nhìn cô chăm chú.
Chân Giản Vi kẹp hai bên hông Lâm Cẩn Ngôn vừa đau vừa mỏi, đáng thương nhìn anh, “Lâm Cẩn Ngôn, chân em tê rần rồi.”
Ánh mắt Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô thật sâu một hồi, cuối cùng ôm cô xoay người đi tới bên giường, thả cô xuống đồng thời thân hình cao lớn đè lên, hai tay có lực chống hai bên đầu cô, nhìn cô chằm chằm, giọng nói hơi khàn, cuối cùng mở miệng: “Đừng đi được không?”
Giản Vi mấp máy môi, hai tay vòng qua eo tráng kiện của anh, nhỏ nhẹ mềm mại: “Có phải chúng ta không gặp nhau nữa đâu, bình thường không có tiết em sẽ tới công ty tìm anh.”
Cằm Lâm Cẩn Ngôn căng cứng, nhìn cô chằm chằm, không nói gì.
Giản Vi cầm tay anh, lắc nhè nhẹ, giọng mềm mại làm nũng: “Lâm Cẩn Ngôn, anh đừng buồn.”
Lâm Cẩn Ngôn không chịu được nhất chính là cô làm nũng, trong lòng lập tức mềm như bún, sau hồi lâu, đột nhiên cúi người dùng sức cắn môi cô một cái, nghiến răng nghiến lợi nói, “Thật muốn mau cưới em về nhà!”
……
Giản Vi được Chu Lâm Diên mang về nhà, mẹ Chu muốn có nhiều thời gian ở chung với con gái, Chu Lâm Diên liên lạc với trường học, đặc biệt xin cho cô không tới trường, vừa dịp kiểm tra cuối kỳ, trường học không có tiết, gần như ngày nào Giản Vi cũng ở trong nhà.
Có lẽ là quan hệ huyết thống, sau khi ở nhà một tuần, quan hệ giữa Giản Vi và người nhà họ Chu càng ngày càng thân mật.
Nhà họ Chu tất cả chỉ có ba người, mẹ, anh trai, và một chị gái lớn hơn cô 3 tuổi, về phần ba, ít năm trước đã mất vì bệnh.
Nhưng cô bác chú thím nhà họ Chu lại rất đông, ngày nào cũng có thân thích đến thăm hỏi làm quen với cô, vừa đau lòng vừa khóc, lại vừa vui mừng, cô bận rộn chào hỏi khách khứa, chân không chạm đất, ngay cả sách cũng không có thời gian đọc, chứ đừng nói gặp mặt Lâm Cẩn Ngôn.
Buổi tối hiếm khi rảnh rỗi, nhưng vì ban ngày quá mệt nhọc, có đôi khi trò chuyện được chút liền trực tiếp ngủ quên, khiến Lâm Cẩn Ngôn rất tức giận.
Lâm Cẩn Ngôn bị lạnh nhạt vài ngày, toàn thân tản ra khí lạnh, ngày nào đi làm khuôn mặt cũng đen thui, các nhân viên trong công ty sợ tới mức không dám cả thở mạnh.
Mọi người lén lút thảo luận: “Không phải tổng giám đốc thất tình đấy chứ.”
“Không thể nào, nhanh như vậy đã thất tình?”
“Tôi thấy có khả năng, đã mấy hôm Vi Vi không tới công ty rồi đó.”
“Trời ạ, tổng giám đốc thật đáng thương, thật vất vả mới thoát khỏi cuộc sống cô đơn nhưng lại thất tình nhanh như vậy!”
……..
Trong lòng Lâm Cẩn Ngôn “Thất sủng” giống như bị mèo cào, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm chiếc điện thoại, trước kia mỗi ngày hai người có thể gọi chục cuộc, mấy hôm nay mới chỉ gọi ba cuộc đã xem như là nhiều, anh không chủ động gọi thì cô nhóc kia có đôi khi sẽ quên không gọi cho anh một cuộc nào.
Trong tình yêu, đàn ông đều có phần ngây thơ, Lâm Cẩn Ngôn dường như hơi hờn dỗi, nghĩ hôm nay nếu cô nhóc kia không chủ động gọi cho anh thì anh cũng không thèm gọi!
Nhịn rồi lại nhịn, nhịn đến lúc tan làm buổi trưa, rốt cuộc vẫn không nhịn được, đen mặt gọi tới cho Giản Vi.
Điện thoại vang lên vài tiếng thì được kết nối.
Đầu bên kia điện thoại hơi ồn, có tiếng bắn pháo hoa, Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày: “Em ở đâu đấy?”
Giản Vi: “Đang ở Diệp Thành ạ, quê cũ.”
Nửa đêm hôm qua Chu Lâm Diên đi công tác về nói với cô vừa lúc sắp sinh nhật ông nội, muốn dẫn cô về với ông bà tế tổ, sáng sớm liền thu dọn đồ đạc ra cửa, giờ vừa đến nơi, đang tính điện thoại nói với Lâm Cẩn Ngôn một tiếng thì anh đã gọi tới.
Diệp Thành cách nơi này hơn ba tiếng ngồi máy bay, Lâm Cẩn Ngôn nghe xong bị chọc tức, đoạt vợ anh đi còn chưa nói, bây giờ còn đưa tới chỗ xa như vậy!
Vừa lúc Mạnh Dao gõ cửa, từ bên ngoài đi vào đưa tài liệu cho Lâm Cẩn Ngôn, “Lâm tổng, bên tập đoàn Ái Tín vừa mang bản kế hoạch hợp tác tới, anh xem…”
Lâm Cẩn Ngôn giơ tay cầm tài liệu trực tiếp ném vào trong thùng rác: “Hợp tác cái rắm!”
Chu Lâm Diên tên kia hại anh mấy ngày không gặp được vợ, còn muốn hợp tác với anh?
Dừng vài giây, nghiến răng dặn dò: “Đặt vé chiều nay tôi bay tới Diệp Thành!”
Hết chương 38